Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 53: sao vẫn chưa đến



Một lúc sau…

Thời gian chậm rãi trôi đi, tiếng đồng hồ chạy tích tắc tích tắc, người thì nằm yên trong lòng hắn nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng.

– Cửu Châu, cái đó… Cái kia của anh đã đỡ hơn chưa? Tôi mỏi lắm rồi. Anh có thể buông tôi ra được không?

Được người khác ôm vào lòng giữa mùa đông giá lạnh này thì đúng là thích thật. Nhưng cứ ngồi mãi một tư thế không thoải mái sẽ làm cô mỏi chết mất. Triệu Gia Hân gục đầu vào ngực hắn, có chút tủi thân:

– Tôi mỏi lắm, thật đấy! Bị anh đè sắp nghẹt thở rồi.

Lần này, Cửu Châu đã nhận thức được cô gái trong lòng hắn đã không chịu nổi, hắn thấy có lỗi vô cùng. Không cần cô nói đến lần thứ ba, hắn nắm lấy hai vai cô, đẩy cô ra:

– Xin lỗi, em có thể xuống rồi!

Vừa nghe thấy vậy, chưa cần biết hắn nói thật hay không, Triệu Gia Hân đã lập tức nhảy ra khỏi người hắn, không cho hắn cơ hội rút lời, rút kinh nghiệm lần trước cô đã cách xa hắn hai mét. Hành động này của cô giống như thỏ con trước loài sư tử hung hãn, đề phòng cảnh giác, không cho sư tử có cơ hội chạm vào mình.

Một loạt hành động của cô đều thu vào tầm mắt của Cửu Châu. Trong ánh nhìn của hắn chỉ chứa toàn hình bóng của cô. Nhất cử nhất động của Triệu Gia Hân, dù là nhỏ nhất, hắn cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn cười, lộ ra hai hàm răng trắng muốt.

– Em làm gì mà sợ hãi vậy? Tôi không bắt em lại lần nữa đâu mà lo.

– Đâu có. À, ai mà biết được. Tôi vào tắm trước đây.

Triệu Gia Hân vô tư trả lời hắn rồi lững thững tiến vào nhà tắm. Hai tay cô ôm ngực, kéo áo khít vào người che chắn. Lạ thật, vừa rồi khi ngồi cạnh Cửu Châu cô còn cảm thấy nóng. Vậy mà bây giờ đột nhiên thấy lạnh lẽo. Hơi ấm trên người hắn vẫn quanh quẩn bên cô, hòa nhịp với vài cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hơi rét lạnh.

– Này, em quên lấy quần áo rồi.

Tiếng nói từ đằng sau vọng ra, khi cô đang chuẩn bị đóng cửa phòng tắm, Triệu Gia Hân ngoảnh lại, thấy một gương mặt đẹp trai tràn đầy ý cười. Hắn đã ngồi dậy, mái tóc hơi rối, đôi mắt hơi mơ màng vẫn còn ngái ngủ, tuy thế nhưng vẫn không làm giảm đi độ đẹp trai của Cửu Châu. Thấy cô vẫn ngơ ngác như nai tơ, Cửu Châu còn bổ sung thêm một câu rất chân thành:

– Hừm, nếu em không muốn quay lại lấy đồ cũng được, tôi có thể lấy hộ em. Cũng chưa phải là chưa nhìn. Không sao đâu, tôi không thấy phiền.

– Không cần, để tôi tự lấy.

Triệu Gia Hân vội vàng chạy lại tủ quần áo, tiện tay lấy một bộ rồi nhanh chóng chạy vào. Nhưng không may, lúc quay lại vào phòng tắm, cô chạy nhanh quá nên đã vấp ngã. “Uỳnh” một cái, cả người cô nằm sấp trên đất mẹ. Hai đầu gối đập thẳng vào sàn gạch hoa khiến cô đau đớn. Triệu Gia Hân đau đến không thở được, cô điếng người, muốn đứng dậy nhưng không thể, đành nằm bệt dưới sàn.

– Có sao không? Sao lại bất cẩn vậy chứ?

Mọi việc xảy ra quá nhanh không kịp phản ứng, Cửu Châu chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Gia Hân ngã trước mặt mình. Hắn vội chạy lại, quỳ xuống trước mặt cô, đỡ cô dậy.

Cơn đau nhanh chóng qua đi, chỉ trong khoảng một phút sau đó cô đã thấy đỡ hơn nhiều rồi.

– Ngồi yên đó. Tôi bồng em.

Cửu Châu có ý định bế Triệu Gia Hân theo kiểu công chúa vào giường nghỉ ngơi, nhưng khi hắn vừa mới chạm tay vào eo đã bị Triệu Gia Hân hất ra. Cô ngồi xổm ôm lấy đống quần áo vương vãi trên sàn, khách sáo nói:

– Không cần đâu, tôi có thể tự đi được.

