Nhiễm Nhan cả người buông lỏng, mới phát giác ra phía sau lưng đã ướt đẫm. Nàng biết chính mình vừa rồi chỉ cách tử vong một bước nhỏ, tuy rằng nàng từng chết qua một lần, nhưng đôi khi đáng sợ nhất không phải cái chết, mà là dày vò trước khi chết.
Trở lại thôn trang, sau khi dàn xếp tốt hết thảy, đã là giờ Tý. Nhiễm Nhan nằm trên giường, cả thói quen suy nghĩ nhiều chuyện trước khi ngủ cũng bỏ qua, ngủ luôn.
Một đêm ngủ ngon, hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, thanh âm la hét ầm ĩ loáng thoáng truyền tới tai Nhiễm Nhan.
Nàng nằm yên lặng trong chốc lát, nghe thấy thanh âm kia chỉ có tăng mà không giảm, mới lên tiếng hỏi: “Hình Nương, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu thị vội vàng bước vào, “Hồi nương tử, sáng hôm nay bỗng nhiên có nhiều người bệnh xông vào, nói là nghe tin nương tử có thể khởi tử hồi sinh, tới thỉnh nương tử cứu mạng.”
Khởi tử hồi sinh? Nhiễm Nhan bất đắc dĩ cười, có lẽ là chuyện cứu trị Vãn Lục cùng Chu Tam lang bị lan truyền, chỉ sợ trước mắt đồn đãi so sự thật còn khoa trương gấp trăm lần, bọn họ đều cho rằng nàng có bản lĩnh “Sinh tử nhân, nhục bạch cốt” đi. Chỉ là rất kỳ quái, ngày ấy nhìn thấy nàng cứu trị Vãn Lục đều là mấy thế gia quyền quý, cho dù bọn họ nhàm chán, thích buôn chuyện như vậy, cũng không có khả năng trong một đêm mà dấy mưa gió a!
Việc nàng cứu sống Chu Tam lang, thôn dân phụ cận đều biết được, bọn họ cũng không có tới cửa cầu cứu, phần là vì không có người bệnh đến mức hấp hối, phần là do Nhiễm Nhan thân phận cao quý, các thôn dân cũng không dám lấy mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà phiền nàng, như vậy, người lúc này tới tất nhiên là không đơn giản.
Quả nhiên không ngoài Nhiễm Nhan sở liệu, chỉ nghe Lưu thị nói: “Nương tử, những người ngoài cửa đó nhìn qua đều có thân phận, chỉ sợ không thể dễ dàng đắc tội.”
Nhiễm Nhan xoa xoa thái dương, kỳ thật hảo thanh danh đối với nàng mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt, hôn sự với Tần gia cũng có thể giải quyết dễ dàng, nguyên bản Nhiễm thị so với Tần gia cường thịnh hơn, Tần gia có thể giành được việc hôn nhân này, một là bởi vì bản thân Nhiễm Nhan bệnh tật quấn thân không sống được bao lâu, hai là bởi vì kế thất khuyến khích, hiện tại Nhiễm Nhan hết bệnh rồi, thanh danh lại tốt, mà Tần Tứ lang kia hành vi không đàng hoàng còn chọc phải mạng người, đúng là thời cơ tốt để Nhiễm gia từ hôn, tin rằng trong lòng Nhiễm Văn sẽ xảy ra dao động lớn, chỉ sợ đồn đãi quá mức, vật cực tất phản.
Nếu như có tiếng không có miếng, chỉ e ra kết quả ngược lại.
Bệnh giang mai, hôn sự, hung thủ muốn giết Vãn Lục, mọi chuyện lũ lượt theo nhau mà đến, chưa có chuyện nào được giải quyết, hiện tại dư luận lại xôn xao, bức cho người không thở nổi, Nhiễm Nhan ép chính mình phải bình tĩnh, phải vững vàng.
Chuyện lửa sém lông mày trước mắt phải được giải quyết, nàng mới bái Ngô Tu Hòa làm sư phụ không được mấy ngày, đã lập tức biến thành người y thuật cao siêu trong lời đồn, chuyện này đến lúc đó phải giải thích ra sao? Thời gian bái sư chỉ có ba người Hình Nương, Vãn Lục, Ngô Tu Hòa biết, chỉ cần bọn họ không lỡ miệng, thì cũng không có vấn đề gì lớn, xem ra, quan trọng vẫn là nên nhanh chóng mà nịnh bợ sư phụ danh nghĩa kia.
Bên này Nhiễm Nhan đang đau đầu, lại không biết thủ phạm gây nhức đầu cho nàng đang cười đến thấy răng không thấy mắt mà hàn huyên với Nhiễm Văn.
