Đây là câu Lâm Huy Nhân trả lời Lương Tư Thành. Nhiễm Nhan ấn tượng rất sâu, nàng không biết Lâm Huy Nhân có tâm tình gì khi nói ra những lời này, nhưng với nàng mà nói, đây là một loại thái độ đối với tình cảm.
Tiêu Tụng sửng sốt một lúc lâu, mới có phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đây là đồng ý hôn sự?”
Nhiễm Nhan nhướng mày, nhìn chằm chằm hắn, dùng thanh âm bình bình hỏi: “Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, ngươi muốn quỵt nợ sao?”
Hôn môi, nắm tay, trong quan niệm của Nhiễm Nhan là hành động yêu đương bình thường, đương nhiên không phải chịu trách nhiệm gì, đây là bởi vì muốn cho hắn chịu trách nhiệm, cho nên mới nói mấy lời này.
Khóe môi Tiêu Tụng khẽ nhếch, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, tuy lẳng lặng không cười ra tiếng, nhưng lại rất vui sướng, cảm thấy mỹ mãn.
Dùng cả đời để nói cho hắn đáp án.
Đối với Tiêu Tụng, trên thế giới không còn câu nào làm hắn cảm động hơn so với câu này của nàng. Nhiễm Nhan là nữ tử trong lòng nghĩ cái gì thì sẽ thực hiện, dù cho rõ ràng minh bạch những lời này của nàng cũng không bao hàm bao nhiêu tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại nghe cái đáp án này.
“Vậy…ngươi cảm thấy hôn kỳ định khi nào thì thỏa đáng?” trên mặt Tiêu Tụng ức chế không được vui sướng, hắn trước giờ không để cho biểu tình của mình mất khống chế, nhưng hiện tại lại không muốn nén vui mừng của bản thân xuống.
Tiêu Tụng trong khoảng thời gian gần đây có thể nói là mây đen áp đỉnh, áp lực từ khắp nơi không ngừng xô tới, có đôi lúc hắn cảm thấy xương cốt của mình cũng sắp gãy nát, nhưng lúc này đây ý chí chiến đấu lại vô cùng sung mãn, phảng phất như những khó khăn cùng áp lực đó đều không đáng giá nhắc tới.
“Ngươi nắm chắc là trưởng bối trong nhà ngươi có thể đồng ý hôn sự này như vậy sao?” Nhiễm Nhan đáp ứng là một mặt, nhưng cũng đồng thời cảm thấy khác biệt thân phận thật sự là một vấn đề.
“Đã phòng ngừa chu đáo.” Tiêu Tụng trả lời thập phần ngắn gọn. Hắn lúc đầu cảm thấy thân phận Nhiễm Nhan thấp, là vì căn bản chưa có bao nhiêu tình cảm, chỉ là đối với nàng cảm thấy khá hứng thú mà thôi, nhưng nếu đã quyết định muốn cưới nàng làm vợ, tự nhiên mấy vấn đề đó đã không phải là vấn đề nữa, hắn đã sớm lập mưu lót đường, “Lúc ta được sinh ra phụ thân đã đến tuổi trung niên, bởi vậy ta từ nhỏ ở bên người tổ mẫu nhiều hơn. Lão thái thái vô luận là trong nhà hay là trong tộc, đều rất có chủ ý, bà đối với ta tuy không tính là cưng chiều, nhưng cũng không sai biệt lắm, hôn sự của ta luôn là điều làm bà nhọc lòng.”
Tiêu Tụng đã sớm ở trước mặt lão thái thái thay Nhiễm Nhan làm tốt công tác hình tượng, hơn nữa bát tự lại tương hợp, lão thái thái vui mừng khôn xiết, lúc này mới kiên trì để Nhiễm Nhan làm chính thê. Lão thái thái từ môn phiệt tiểu thư trở thành môn phiệt phu nhân, cả đời thân phận tôn quý, sao có thể không để tâm chuyện môn hộ? Chỉ là nàng tổng hợp các phương diện và điều kiện, cảm thấy hôn sự này chấp nhân được, mới có thể gác lại điểm này không nói đến nữa. Huống hồ xuất thân của Nhiễm Nhan cũng không tính là quá không xong, ít nhất cũng là thị tộc đích nữ.