Cô nói vậy hắn cũng không muốn làm khó cô. Cửu Châu buông tay ra, Triệu Gia Hân đi cà nhắc vào phòng tắm.

– Chậc, đau mà vẫn còn cậy mạnh.

Cô gái của hắn đúng là bướng bỉnh thật. Tính khí này của cô có ngày sẽ hại chết cô cho mà xem. Xem ra hắn càng phải bảo vệ cô cẩn trọng mới được.

Khi Cửu Châu đang bấm điện thoại, định gọi cho ai đó, trùng hợp là lúc hắn chuẩn bị nhấn nút gọi thì điện thoại cô để ở giường cũng sáng lên. Điều đầu tiên hắn thắc mắc không phải là ai gọi mà là tại sao cô lại tắt âm lượng điện thoại, hơn nữa cô cũng không để chế độ rung. Với tình trạng này, nếu điện thoại không phải luôn cầm trên tay thì cũng chẳng biết ai nhắn tin hay gọi đến mất.

– Triệu Gia Hân, em có điện thoại.

Hắn gọi cô. Bên trong không có phản ứng, chắc là cô không nghe thấy. Cửu Châu lại gần, cầm điện thoại cô lên. Cuộc gọi vẫn đang gọi tới, người gọi tới là quản lí của cô, vẫn gọi tiếp mấy cuộc liền và không có ý định dừng lại. Dai dẳng như muốn cảnh cáo nếu cô không nhấc máy sẽ tiếp tục làm phiền.

Hắn cau mày, nhớ lại dáng vẻ khó chịu của Triệu Gia Hân khi nói chuyện với người quản lí trong xe hắn hôm trước. Cô không hề vui vẻ với người này. Cửu Châu biết cô là người tốt bụng, nếu cô không vui vẻ thì chắc chắn người kia chẳng tốt đẹp gì. Hắn không thu được nhiều thông tin từ phía Triệu Gia Hân. Nhưng nếu đoán không nhầm, quản lí của Triệu Gia Hân chính là tay sai cho Lâm Uyển Đình, bọn họ cấu kết với nhau để hãm hại cô.

Hắn nhìn vào cánh cửa phòng tắm đóng chặt. Khói từ vòi nước nóng phả ra làm cánh cửa mù mịt khói trắng. Tiếng nước chảy ào ào, đoán chừng cô vẫn đang tắm, và còn lâu nữa mới xong. Hắn quyết định sẽ nghe máy thay cô.

Ngón tay trỏ của Cửu Châu vuốt nhẹ một cái, điện thoại đã chuyển sang chế độ nhận cuộc gọi. Hắn định mở miệng nói gì đó. Xui thay là chưa kịp mở miệng, thanh âm chua chát vang vọng từ bên kia truyền tới làm đầu óc nhức nhối:

“Triệu Gia Hân, cô tưởng mình là bà hoàng sao? Cô có biết hôm nay có cảnh quay của cô sao? Giờ này còn chưa đến?”

Cửu Châu liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Mười giờ ba mươi phút. Đúng là không còn sớm nữa. Nhưng hắn vẫn cảm thấy oan ức thay cho cô vì chính hắn là người làm cô muộn giờ. Cũng may người nghe điện, nghe chửi là hắn chứ không phải là Triệu Gia Hân. Nếu để cô nghe, cô chắn chắn lại ấm ức cho mà xem.

Áp tai vào nghe tiếp, âm thanh của người phụ nữ kia vẫn còn xa xả bên tai, dù hắn không mở loa ngoài thì tiếng vang của chị ta vẫn đủ để người ta cảm thấy inh tai.

“Cô tưởng cô là ai? Một con diễn viên nghèo nàn lười biếng. Trong khi tất cả diễn viên và ekip đều đến đủ cả rồi thì cô vẫn còn chết ở xó xỉnh nào đó. Chúng tôi đã phải thức dậy sớm và rồi cô cho chúng tôi leo cây, cả đoàn phim phải đứng ngoài trời giữa cái thời tiết lạnh giá này đều do cô ban tặng cả. Người không biết điều như cô tốt nhất là ở nhà luôn đi, đừng đua đòi làm diễn viên nữa”.

Dường như còn chưa đủ thỏa mãn cơn tức giận của mình, chị ta còn mắng thêm:

“Triệu Gia Hân, nếu ngày đó tôi không cứu vớt cô thì cô chẳng bao giờ bước chân vào cái giới giải trí này đâu. Cô nhìn xem, những năm qua cô đã làm được cái gì không? Thành tích không có, quanh năm suốt tháng chỉ diễn vai phụ. Đã thế còn ngông cuồng, không biết điều, liên tục làm cho con gái chủ tịch tức giận. Làm quản lí cho cô ngần ấy thời gian, tôi liên tục bị cô liên lụy. Cô nói xem, Triệu Gia Hân, rốt cuộc kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì mà kiếp này xui xẻo gặp cô?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.