Bên trong Nhiễm phủ, khách khứa đầy nhà, trước cửa phủ to đùng đang ngừng hơn 10 chiếc xe ngựa, trên mặt mỗi người đều mang biểu tình hỉ khí dương dương, nếu không biết nội tình, còn tưởng Nhiễm phủ đang có hỉ sự.
“Lần này ít nhiều nhờ Nhiễm Thập Thất Nương, đem nhân chứng quan trọng khởi tử hồi sinh, có cống hiến to lớn đối với việc quan phủ phá án, lão phu đặc biệt tới trí tạ” Lưu Phẩm Nhường cười nói.
Nhiễm Văn cũng đầy mặt vui sướng, cố che dấu kiêu ngạo trong mắt, khách khí nói: “Không có gì không có gì.”
Thứ sử tiền nhiệm của Tô Châu Đỗ Ngôn Hành chính là con cháu Đỗ thị dòng chính ở kinh thành, làm người cương ngạnh, cứng nhắc, nói một không nói hai, ở Tô Châu cũng không ai dám đắc tội hắn, mấy đại tộc đều ngấm ngầm mà rất không thích Đỗ Ngôn Hành. Lưu Phẩm Nhượng thì ngược lại, lõi đời lại khéo đưa đẩy, chỗ tốt nên có thì một chút cũng không làm bọn họ nhọc lòng, quan hệ giữa quan phủ và thế gia đại tộc, đã đạt tới trạng thái kiềm chế lẫn nhau, kiêng kị lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau một cách hài hòa, bọn họ rất vừa lòng với Lưu Phẩm Nhượng, cho nên càng thêm khách khí với hắn.
Lưu Phẩm Nhượng thấy quản gia của Nhiễm phủ cứ lần lượt tới thông báo có khách, liền nói đùa: “Xem ra hôm nay Hiển Đạt (tên tự của Nhiễm Văn) thật sự bận rộn, không rảnh dùng cơm với lão phu, ta đây vẫn nên nhanh chóng về phủ nha, miễn cho không kịp cơm trưa, ha ha”
Nhiễm Văn tâm tình rất tốt, “Lưu Thứ Sử đây là đang trách ta? Này không thể được, hôm nay chúng ta nhất định phải uống 300 ly cho thống khoái”
Lưu Phẩm làm vội vàng xua tay nói: “Đùa thôi, đùa thôi! Đống xương già của lão phu không chống nổi đến 300 ly đâu, gần đây án kiện rất nhiều, phủ nha còn có việc, ta không lưu lại thêm nữa.”
“Đã là như thế, ta cũng không cố giữ ngài, ngày khác tất nhiên lấy rượu ngon giai yến chiêu đãi Lưu Thứ Sử.” Nhiễm Văn thấy Lưu Phẩm Nhượng đã đứng dậy, cũng thuận miệng khách sáo một câu, ngay sau đó đưa hắn ra chủ thính.
Lưu Phẩm Nhượng cùng Nhiễm Văn ra thính đường, theo hành lang đi ra ngoài, lúc sắp đến đại môn, Lưu Phẩm Nhượng dừng bước, nói: “Lão phu có câu này có lẽ không tiện nói, bất quá…Tần Tư tuy là cấp dưới đắc lực của ta, nhưng nhi tử của hắn…”
Nói đến một nửa lại bất đắc dĩ cười xua xua tay, “Thôi, con cái có phúc của con cái, cần gì đến lão già như ta đây lắm miệng”
Lưu Phẩm Nhượng lời này, nửa câu cũng không nhắc đến hôn sự Tần gia và Nhiễm gia, nhưng ý tứ đã truyền đạt rõ ràng, hơn nữa dù sao hắn cũng không nói gì, cho dù đến lúc đó hôn sự thật bị phá hỏng, cũng không liên quan gì đến hắn.
Nhiễm Văn trong lòng vốn đã dao động, thêm những lời này của Lưu Phẩm Nhượng, trong lòng càng cảm thấy Nhiễm Nhan mà gả cho Tần Tứ lang là đại tài tiểu dụng.
Tiễn Lưu Phẩm Nhượng đi, Nhiễm Văn nhanh chóng quay lại thiên thính, nơi đó đã tụ tập một đám lớn khách khứa, hắn trong lòng lo lắng, ngày thường Nhiễm gia cũng không phải không có khách tới thăm, nhưng không biết sao hôm nay lại đông người đến đây như vậy.
