Bên kia định nói thêm điều gì đó, nhưng đã bị Cửu Châu tắt máy. Lông mày hắn cau chặt lại, ánh mắt u ám nhìn màn hình điện thoại.
Quản lý của Triệu Gia Hân hình như tên Thiết Sa Hạnh thì phải? Cô ta nói gì vậy chứ? Cái gì mà Triệu Gia Hân bất tài vô dụng, cái gì mà xui xẻo mới gặp được Triệu Gia Hân? Cô gái của hắn mà xui xẻo ư? Hắn còn cầu ở bên cô còn không được ấy. Bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại như muốn bóp nát chiếc điện thoại trên tay. Hắn không cho phép bất kì ai xúc phạm người con gái hắn yêu. Cửu Châu tập trung nhìn vào cánh cửa phòng tắm vẫn đang được đóng chặt, tiếng nước chảy đã tắt, hình như cô sắp tắm xong rồi. Hít một hơi thật sâu, hắn quyết định xóa cuộc gọi ban nãy rồi đặt vào vị trí cũ như chưa có gì xảy ra.
Xong xuôi, Cửu Châu cầm chiếc điện thoại của mình lên, ung dung ngồi vào bàn, bấm phím gọi một người nào đó.
Trạch Nhân ở dưới tầng, thấy cuộc gọi của chủ nhân, anh ta liếc nhìn cửa phòng Cửu Châu một cái rồi nhận điện thoại:
“Trạch Nhân đây thưa chủ nhân!”
Ở bên này, Cửu Châu một tay cầm điện thoại áp vào tai, một bên liên tục miết những ngón tay vào ga giường, thực hiện một thú vui vô nghĩa nào đó.
– Alo Trạch Nhân, chuyện hôm qua tôi nhờ cậu làm cho cô ấy, cậu đã làm chưa?
Đầu dây bên kia thoáng sửng sốt, sắp xếp lại những việc mình đã làm hôm nay. Rõ ràng việc nào việc nấy anh ta đều thực hiện đủ rồi, xảy ra chuyện gì mà ông chủ lại đích thân gọi tới.
– Vụ bên đoàn làm phim đấy. – Cửu Châu rất kiên nhẫn nhắc nhở.
– Thưa, tôi đã làm xong hết tất cả những việc người giao rồi ạ. Bên đoàn làm phim tôi đã bảo họ sắp xếp cho lịch trình quay chậm lại một chút rồi. Đạo diễn bên đó cũng đồng ý rồi ạ.
– Vậy tại sao…
Vậy tại sao Triệu Gia Hân vẫn bị quản lí gọi đến trách mắng nhỉ. Nếu chuyển lịch quay thì chắc chắn bên đạo diễn đã liên hệ với tất cả mọi người. Sao lại có chuyện nhiều người đợi cô từ sáng?
“Chủ nhân, có chuyện gì ạ?”
Hắn định hỏi Trạch Nhân những điều thắc mắc, song lại thôi. Cửu Châu không đáp, trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Hình như có điều gì không phải. Hình như hắn hiểu ra điều gì rồi. Không phải Trạch Nhân không làm theo đúng nhiệm vụ hắn giao mà là cô gái của hắn bị người ta ức hiếp. Rõ ràng đạo diễn và đoàn làm phim đã đổi lịch trình, tuy Triệu Gia Hân không biết nhưng cô cũng chẳng làm gì sai. Vậy mà Thiết Sa Hạnh vẫn muốn mắng chửi cô bằng được. Hắn biết người đằng sau giật dây Thiết Sa Hạnh là Lâm Uyển Đình.
“Alo, Alo, chủ nhân”.
Tiếng gọi của Trạch Nhân kéo Cửu Châu về thực tại.
– Trạch Nhân, cậu liên hệ với đoàn làm phim, bảo họ chuyển lịch quay sang ngày mai đi!
“Dạ?”
– Trạch Nhân, từ bao giờ tai cậu lại trở nên lãng như vậy? Tôi nói gì cậu không nghe rõ sao? Bảo cậu nói chuyện với đoàn làm phim chuyển lịch quay sang ngày mai, nghe rõ chưa? – Cửu Châu không kiên nhẫn nhắc lại.
“Nhưng bằng cách nào ạ, ông chủ ơi, họ đâu phải là cấp dưới của chúng ta?”
– Tôi mặc kệ, cậu muốn làm gì thì làm. Chỉ việc cỏn con đấy cũng không làm được thì tự giác nghỉ việc đi!
“Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ làm ngay ạ. Chủ tịch, tôi cúp máy đây ạ!”
Trạch Nhân tám phần hoang mang, mặt mày nhăn nhó khiến cho hai cô gái bên cạnh lo lắng anh ta gặp chuyện. Trong đầu anh ta thầm khóc thét: Ông tổ của tôi ơi, đoàn làm phim người ta làm việc, sao nói muốn chuyển là chuyển? Tôi làm trợ lí, làm vệ sĩ của anh chứ không có nhu cầu kiêm luôn làm tay sai vặt. Chuyện của các người thì tự đi mà giải quyết, sao lại lôi tôi vào chứ!
