Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 40: Ân Miểu Miểu tới chơi



Thiệu Minh ngồi xổm chụm lửa dưới kệ bếp, đôi mắt lại không chớp mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan múa dao, thêm gương mặt lãnh diễm nghiêm túc kia của nàng, Thiệu Minh liền cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, còn không phải chỉ làm cơm thôi sao, có cần nghiêm túc như vậy không?

Trù nghệ của Nhiễm Nhan khá tạp nham, món Lỗ*, món Tứ Xuyên, món Tô Châu, cơm Tây, nàng đều biết nấu một ít, cũng có vài món sở trường, đối với nàng mà nói, nấu ăn cũng giống như là giải phẫu, chỉ cần các phương diện đều nắm chắc phần căn bản, không sợ không có thành quả.

*Lỗ thái (theo baidu) là một trong 8 trường phái ẩm thực lớn của TQ, xuất thân từ nước Lỗ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Món ăn theo trường phái này đa dạng, hương vị thiên về tươi mới, thanh thuần

Thiệu Ninh nhìn thấy một đóa hoa tinh oánh như ngọc từ từ hình thành trong tay Nhiễm Nhan, không khỏi trợn mắt há mồm, quên luôn chụm lửa.
“Thêm củi!” Nhiễm Nhan nhắc nhở, trong nồi còn hầm canh gà bát bảo nấu sữa, lửa không thể tắt.

Thiệu Minh hồi hồn, vội vàng bỏ thêm củi.

Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, Nhiễm Nhan hạ quyết tâm, dùng mọi thủ đoạn, một cú tất thắng mà công phá vị giác của sư phụ hờ. Bởi vậy khi làm đồ ăn, vô luận là ý tưởng hay là sắc, hương, vị, nàng đều hạ đủ công phu.
Ngô Tu Hòa ngồi xổm trên hành lang híp mắt phơi nắng, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm nứt mũi, hai mắt hơi mở ra, nhìn về phía phòng bếp nhỏ. Bên trong thanh âm xèo xèo truyền đến, cùng mùi thơm câu nhân, Ngô Tu Hòa hung hăng mà nuốt một ngụm nước miếng.
Đợi một khắc lại một khắc, đồ ăn vẫn chưa có dấu hiệu bưng lên, cái bụng dẹp lép của Ngô Tu Hoa kêu ục ục, do dự một lúc lâu, lão rón ra rón rén mà mang guốc giày vào, nhẹ nhàng mò qua.
Ngô Tu Hòa ghé vào trước cửa sổ, hít một hơi mùi thơm, lại nuốt một ngụm nước miếng, theo khe hở lén nhìn vào trong.
Nhìn nửa ngày cũng chưa nhìn tới kệ bếp, hắn trong lòng sốt ruột, đang chuẩn bị nhấp nước miếng lên ngón tay chuẩn bị thọc một lỗ trên giấy dán cửa sổ, cửa lúc này kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Ngô Tu Hòa vẫn còn duy trì tư thế chọc cửa sổ, ngừng một chút, mặt không đỏ tâm không nhảy mà chắp tay sau lưng, ho khan hai tiếng, nói: “Trên hành lang nắng quá, ta lại đây đứng cho mát.”

“Sư phụ, dùng cơm đi.” Nhiễm Nhan trong lòng buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy mình lựa chọn nấu ăn là một quyết định chính xác.
Ngô Tu Hòa trong lòng cho dù vội vàng, vẫn muốn bảo trì thể diện, sửa sửa vạt áo nhăn dúm dó, thủng thẳng dạo bước vào trong sảnh.
Thiệu Minh bưng khay theo sau Nhiễm Nhan bước vào, chờ đến khi Ngô Tu Hòa quỳ ngồi lên tịch, Nhiễm Nhan mới tự mình đem từng món đồ ăn bưng đặt lên kỷ.

Giữa cái đĩa sứ trơn tinh xảo, vài mảnh ‘lá cây’ xanh biết ôm lấy một ‘đóa hoa’ như bạch ngọc, cánh hoa phức tạp, gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng đường gân màu thiển bích bên trong, ngay bên cạnh đóa hoa là một mớ tôm lớn màu cam hồng, có vẻ xốp giòn ngon miệng. Nhiễm Nhan nói: “Đây là tôm chiên xù.”

