Lúc này xương sọ đã không còn là bộ dáng cũ nữa, vì Ca Lam cùng Vãn Lục đều luôn hầu hạ trong phòng, thấy một người sinh động như thật dần dần hình thành dưới đôi tay của Nhiễm Nhan, lòng đều tràn đầy tán thưởng.
Thời này đã có điêu khắc, nhưng bình thường đều thông qua nghệ thuật để tạo hình, đối với vài phương diện nào đó đều có chút khoa trương cường điệu, bởi vậy đại bộ phận đều khá sai lệch, các nàng chưa từng thấy qua thủ pháp điêu khắc nào cố gắng đạt tới sự chân thật như vậy.
Tóc làm thì rất đơn giản, nhưng lại gặp phải một vấn đề, Nhiễm Nhan khoa tay múa chân một hồi ra một cái búi nửa đầu, nhưng nếu dùng chất liệu bùn để nắn thành, đến lúc đó chỉ sợ cái đầu sẽ bị trọng lượng của búi tóc kéo ngửa ra đằng sau, căn bản là không đứng được. Bí thế, Nhiễm Nhan chỉ có thể đem nó cho dựa vào góc tường, để hai mặt tường đỡ lấy. Đắp nặn phần tóc nhanh hơn nhiều so với gương mặt, không quá nửa canh giờ đã cho ra hình dáng đại khái, nàng vừa chỉnh sửa chi tiết, vừa nghe Vãn Lục giảng giải phụ nhân bình thường thích chải loại búi này thì sẽ trang điểm như thế nào.
Có điểm đánh dấu, thêm da thịt cũng rất nhanh, hiện tại hầu như đã hoàn thành.
Nhưng sắc trời đã không còn sớm, không thể tiếp tục, Nhiễm Nhan đành phải dẫn Ca Lam cùng Vãn Lục hồi phủ. Mà Tiêu Tụng còn chưa về, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
So với Đậu Trình Phong, chuyện làm Nhiễm Nhan chú ý hơn chính là Văn Hỉ Huyện chủ vậy mà lại cải trang ra cửa, trong khoảng thời gian này Nhiễm Nhan đã bớt chút thời giờ hỏi thăm rất nhiều chuyện về Văn Hỉ Huyện chủ, căn cứ vào những lời kể kia, trong đầu Nhiễm Nhan đã có một hình ảnh về một Văn Hỉ Huyện chủ.
Văn Hỉ Huyện chủ, tự Uông Nương. Uông trong cổ ngữ là chỉ con rối hoặc là thú bông hình người, chỉ là không biết một chữ như vậy lại có nghĩa gì. Lúc bị nuôi trong cung với thân phận thứ dân, người chiếu cố nàng ta có phân vị rất thấp, có lẽ là một mỹ nhân thất sủng, sống như thứ dân mười mấy năm, lại đeo danh phụ thân mưu phản trên lưng, sinh hoạt nơi hoàng cung với tình trạng không biết sống chết ra sao như vậy, đã dưỡng thành tính mẫn cảm cao độ đối với chuyện bị hãm hại.
Nữ tử môn phiệt ở Đường triều vốn có tính cách ảnh hưởng nhiều từ thời Nam Bắc triều.
Ngụy Tấn Nam Bắc triều là thời đại có nền chính trị hỗn loạn nhất, có xã hội đau khổ nhất trong lịch sử Trung Quốc, nhưng về mặt tinh thần lại vô cùng tự do, cực kỳ phóng khoáng, trí tuệ cũng phong phú nhất, nồng nhiệt nhất. Cho nên nữ tử sống vào thời kỳ này, mang tư tưởng rất tự do, tự tin và kiên cường, dũng cảm khí khái không thua gì các đấng mày râu, nữ tử Đường triều cũng có rất nhiều người như vậy.
