Có lẽ, Cửu Châu sợ tự tay đưa sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô nên mới nhờ anh đưa. Dù gì thì họ cũng gây cho nhau quá nhiều vết thương lòng rồi. Tâm tư của cậu chủ, nhất định anh phải hoàn thành. Trạch Nhân không muốn làm cậu chủ thêm một chút ưu sầu nào nữa. Trong giây lát, anh liền nghĩ ra một cái cớ.
– Cô cứ nhận đi, cô không nợ của cậu chủ gì hết. Là cậu chủ nợ cô. Cậu ấy vi phạm hợp đồng trước. Tiền vi phạm hợp đồng nhiều hơn rất nhiều tiền cậu chủ trả cho cô. Vậy nên cô đừng lo, cứ nhận lấy. Tiền này là tiền cô đáng được nhận, với những tổn thương mà cậu chủ gây ra cho cô thì số tiền này chẳng đáng là gì, nhưng cũng mong bù đắp cho cô được phần nào. Ngừng một lát, anh nói tiếp:
– Cô không cần phải nghĩ nhiều đâu. Đây không phải là sự bố thí hay thương hại nào hết. Cô dùng số tiền này mà làm vốn liếng sống một cuộc sống thật tốt đi! Tôi biết Triệu tiểu thư không phải là người dễ bỏ cuộc đâu. Đúng không? Không biết từ bao giờ, Trạch Nhân bề ngoài lạnh lùng đi theo sau Cửu Châu lại trở nên sến súa như vậy. Có lẽ là những lời nói ấy xuất phát từ sự tôn kính dành cho Cửu Châu. Không cần biết hắn coi anh là gì, nhưng Trạch Nhân luôn xem hắn như một người anh trai vậy, mặc dù biết ngoài trừ Triệu Gia Hân ra, Cửu Châu vẫn xem trọng Long hơn. Không sao cả, Cửu Châu đã cứu anh ta một mạng, đối xử tốt với anh ta, là người trọng nghĩa khí, anh ta nguyện sẽ làm một thuộc hạ trung thành suốt đời với Cửu Châu.
– Cô không muốn dây dưa với cậu chủ nữa đúng không? Vậy thì cô nhận lấy đi! Cũng như cô, cậu chủ nhà chúng tôi không muốn nợ bất kì ai. Nếu số tiền này cô không lấy, ắt cậu chủ sẽ tìm cách đưa lại. Vậy chẳng phải, hai người lại tiếp tục gặp nhau sao?
Chính anh là người biên soạn ra bản hợp đồng tình nhân kia nên cũng hiểu ít nhiều về nội dung bản hợp đồng đó. Thân thể tàn tạ của Triệu Gia Hân mười ngày trước đủ để biết cô đã bị Cửu Châu hành hạ đau đớn thế nào. Anh
không hiểu chuyện tình cảm nam nữ nhưng cũng hiểu cậu chủ làm vậy là không phải. Có lẽ, kiếp này hai người họ xung khắc, không thể đến được với nhau. Nếu ở cạnh nhau thì càng khiến nhau đau khổ. Chi bằng nhân hôm nay, anh ta tiện tay cắt đứt những sợi chỉ còn sót lại để gắn kết mối quan hệ giữa Cửu Châu và Triệu Gia Hân luôn.
– Anh nói đúng.
Triệu Gia Hân trầm mặc, nghe những lời Trạch Nhân nói, trong đầu tự nhiên phân tích ra cái lý, cái tỉnh. Anh ta nói không sai mà cũng chẳng đúng. Anh ta không biết đó thôi, chính cô mới là người vi phạm hợp đồng trước. Khi đó, Cửu Châu và cô đã thỏa thuận là cô sẽ không bao giờ được tiếp xúc với những người đàn ông khác ngoài hắn ra, trừ khi được hắn cho phép, cô cũng không được đóng vai yêu đương trong phim tình cảm. Và cô đã lén vi phạm đến hai lần, một lần cố cùng người đàn ông khác là ảnh đế Dương Hạo Nhiên tiếp xúc với nhau vượt quá giới hạn mà hắn cho phép. Lần thứ hai trùng với lần thứ nhất, chính tay cô đã tự kí một bản hợp đồng đóng phim tình cảm với Dương Hạo Nhiên ngay sau khi ăn cơm với hắn. Và cũng chính lần này, vì cô sai nên Cửu Châu mới phá lệ. Nói tóm lại là hắn có lỗi, cô cũng không vô tội.
Hai bàn tay Triệu Gia Hân liên tục đan vào nhau để giải bớt căng thẳng. Hiện tại, đầu óc cô rất rối bời, không nghĩ được gì hết.
– Cô Triệu, nếu cô đã đồng tình với tôi như vậy thì hãy cầm lấy thẻ đi. Cô cứ sống cuộc sống của cô, một cuộc sống mà cô muốn, thật hạnh phúc vào. Chúng tôi, bao gồm có cả cậu chủ, sẽ không làm phiền cô nữa đâu.