Trong một cái bát khác, ánh vàng lấp lánh, được nước canh màu nâu sáng phụ trợ, tỏa ra mùi thịt thơm nồng, Nhiễm Nhan nói: “Đây là canh gà nấu gừng.”
“Món này là canh trứng đậu phụ.” Tiếp theo nàng lại bưng ra một cái bát dẹt màu trắng, trong nước canh màu lòng đỏ trứng trong suốt một đóa hoa tinh tế màu trắng nở rộ ra, từ giữa chén nở tản ra bốn phía, bên trên có măng và nấm hương điểm xuyết, thanh thấu mỹ lệ.

Kế tiếp là một cái bát màu trắng, khi nắp được mở ra, thịt màu đỏ bên trong như tỏa sáng, tinh oánh dịch thấu, mùi hương từng trận nức mũi, “Đây là…thịt kho đỏ.” Kỳ thật là thịt Đông Pha, nhưng Tô Đông Pha tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh còn chưa sinh ra, Nhiễm Nhan liền sửa lại cái tên.
Món gà hầm bát bảo sau đó mộc mạc hơn nhiều, nhưng nước canh thơm nồng, làm người vừa thấy không khỏi muốn ăn ngay. Ngoài ra còn có mấy món điểm tâm khai vị thoải mái thanh tân.
Món ăn tuy nhiều, nhưng phân lượng mỗi món đều không nhiều lắm, tỷ như thịt Đông Pha, trong cái bát nho nhỏ, chỉ có hai khối to bằng quả trứng gà, mà tôm chiên xù kia cũng chỉ có sáu con lớn nhỏ như nhau.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân là nguyên liệu nấu ăn Đường triều đều tươi ngon, vài món đồ ăn nấu ra có hiệu quả vượt xa dự kiến của Nhiễm Nhan.
“Sư phụ, ngày mùa hè không nên ăn đồ dầu mỡ, bởi vậy lượng đồ ăn có chút ít, cũng không biết ngài thích khẩu vị gì, ngài trước nếm thử” Nhiễm Nhan làm như không thấy ánh mắt lom lom của Ngô Tu Hòa, tay đưa qua một đôi đũa.
Ngô Tu Hòa tiếp nhận đôi đũa, lập tức gắp ngay miếng thịt Đông Pha đỏ rực trong cái bát sứ trắng mờ, Nhiễm Nhan trong lòng hiểu rõ, xem ra vị sư phụ hờ này thích ăn thịt.

Thịt Đông Pha béo mà không ngán, mùi vị thơm ngon, vào miệng là tan, làm Ngô Tu Hòa suýt nữa nuốt luôn đầu lưỡi, sau khi ăn một miếng, nước bọt trong miệng trào ra, thiếu nước nhỏ ra ngoài. Nhưng vì cố giữ thể diện, chỉ phải lưu luyến mà chuyển qua gắp gà nấu gừng.

Thịt gà được rút xương, từng khối được cắt đều đặn, thịt mềm mà không nhão, vị gừng nồng đậm quyện với mùi thịt gà như gãi đúng chỗ ngứa, Ngô Tu Hòa vừa ăn vừa gật gù, nghĩ thầm, đồ đệ mình thu quả nhiên không tệ, chỉ bằng vào tay nghề này, liền có thể quét sạch cả Tô Châu, mình đúng là nhặt được bảo vật
Thiệu Minh mới vừa rồi ở trong phòng bếp được cho ăn thử mỗi món một chút, nhưng lúc này thấy mỹ thực trên bàn, vẫn âm thầm nuốt nước miếng.
Nhiễm Nhan tự mình múc cho Ngô Tu Hòa một chén nhỏ canh đậu hủ, vừa mới chuẩn bị đưa qua, lại nghe thanh âm Hình Nương gọi to bên ngoài, “Nương tử!”
Nhiễm Nhan liếc nhìn Ngô Tu Hòa một cái, nói: “Sư phụ từ từ dùng, ta ra ngoài một chút.”
Đây đúng là hợp ý Ngô Tu Hòa, nếu Nhiễm Nhan không ngồi đây, hắn liền dứt khoát dùng tay bốc luôn, cần gì dùng đũa phiền toái như vậy? Lão nhân gia hắn đang gấp đến trong lòng lửa cháy phừng phừng.
Chờ Nhiễm Nhan bước ra ngoài, Ngô Tu Hòa cũng nhìn Thiệu Minh nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng đi xuống đi.”

Thiệu Minh ứng tiếng, khom người lui ra ngoài, thầm nghĩ, trong phòng bếp còn một ít, phải nhanh nhanh gói lại, mang về nhà cho muội tử và lão nương nếm thử.