Mà tính cách của Lý Uyển Thuận lại hoàn toàn tương phản, co rúm khiếp nhược trong con người nàng ta đã không thể dùng cẩn thận chặt chẽ để hình dung. Nàng trầm mặc ít lời, không cùng người khác giao lưu, cũng không có bất luận bằng hữu nào.
Nhưng mà Dung Thiến đã từng nói qua, Lý Uyển Thuận là nữ tử thập phần tài hoa, nàng ta mà đã gặp qua là không quên được, thông thuộc kinh sử điển tịch, đầy bụng kinh luân. Chuyện này sau khi nàng ta gả cho Lưu Ứng Đạo, cũng từng được truyền ra, chỉ là người biết đến phần lớn là bí mật nghị luận, không dám nói ra ngoài, cũng không có ai đi xác minh tính chân thật của chuyện này.
Nói tóm lại, một nữ tử như nàng ta, lại cải trang ra cửa trong khi vụ án còn chưa điều tra xong, thấy không quá phù hợp với tác phong luôn luôn cẩn trọng của nàng ta. Là bởi vì có chuyện không thể không ra cửa? Hay là thực sự có nhân cách phân liệt? Nếu là nhân cách phân liệt, như vậy nhân cách còn lại này của nàng ta có tính cách gì?
Nhiễm Nhan căn cứ hoàn cảnh sinh hoạt, cùng với những chuyện đã trải qua của nàng ta, suy đoán nàng ta nếu thật sự có nhân cách phân liệt, nhân cách kia đại khái là đảm đương vai trò bảo hộ, nhân cách như vậy thường là cực đoan và dữ dằn, nếu vậy khả năng giết người lại cao hơn nữa.
Kỳ thật cũng có khả năng là nhân cách kia sẽ yếu đuối hơn, nhân cách gốc trong hoàn cảnh áp lực và nguy hiểm lâu dài, tạo cho mình một nhân cách yếu đuối hơn, rồi sống kiên cường hơn, dùng tất cả biện pháp để bảo hộ cho nhân cách kia. Nhưng Nhiễm Nhan từ đầu đã bài trừ khả năng này, bởi vì dám can đảm xuất môn trong tình huống vụ án chưa rõ, nhất định không phải là yếu đuối.
Lúc đầu Nhiễm Nhan chỉ là đưa ra giả thiết, sau đó ám vệ do Tiêu Tụng phái đi lại thật sự nhìn thấy nàng ta mang biểu tình hung ác mà dẫm chết một con chuột, đây không thể nghi ngờ là có khả năng này.
Đến tột cùng là vẫn luôn che dấu tính cách thật của bản thân, hay là nhân cách phân liệt, thì còn cần nghiệm chứng thêm, mà phương pháp nghiệm chứng tốt nhất trong trường hợp này là Nhiễm Nhan tự mình tiếp xúc với đương sự.
Nhiễm Nhan quyết định ngày mai thương lượng cùng với Tiêu Tụng việc này, Tiêu Tụng làm người xử thế, có mấy phương diện nàng không thích lắm, nhưng không thể phủ nhận, hắn lõi đời thành thạo, đúng là thứ mà nàng khiếm khuyết.
Trở lại Nhiễm phủ, Nhiễm Bình Dụ đã sớm ở Hòa Nhã cư.
“Tiêu Thị lang thương thế ra sao?” Nhiễm Bình Dụ hỏi.
Nhiễm Nhan rũ mắt đáp: “Hắn nói là bị thương ngoài da.” Nhưng hôm nay nhìn khí sắc của hắn, vết thương ngoài da này chắc cũng không nhẹ, chỉ là hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn hỏi kỹ.
Nhiễm Bình Dụ gật đầu, trong miệng lại nói: “Ta có hỏi thăm một chút, nói là con dao nửa thước cắm hết một nửa vào ngực, không thương đến chỗ yếu hại, nhưng chảy máu không ít…nghĩ chắc người này đang nói quá.”