Trạch Nhân thấy cô như vậy, cứ ngỡ là bản thân đã thuyết phục được Triệu Gia Hân. Lòng anh ta nhẹ nhõm đi được phần nào. Sợ Triệu Gia Hân đổi ý, anh ta vội cầm chìa khóa rồi quay ngắt đi.
– Tôi ra xe đợi cô trước, cô chuẩn bị rồi ra đi. Tôi đợi cô trước cổng bệnh viện nhé!
– Này, tôi…
Còn chưa kịp nói hết câu thì Trạch Nhân đã đi mất.
– Nhanh thật, không hổ là trợ thủ đắc lực của Cửu Châu.
Rồi sau đó, cô nhìn vào tấm thẻ màu đen được đặt trên bàn. Đây là thẻ không giới hạn, chỉ có những người giàu có tầm cỡ như Cửu Châu mới được sở hữu. Ấy thế mà anh ta lại tình nguyện đưa cho cô.
Trong bộ quần áo sơ mi kẻ sọc của bệnh nhân, Triệu Gia Hân thu người vào một góc giường, hai tay ôm lấy hai đầu gối, mặc kệ chuyện đời mà thơ thẩn ngẫm nghĩ về những điều Cửu Châu vừa nói với cô.
– Hứng thú nhất thời? Chơi đùa thôi sao?
Đây là những từ mà cô để tâm nhất. Là những lời chính miệng mà Cửu Châu thốt lên. Vậy là hắn không thực sự yêu cô, hắn chỉ là chơi đùa cô nhất thời. Những lời nói yêu thương ngon ngọt kia chỉ là nói cho cô, để dụ dỗ cô. Coi cô như một con búp bê biết hành động. Có lẽ cô không phải là người con gái duy nhất mà hắn chơi đùa. Có lẽ là do cô đặc biệt, đã cứu hắn, Cửu Châu cảm thấy thú vị nên mới dây dưa lâu như thế. Đúng như vậy, hắn không thực lòng yêu cô, không thực lòng thương cô.
– Thật tốt! Điều này đúng là rất tốt!
Ước rằng cô lúc trước biết sự thật này sớm hơn thì thâm tâm đã không đau khổ nhiều thế. Bây giờ, chuyện vui này đến quá đột ngột, khiến cô không tiếp nhận nổi. Chuyện vui tốt đến vậy, cớ sao trái tim cô lại đau đớn như muốn vỡ ra? Triệu Gia Hân cười như miếu. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã, ướt đẫm hai đầu gối cô. Và cuối cùng, Triệu Gia Hân lại tiếp tục khóc. Cô vùi mặt xuống gối, khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc. Đến sau này, Triệu Gia Hân vẫn không hiểu vì sao bản thân lại rơi nhiều nước mắt vào ngày hôm đó. Có lẽ là cô khóc vì vui sướng, nỗi vui sướng được bùng lên không kiềm được mà tuôn rơi nước mắt. Hoặc cũng có thể, có một khả năng mà cô không ngờ đến…
Triệu Gia Hân đã động lòng với Cửu Châu thật rồi. Nói nhiều hơn nữa, cô đã yêu hắn ta từ lúc nào mà ngay cả cô cũng không hay biết.
Ngoài kia, mặt trời đã lặn xuống gần một nửa, màn đêm lạnh lẽo cũng chuẩn bị thay thế cho ban ngày. Trạch Nhân ngồi ngoài xe đợi, không tỏ ra khó chịu trước thái độ chậm chạp của Triệu Gia Hân. Một tay anh mân mê vô lăng, một tay vật lên cửa sổ, qua kính ngắm mặt trời lặn. Cổng bệnh viện có thể nhìn rất rõ mặt trời vào lúc lặn, ánh sáng từ từ khép lại, lòng anh cũng nao nao buồn. Lúc trước vì bận rộn quá mà anh không để ý kĩ, thì ra khoảnh khắc buồn nhất không phải vào ban đêm mà là lúc chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối, đêm và ngày. Chẳng hiểu sao, nó gợi cho anh ta nhớ đến sự chia ly.
Thì ra, chia ly lại làm cho người ta đau thương đến thế, nhớ nhung nhiều đến vậy. Đến cả Triệu Gia Hân xưa nay nổi loạn, muốn thoát rời khỏi Cửu Châu mà đến lúc chia ly, trong đôi mắt ấy toàn những nỗi buồn man mác, không lộ ra một chút vui vẻ nào.
Nhìn vào đường chân trời phía xa xa kia, Trạch Nhân chỉ biết cầu nguyện cho hai người họ sẽ sống thật tốt, bỏ qua quá khứ và nghĩ về tương lai tươi đẹp.