Nhiễm Nhan đi ra thính đường, thấy Hình Nương đang đứng ở cửa viện, đi tới đi lui, chứng tỏ nàng đang sốt ruột.
“Hình Nương!” Nhiễm Nhan gọi.
“Nương tử!” Hình Nương đi tới, ánh mắt vội vàng đảo qua trang phục tùy tiện trên người Nhiễm Nhan, nói: “Ân Tam nương đến bái phỏng ngài, đang chờ ở trong sảnh, nương tử mau chút, thay một bộ quần áo khác, đừng để thất lễ.”
Nhiễm Nhan nghĩ trên người mình khẳng định còn vương mùi khói dầu, cũng không phản đối, quay đầu lại thấy Thiệu Minh đang đi ra, liền dặn dò hắn: “Ngươi cứ trở về nói với sư phụ, ta về trong viện một chuyến, chạng vạng lại đến gặp hắn.”
Thiệu Minh vốn cho rằng Nhiễm Nhan cũng cao ngạo như mấy quý nữ khác, nhưng sau khi tiếp xúc, cảm thấy nàng tuy rằng mặt mũi thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng tính tình lại không tồi, đối với nàng rất có hảo cảm, nghe phân phó, lập tức trả lời: “Nương tử yên tâm đi, ta đây liền đi.”

Trở lại trong viện của nàng, Nhiễm Nhan vào tẩm phòng rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái, tóc đen búi lỏng, lộ ra một chút lười biếng. Hình Nương phỏng chừng cho rằng chỉ có ôn nhu đoan trang mới là tốt, nên trang điểm nhẹ cho Nhiễm Nhan, tận lực che dấu hơi thở lạnh băng nghiêm túc trên người nàng.

Nhiễm Nhan cũng chưa bao giờ phản đối, nàng không phải là người qua loa, trước kia không có thời gian trang điểm, hiện tại có điều kiện, thay đổi một chút cũng tốt.

Thu thập thỏa đáng xong, khi đến thính đường, thấy Ân Miểu Miểu một bộ váy lụa bó ngực xanh lá quỳ ngồi ở trên tịch, tóc đen búi thành một cái búi nhỏ thanh tú, trên tóc gắn mấy đóa hoa quỳnh màu bạc, làn da trắng nõn như mỡ dê, cằm nhòn nhọn kết hợp với cần cổ mảnh khảnh, trên ngực lộ ra một mảng da trắng mịn, vài sợi tóc rối tán loạn bị gió nhẹ phẩy qua, nghịch ngợm mà cào cào lên má. Ân Miểu Miểu phát hiện có người tiến vào, hơi ngẩng đầu, thuận tay vén vén tóc bên mai, nhìn Nhiễm Nhan cười nhẹ, cúi đầu thả cái ly trong tay xuống, mới ưu nhã đứng dậy: “A Nhan.”
Đúng là một nữ tử nhã nhặn tinh xảo! Nhiễm Nhan trong lòng không khỏi tán thưởng, ai cũng nói Ân gia nữ nhi đều là điển phạm, thật không sai một chút.

Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, nhìn đôi mắt như mặt hồ mùa thu mênh mang hơi nước của nàng, sợ mình không đủ ôn nhu mà dọa nàng sợ, bèn thả chậm thanh âm: “Miểu Miểu thân mình như thế nào? Có còn chỗ nào không thoải mái không?”

“Chỉ là hôm đó sợ quá, trong lòng có chút không thoải mái, chứ thực ra cũng không sao, lúc này khá hơn nhiều.” Ân Miểu Miểu thanh âm nhu nhu.
Nhiễm Nhan không khỏi nhớ tới khi ở trong nhà thuỷ tạ, nàng tươi cười mà nói muốn chơi trốn tìm, luôn cảm thấy biểu hiện lúc này có chút khác biệt với khi đó, bất quá cũng không bài trừ duyên cớ là ngày đó người nhiều náo nhiệt, nàng tâm tình tốt.

Nhiễm Nhan đảo mắt qua mặt trên móng tay phiếm hồng của nàng, dò hỏi: “Miểu Miểu hôm nay tới tìm ta, là có chuyện gì sao?”
Ân Miểu Miểu cười nhẹ nói: “Không có chuyện chẳng lẽ không thể tới tìm ngươi sao?” tiếp theo làm như nghĩ đến cái gì, cụp mắt, thương cảm nói: “A Nhan chớ có trách ta, ngươi biết, nữ nhi Ân gia chúng ta, kết giao bạn bè đều bị quản chặt, ngươi bị Nhiễm bá phụ đưa đến thôn trang, hắn như thể đã quên ngươi là nữ nhi hắn, trong thành Tô Châu đều nói ngươi đã bị Nhiễm thị từ bỏ, ta…ta cũng không thể tới thăm ngươi.”