Đương nhiên, quyết định của lão thái thái, cũng không thoát khỏi bị Tiêu Tụng từ giữa gây ảnh hưởng.
“Lão thái thái là người như thế nào?” nếu đã quyết định phương hướng, nàng cũng không thể quá bị động, chỗ dựa cực lớn này nàng không thể không tìm hiểu kỹ một phen.
Tiêu Tụng thật cao hứng khi nàng chủ động, cũng không dấu diếm chút gì, “Bà qua năm sau là 90, còn về chuyện tính tình phụ thân ta cương trực, một là bởi vì gia huấn của Tiêu gia ảnh hưởng, hai cũng là vì giống tổ phụ của ta, mà ta thì căn bản xem như được lão thái thái nuôi lớn, làm người xử thế, đương nhiên cũng giống bà.”
Nghe xong những lời này, Nhiễm Nhan có chút đau đầu, Tiêu Tụng đã là người khó đối phó, thì khỏi nói đến một lão thái thái đã sắp 90 ăn muối còn nhiều hơn nàng ăn hai đời cơm cộng lại.
Tiêu gia lão thái thái vô luận là trình độ về tâm kế hay là tàn nhẫn, đều là nhất tuyệt, nhưng rất giỏi giả bộ, điển hình hỉ nộ không hiện lên mặt. Bởi vậy trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cùng với Độc Cô thị, có thể trị đối phương dễ như trở bàn tay, không chỉ một mình Độc Cô thị, toàn bộ tức phụ không có một ai có thể gợn được chút sóng dưới mắt bà. Chẳng qua từ khi trưởng tử mất vào mười năm trước, bà liền để cho Tiêu Vũ phụng dưỡng, cũng không bao giờ quản chuyện gì nữa, mỗi ngày chỉ lễ Phật, tính tình cũng bình đạm đi nhiều.
“Đừng lo lắng, lão thái thái sẽ thích ngươi. Còn về mẫu thân, bà hơi để ý chuyện môn hộ, nhưng sau khi nghĩ thông suốt tất nhiên cũng sẽ rất cao hứng.” Tiêu Tụng nói.
Hai người con dâu trước của Độc Cô thị, một là công chúa một là huyện chủ, bà dù có xuất thân cao quý đi nữa cũng không bằng hoàng thất, tuy rằng ngoài mặt đều rất hoà thuận, nhưng dù sao tìm không thấy cảm giác làm bà bà, trên đỉnh đầu lại còn có một bà bà đè cho vài thập niên, ngẫm lại cũng biết bà có bao nhiêu ức chế. Nhiễm Nhan gả vào, dù không đến mức áp bách nàng, ít nhất so đối mặt với công chúa cùng huyện chủ vẫn tốt hơn nhiều.
Tiêu Tụng nói kỹ càng những chuyện này cho Nhiễm Nhan, cuối cùng nói: “Phụ thân không ở Trường An, ta hiện giờ lại có chức quan tòng tứ phẩm, có thể ra riêng, sau này chỉ khi lễ lạc hoặc cúng giỗ mới cần về bổn gia, ở lại cũng bất quá là vài ngày, lại rất bận bịu, thời gian gặp nhau cũng không nhiều, không cần lo lắng làm sao để cùng họ ở chung.”
So ra, Tiêu Tụng tự lập môn hộ còn dễ dàng hơn so với mấy lang quân thế gia khác, trưởng huynh của hắn làm phò mã, mặc dù công chúa khiêm cung, cũng như nương tử bình thường gả vào Tiêu gia, nhưng cũng không ai dám xem nhẹ địa vị công chúa của nàng. Tống Quốc Công lại bị Hoàng Thượng biếm đi làm Thứ sử Kỳ Châu, nhị huynh cũng không muốn mỗi ngày đối với trưởng tẩu thi lễ như quân thần, nên cũng có dinh thự khác, mấy huynh đệ hiện tại đều ra riêng, trên cơ bản cũng chẳng khác nào nhà ai nấy ở.
Ở thư phòng hàn huyên một hồi lâu, Nhiễm Nhan mới bắt đầu tiếp tục công tác phục hồi dung mạo.