Anh ta tuy lòng bất mãn nhưng không dám cãi nữa lời, cắn chặt răng mà cay đắng. Anh ta quen rồi, đã quen với cách làm việc này của Cửu Châu. Phận làm công ăn lương thì chỉ đành phải phục tùng thôi.
“Cạch!” Cánh cửa phòng mở ra giữa lúc Cửu Châu đang dặn dò Trạch Nhân. Triệu Gia Hân tắm xong nhưng hắn không để ý, vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện. Cho đến khi Cửu Châu vừa tắt máy, Triệu Gia Hân mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Cửu Châu, có chuyện gì vậy?
Âm thanh mềm mại vang lên từ đằng sau lưng, như làm chuyện xấu bị phát hiện, trong phút chốc, Cửu Châu giật mình, chiếc điện thoại trên tay vì chấn động của cơ thể cũng suýt bị rơi ra khỏi tay.
Cửu Châu quay đầu nhìn về phía chủ nhân của câu hỏi. Người con gái ấy đứng trước cửa phòng tắm, vẫn còn một chút ít khói trắng mờ mờ chậm chạp bay xung quanh cô, mùi sữa tắm thơm ngát xộc lên mũi làm cho chóp mũi hắn ngứa ngáy. Dù hắn không làm gì sai nhưng Cửu Châu lại cảm thấy chột dạ, một cảm giác khó chịu mà không biết lí do tại sao, hắn lắp bắp hỏi:
– Em… Triệu Gia Hân… Em tắm xong rồi à? Sao lại nhanh vậy?
Hôm nay, cô không gội đầu. Mái tóc dài được túm gọn lại rồi búi cao trên đỉnh đầu, một vài sợi tóc ngắn không trụ được trên cao rơi xuống hai bả vai, bị nước làm ướt mà dính chặt vào cái cổ trắng ngần. Cô mặc một chiếc áo trơn dài tay, một chiếc quần jeans ngắn màu xanh trơn, đơn giản nhưng nhìn cô vẫn rất xinh đẹp, trẻ trung và năng động, tràn đầy nhựa sống.
– Anh bị sao vậy? Làm gì như làm chuyện xấu thế?
– Đâu có, em nhìn nhầm rồi.
– À, chắc là thế thật, làm gì có chuyện anh sợ gì chứ.
Triệu Gia Hân hơi bĩu môi, hành động của hắn làm cô thấy khó hiểu. Chẳng hiểu sao việc gì mà Cửu Châu lại sợ sệt như vậy, ban nãy còn hổ báo lắm mà, sao cô vừa tắm một chút mà đã làm như cô ăn thịt hắn không bằng ấy. Hắn làm việc xấu mà cũng phải sợ cô á, chuyện lạ thật. Hắn mà cũng có lúc sợ hãi như vậy, có lúc lắp bắp như vậy? Quả thực không thấy giống hắn chút nào hết.
Mà Triệu Gia Hân cũng không có thời gian quan tâm lắm vì cô còn phải chuẩn bị đi làm. Triệu Gia Hân lại bàn trang điểm, buông tóc chải lại đầu rồi trang điểm. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cô bỗng nhiên bật cười. Cô đúng là phục bản thân thật, từ đó đến giờ trước khi đi làm cô chẳng bao giờ được ung dung như vậy cả, mặc dù bao giờ cô cũng là người đến làm sớm nhất. Vậy mà, bây giờ, ngay lúc này, khi mặt trời đã lên quá cao, giờ làm cũng đã muộn, Triệu Gia Hân lại không hề thấy lo lắng một chút nào. Hoặc là cô không thực sự lo lắng, hoặc là cô đang cố đàn áp nỗi sợ, tự an ủi mình. Đằng nào chẳng muộn rồi, đã muộn thì cho muộn luôn, kiểu gì không bị chửi chứ. Nói đến Triệu Gia Hân mới nhớ, sao đến giờ này cô vẫn chưa nhận được điện thoại của quản lí nhỉ? Đáng ra mụ phù thủy ấy phải gọi mắng cô té tát rồi chứ. Hay là chị ta quên? Buồn cười thật, lần đầu tiên chị quản lí yêu quý quên chuyện mắng mỏ mình mà cô chẳng có chút vui sướng nào. Chị ta không chửi bây giờ thì có lẽ khi đến nơi cô sẽ bị ăn mắng nhiều hơn, gấp đôi gấp ba những lần bình thường. Ôi thôi nghĩ đã thấy sầu rồi, chân tay bất giác bủn rủn. Cô mong đợi đến lúc nào kết thúc hợp đồng, cô sẽ vào một công ti khác, có thể không giàu có như công ti của Lâm thị nhưng ít ra sẽ có một quản lí chuyên nghiệp hơn, sự nghiệp của cô có lẽ cũng sẽ tốt hơn. Ngày tháng ấy còn dài, đành phải ở đây ngậm đắng nuốt cay tôi luyện kĩ năng thôi.