Nhiễm Văn vừa mới đi vào thiên thính, liền rõ ràng mà cảm giác được không khí căng thẳng, đám khách đang ngồi nghiêm túc trên tịch, vừa thấy Nhiễm Văn tiến vào, liền sôi nổi đứng dậy đón.
Nhiễm Văn vừa cùng mọi người hàn huyên, vừa nhìn một vòng quanh thính đường, thấy có mấy phụ nhân quần áo hoa lệ, trong đó hai người là băng nhân (bà mối) nổi danh của thành Tô Châu, trong lòng bắt đầu tính toán.
Đợi cho mọi người an vị xong, Nhiễm Văn cũng quỳ ngồi ở trên chủ tọa, trên mặt mang theo nhàn nhạt tươi cười hỏi: “Chư vị hôm nay tới thăm, là vì chuyện gì?”
Mọi người còn chưa kịp trả lời, lại bị một phụ nhân mặc nguyên cây màu vàng đỏ có trang trí bướm vờn hoa đoạt trước, “Nhiễm lang quân, nô gia Trang thị, là băng nhân Nghiêm gia mời, thay Nghiêm gia Nhị Lang cầu thân.” Nàng cười khanh khách liếc nhìn mọi người trong phòng, “Nghĩ ý đồ mọi người ở đây cũng đều giống nhau, loại chuyện này, không luận đến tôn ti đắt rẻ sang hèn, nô gia liền cả gan giành trước, thỉnh chư vị thứ lỗi”
Mấy người còn lại trong lòng bĩu môi, dù có luận tôn ti đắt rẻ sang hèn, nàng cũng là băng nhân đại biểu cho Tô Châu Nghiêm thị, ai dám nói nàng ti tiện? Hơn nữa đối tượng mà đối phương tác hợp là Nghiêm gia Nhị Lang, ai không biết Nghiêm Nhị Lang là con vợ cả của Nghiêm thị, lại là tiến sĩ năm Trinh Quán thứ 10, cùng khoa với Dương phán tư, mười chín tuổi đã nhậm chức chủ bộ huyện Ô Trình, có thể nói là thiếu niên đắc ý, tiền đồ vô lượng.
“Nghiêm Nhị Lang đầy bụng tài hoa, tiền đồ vô lượng, người lại vô cùng tuấn mỹ, hơn nữa Nghiêm gia cùng Nhiễm gia thế gia tương xứng, đây chính là duyên trời tác hợp, nô gia thích nhất là giúp bảo đảm cho những mối như vậy, nên nhận ủy thác của Nghiêm lang quân, hỗ trợ cầu thú Nhiễm Thập Thất Nương.” Trang thị mặt mũi vui mừng nói như gãi đúng chỗ ngứa, nhiều một câu thành ra tùy tiện, mà thiếu một câu thì không đủ thuyết phục người khác.
Ở Đường triều, băng nhân là một nghề chính thức, nhưng cũng không phải bà mối nào cũng ăn mặc lòe loẹt gây đau mắt, băng nhân có thân phận cao, không chỉ ăn mặc rực rỡ khéo léo, mà ngôn hành cử chỉ cũng ưu nhã hữu lễ, loại bà mối trét phấn đầy mặt, vung vẩy khăn tay, căn bản đều không được để vào mắt. Trang thị này, không chỉ là một băng nhân có đủ tư cách, còn là băng nhân nổi danh nhất, có thanh danh tốt nhất thành Tô Châu.
Trang thị nói xong, mọi người đều trầm mặc một chút, đây đúng là một cọc hôn sự tốt, nhà khác tuy cũng là thế gia, nhưng đem so với Nghiêm thị, vẫn thấy thiếu vài phần tự tin.
Nhiễm Văn lại càng cao hứng, lòng thầm may mắn là thiếp canh còn chưa trao đổi, giờ muốn từ bỏ hôn sự với Tần gia cũng còn kịp, lại nói, bất quá chỉ là một thượng tá nhỏ nhoi, không sợ đắc tội. Vốn tưởng rằng đứa con Trịnh thị lưu lại chính là căn thảo (cây cỏ vô dụng – editor), không nghĩ tới lại là khối bảo.
Những người khác nếu đã tới, cũng không thể cứ như vậy mà trở về, sôi nổi nói ra ý đồ đến.
Nhiễm Văn đang lúc xuân phong đắc ý, lời nói ra càng thêm khách khí, “Chư vị đối với tiểu nữ ưu ái, Nhiễm mỗ vô cùng cảm kích, nhưng việc hôn nhân ta cũng không thể toàn quyền làm chủ, còn phải hỏi qua ý tứ của tiểu nữ, hôm nay tạm thời không thể cho chư vị câu trả lời, thật là xin lỗi.”