Nhiễm Nhan ngơ ngác, nàng không nghĩ tới Ân Miểu Miểu sẽ trực tiếp nói ra những lời đó. Dưới sự giáo dưỡng nghiêm khắc của Ân phủ như vậy, Ân Miểu Miểu có thể thản nhiên nói ra mấy lời này, hoặc là thật sự quý trọng người bằng hữu là nàng, hoặc là một loại kế sách để tranh thủ hảo cảm của nàng, hoặc là bản thân Ân Miểu Miểu đối với sự nghiêm khắc của Ân phủ sinh ra tâm lý phản nghịch. Nhiễm Nhan nhất thời nhìn không thấu lý do là gì.

“Thế đạo chính là như thế, ta không trách bất luận kẻ nào.”

Nhiễm Nhan nghĩ thầm, nguyên nhân mà nguyên chủ bị rơi vào hoàn cảnh thê thảm đến mức này, đại bộ phận là vì tính tình quá yếu đuối, thật sự không thể oán trời trách đất.
“A Nhan không giống trước kia, sau này có thể càng ngày càng tốt.” Ân Miểu Miểu tự đáy lòng nói.
Nhiễm Nhan nghe nàng nói lời chân thành, cũng không hề nghĩ nhiều, cười nói: “Chỉ mong có thể theo cát ngôn của ngươi.”
Hình Nương bưng lên hai đĩa điểm tâm, thôn trang không thường chiêu đãi khách nhân, Hình Nương chỉ làm một vài loại khác nhau để dự phòng, may mắn sáng nay có làm một nồi, nếu không hiện tại chỉ có thể thỉnh khách nhân uống trà.

“A Nhan, thị tỳ của ngươi hiện tại không có việc gì đi?” Ân Miểu Miểu hỏi.
Nhiễm Nhan dư quang chú ý Ân Miểu Miểu biểu tình, nói: “Hiện tại tình huống đã ổn định, không có nguy hiểm đến tính mạng, tối hôm qua có tỉnh lại một lần…cũng không biết nàng chọc phải ai, mà người đó lại muốn giết chết nàng.”
Ân Miểu Miểu thở dài, “Ân phủ xảy ra chuyện đến mức này, tự nhiên bị hại một lúc hai người, trong nhà mấy hôm nay rất lộn xộn, thật là làm người ta sợ hãi , cũng may là Vãn Lục cô nương không có việc gì, nếu không…thật không biết phải công đạo với ngươi như thế nào.”

“Miểu Miểu không cần tự trách.” Nhiễm Nhan nhấp một miếng nước trà, ngẩng đầu giống như vô tình hỏi: “Thị tỳ của ngươi hôm tiệc trà đều ở bên cạnh ngươi à?”

Nhắc tới tình cảnh ngày ấy, sắc mặt Ân Miểu Miểu hơi tái, nói: “Hai ngày trước đó Ngụy nương giúp mẹ ta chuẩn bị cho tiệc trà, nói là không đủ người hiểu lễ tiết, liền mượn một thị tỳ bên người ta dùng mấy ngày. Không nghĩ tới…”
“Ngụy nương?” Nhiễm Nhan cố nhớ một chút, đối với người này nàng không có chút ấn tượng nào.
Ân Miểu Miểu gật đầu: “Là thiếp thất A gia nạp năm kia, thân mình mẹ ta không tốt, A gia liền để nàng ta hỗ trợ quản lý một ít việc linh tinh trong nhà.”
Ngụy nương…thật ra tiệc trà hôm đó Nhiễm Nhan không để ý đến người này. Đang mãi nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng Thiệu Minh hét, “Nương tử! Nương tử! Không xong rồi!”

Nhiễm Nhan cười cười xin lỗi Ân Miểu Miểu, đứng dậy đi ra hành lang, thấy Thiệu Minh vọt vào như một trận gió, “Nương tử, Ngô thần y bị nghẹn, ta giúp hắn vỗ hồi lâu, chỉ là tình huống càng lúc càng tệ, sắc mặt bắt đầu phát xanh”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.