Hai người một ở thư phòng, một ở tiểu các, Tiêu Tụng nhịn không được chạy đến tiểu các vài lần, nhưng dù hắn bị thương, có thể ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng văn kiện tồn đọng sẽ không có ai thay hắn xem, cho nên chỉ có thể tập trung vào công việc.
Giờ ngọ, Nhiễm Nhan làm cơm trưa, mới sai Vãn Lục đi thỉnh hắn xuống dùng bữa.
Cơm nước xong, mới vừa súc miệng, hưng phấn của Tiêu Tụng còn chưa giảm, đang muốn cùng Nhiễm Nhan trò chuyện tiếp, nhưng chưa kịp nói được hai câu, Bạch Nghĩa đã vội vội vàng vàng chạy tới, đứng ở cửa thính, chắp tay cao giọng nói: “Lang quân, mới vừa rồi ám vệ tới báo, phát hiện Văn Hỉ Huyện chủ đã cải trang xuất phủ!”
Tiêu Tụng mày kiếm hơi nhíu lại, nói: “Cẩn thận đi theo, không được bỏ qua bất kỳ nhất cử nhất động nào của nàng ta.”
“Dạ.” Bạch Nghĩa lĩnh mệnh ra ngoài.
Bạch Nghĩa chân trước vừa mới đi, lại có gã sai vặt chạy tới, “Lang quân người bên công sở tới, nói là Đậu Trình Phong xảy ra chuyện.”
Tiêu Tụng lại nhăn mày, Đậu Trình Phong không thể xảy ra chuyện, đêm qua hắn lên cơn nghiện rồi hôn mê bất tỉnh, cho nên không có cơ hội thẩm vấn, Tiêu Tụng sai người canh hắn vừa tỉnh thì lại đây thông tri, hiện tại lại thành như vậy, rõ ràng là vừa tỉnh lại thì lại sinh biến cố.
Tiêu Tụng đứng dậy khẽ hôn lên trán Nhiễm Nhan một cái, ôn nhu nói: “Ta ra ngoài làm việc trước, nếu về trễ, ngươi cứ hồi phủ là được, có ám vệ bảo hộ ngươi.”
Nhiễm Nhan gật đầu, nói: “Cẩn thận một chút.”
Tiêu Tụng cười sung sướng, rồi vội vã theo gã sai vặt kia rời đi.
Nhiễm Nhan quay lại tiểu các tiếp tục công việc. Tiêu Tụng hiện giờ đang ở trong nước sôi lửa bỏng, trong đó có một việc còn là do nàng chọc ra, nàng đương nhiên cũng muốn giúp hắn chia sẻ, đặc biệt đây là sở trường của nàng, vì thế tốc độ phục hồi dung mạo cùng chất lượng công việc đều tiến hành trong trạng thái vượt xa người thường có thể phát huy, cho tới bây giờ đã sắp hoàn thành, hình dạng đại khái đã bắt đầu lộ ra.
Đây là một nương tử trẻ tuổi, mặt như khay bạc*, mắt như thủy hạnh, mày liễu cong cong, là một mỹ nhân rất truyền thống, chỉ nhìn dung mạo được phục hồi thì có vẻ bình thường, nếu là người sống hẳn sẽ càng đẹp mắt.
*chỗ này ko biết bản raw bị lỗi chính tả hay là cái khay bạc ngày xưa nó đẹp nữa?!?
Nhiễm Nhan mô tả hình dạng và màu sắc của cây thoa bạc kia cho Ca Lam cùng Vãn Lục, thảo luận xem một cây thoa như vậy thì bình thường sẽ dùng cho kiểu tóc nào, cuối cùng định ra là búi tóc một nửa.
Lương dân bình thường sẽ không chải dạng búi tóc này, hơn phân nửa là nữ nhân có chút thân phận.
Lời editor: Lâm Huy Nhân là một nữ thi sĩ kiêm kiến trúc sư, Lương Tư Thành cũng là một kiến trúc sư. Hai nhân vật lịch sử cận đại TQ…người vừa có thể làm thơ vừa có thể làm toán…né xa ra