Những người đứng đây đều chửi thầm, cũng không thấy khi ngươi cùng Tần gia liên hôn thì tỏ vẻ như vậy a…nhưng trên mặt ai cũng trưng ra vẻ tán đồng, rồi sau đó mới bóng gió mà chêm vào chỗ tốt của lang quân nhà mình.
Lưu Phẩm Nhượng trở lại phủ nha, trên gương mặt già nhăn nheo hiện lên ý cười, lẩm bẩm nói: “Tiểu nương tử, ân tình này, ta trả xong rồi.”
Hắn cũng chưa có hành động gì rõ ràng, chỉ là thúc đẩy cho lời đồn tản ra nhanh hơn, khuyến khích nhẹ mấy gia tộc đi Nhiễm phủ cầu hôn. Tần thượng tá chức quan cao, có điều mấy thế gia có căn cơ đều không thật sự sợ hắn, huống hồ chuyện đính hôn, cũng không có nhiều người biết, bọn họ hoàn toàn có thể giả bộ hồ đồ.
Chuyện này trong mắt đường đường một Thứ Sử như hắn, bất quá là việc nhỏ như hạt mè, Nhiễm Nhan không muốn gả cho Tần Tứ lang, hắn liền tiện tay quấy rối một chút, trả cho tiểu nương tử người ta một cái ân tình, đến chuyện nàng cuối cùng gả cho ai, liên quan gì đến hắn đâu?
Lưu Phẩm Nhượng bất quá quấy rối một chút, lại làm Nhiễm Nhan bận bịu đến hỏng, sau khi cẩn thận dò hỏi bảy tám người sáng nay đến cầu y, phát hiện bọn họ đều là bị sai tới tìm thầy trị bệnh, căn bản không có người bệnh tự mình đến, nhưng căn cứ vào những thông tin hỏi được, thì mỗi người mỗi bệnh không ai giống ai.
Nhiễm Nhan đành phải dựa theo nặng nhẹ nhanh chậm, phát cho bọn hắn mấy tấm thẻ thứ tự, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ trị liệu hai người.
Riêng hôm nay, Nhiễm Nhan dành ra thời gian để thu mua sư phụ nhà mình.
Ngô Tu Hòa bình thường thích thu thập thảo dược quý, còn lại chính là rượu ngon và mỹ thực.
Nhiễm Nhan một nghèo hai trắng, trong lúc nhất thời cũng xoay không ra dược quí hay rượu ngon, liền tính toán tự mình xuống bếp làm vài món đồ ăn.
Nhiễm Nhan sợ Hình Nương sinh nghi, chỉ nói là đi hiếu kính sư phó, liền để nàng cùng Lưu thị đi chiếu cố Vãn Lục, lệnh gã sai vặt Thiệu Minh đem vật liệu nấu ăn tới phòng bếp trong viện của Ngô Tu Hòa, sẵn tiện hỗ trợ nàng nhóm lửa.
Gần thôn trang này có mảnh vườn lớn trồng mẫu đơn, trước kia người Nhiễm gia thích tới đây du ngoạn hoặc tránh nóng, nên mỗi sân đều có một phòng bếp nhỏ, hơn nữa dụng cụ đều đầy đủ hết.
Ngô Tu Hòa đang phơi thuốc dưới hành lang, nghe Nhiễm Nhan nói muốn làm đồ ăn hiếu kính hắn thì cũng không để ở trong lòng, một cái kiều nương tử, có thể làm ra món gì? Trong lòng còn âm thầm quyết định, nếu đồ làm ra thật sự tệ, hắn sẽ kiên quyết không ăn.
Về biểu hiện của Nhiễm Nhan mấy ngày gần đây, cùng với tin đồn về nàng bên ngoài, Ngô Tu Hòa đều nghe không sót một chữ, nhưng ở trong mắt hắn, thay đổi này vô cùng bình thường, hắn dù gì cũng đã từng dùng Lục Nhâm thuật* tính qua mệnh cách của nàng…
Ngô Tu Hòa cào cào cái đầu tổ quạ, thầm nghĩ, lần trước nói cho đồ đệ mình là từ môn phái nào tới? Sư thừa là Biển Thước hay Hoa Đà?
Sau một hồi trầm ngâm xoa xoa chòm râu, Ngô Tu Hòa cuối cùng cảm thấy, nói lúc đó có thể là sư thừa Trương Cảnh Trọng!
*theo Baidu, Lục Nhâm thuật, hay Lục Nhâm Thần Khóa, cũng giống như Thái Ất, là một thuật pháp bói toán tính hung cát