Nhiễm Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng đoán là thương thế không nhẹ, lại không ngờ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng, người bình thường trúng phải một đao như vậy, chắc đã nằm bẹp không dậy nổi, hắn lại còn làm như không có chuyện gì mà ngồi phê duyệt công văn, còn thong dong đùa giỡn với nàng nữa!
Không biết vì sao, trong đầu nàng bỗng nhiên nghĩ đến khi ở huyện Tụ Thủy, hắn cùng nàng uống rượu, sau đó nàng hỏi tửu lượng của hắn, hắn lại cười nói: Ta đã say, ngươi tin không?
Không phải rượu không say người mà người tự say, mà là hắn đã thật sự say, chỉ là đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, quen ngụy trang mà thôi.
Có nhiều khi ngụy trang quen rồi thì thành một loại bản năng.
Giờ khắc này, Nhiễm Nhan cảm thấy những gì trải qua của bản thân cộng cả hai đời lại, đều không bằng hắn. Cổ nhân trưởng thành sớm, tuổi của Tiêu Tụng ở đời sau có lẽ chỉ mới xong nghiên cứu sinh, có vài người còn chưa hiểu biết là xã hội tàn khốc cỡ nào, sinh tồn khó đến cỡ nào, nhưng hắn đã chìm nổi rất nhiều năm trong quan trường.
Trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt như vậy, người khác khẩu phật tâm xà, tiếu lí tàng đao, ngươi lại ôm một viên xích tử chi tâm, nếu tầm thường vô dụng thì thôi, nhưng nếu có tài hoa lại có khát vọng, đương nhiên là thành người chết đầu tiên. Nếu cứ cho rằng dựa vào thực học cùng với nỗ lực không ngừng thì có thể lọt vào mắt người khác, kết quả chỉ là toàn thân thương tích…Lúc đầu, Tiêu Tụng làm người giả dối chính là nguyên nhân lớn nhất làm Nhiễm Nhan không ưa hắn, nàng không phải tiểu nữ hài thiên chân vô tà, nhưng có một số việc biết là một chuyện, chấp nhận được lại là chuyện khác. Nhưng mà không biết sao, lúc này nàng lại chấp nhận được.
Nhiễm Bình Dụ đang nói chuyện, lại thấy Nhiễm Nhan thất thần, liền dừng lại, gọi: “A Nhan?”
Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, thẹn thùng nói: “Ngài nói lại đi, ta không nghe thấy.”
“Ngươi đứa nhỏ này…” Nhiễm Bình Dụ không giận, chỉ nói: “Chuyện này là ngươi nên biết, ta vừa mới nghe tin, Thôi thị cùng Tiêu thị đều có người đi bổn gia đưa sính lễ.”
Vãn Lục cùng Ca Lam kinh ngạc, Nhiễm Nhan cũng giật mình nói: “Có người? Là người nào?”
“Thôi thị phái đi là một vị quản sự rất có thể diện của bổn gia, còn có một vị bổn gia lang quân, Tiêu thị phái đi chính là nữ quản sự, mang theo tín hàm do lão phu nhân Tiêu thị tự tay viết.” Việc này làm cho Nhiễm Bình Dụ cũng cảm thấy khó có thể xử trí.
Hiện giờ Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng mắt thấy chỉ còn chờ hạ hôn thư, chỉ cần thừa lúc Thôi thị còn chưa biết tình hình nhanh chóngđịnh hôn, đến lúc đó Thôi thị có hỏi xuống liền nói: Bởi vì tuổi Nhiễm Nhan không còn nhỏ, Thôi thị chỉ nói miệng một tiếng, chưa từng tới đưa sính lễ, Tiêu thị lại đưa đủ thể diện, không thể không đáp ứng, chuyện này cũng không do Nhiễm thị quyết định được, muốn tranh thì để cho đại tộc bọn họ tranh đi. Nhưng giờ thì hay rồi, Thôi thị là có hôn ước miệng trước, về tình về lý đều không thể đáp ứngTiêu thị.