“A Lang, mau dừng tay!” thị tỳ bị Sài Huyền Ý xô ngã trên mặt đất, lại ôm chặt chân hắn.
Tiếng gào thê lương làm Hà Ngạn và Du Lang chuyển tỉnh. Hai người này mới vừa rồi chỉ lo hôn hít, không uống quá nhiều rượu, tiếng động quá lớn, có thể dễ dàng đánh thức bọn họ khi đó chỉ hơi mê mang.
Hai người vừa mở mắt, liền thấy máu khắp nơi, còn Sài Huyền Ý toàn thân tản ra sát khí, lập tức thanh tỉnh, chỉ là cả người bủn rủn, không có bao nhiêu sức lực. Bọn họ nằm đằng sau Sài Huyền Ý, chưa bị phát hiện, hai người kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lẳng lặng nằm yên, chờ dược lực giảm đi một chút.
“Sài lang quân…ngài nếu có thù hận gì, lấy mệnh ta thay vào, cầu ngài giơ cao đánh khẽ tha cho hắn đi!” Bạch Như bị thương không nhẹ, mất máu rất nhanh, hơn nữa nàng ta vừa rồi đã dùng quá sức, lúc này chỉ cảm thấy độ ấm trong người đang nhanh chóng rút đi, nếu Sài Huyền Ý đã hạ sát tâm, cho dù nàng ta có chắn thêm vài lần nữa, Đậu Trình Phong cũng khó thoát chết.
Sài Huyền Ý không thèm vô nghĩa với nàng ta, ra sức thoát khỏi thị tỳ của mình, bước nhanh tới, một tay kéo Bạch Như ra. Bạch Như gian nan bò đến chân Sài Huyền Ý, gắt gao nắm chặt góc áo hắn, “Sài lang quân, cầu ngươi buông tha cho hắn.”
“Ta buông tha hắn, ai buông tha ta, cút ngay!” Sài Huyền Ý dù gì cũng không phải kẻ máu lạnh, hắn tuy nổi sát tâm, nhưng không muốn lạm sát kẻ vô tội. Hắn gặp qua Bạch Như vài lần, trong mắt hắn, nàng ta bất quá là một người đáng thương. Có điều Đậu Trình Phong lại vô cùng tệ bạc, lại nhiều lần làm Bạch Như lạnh lòng, nàng lại không thể trơ mắt nhìn hắn chết.
Trong lòng Hà Ngạn cùng Du Lang kinh hãi, bọn họ cũng biết Sài Huyền Ý vì cái gì lại muốn giết Đậu Trình Phong, lúc trước khi bức Sài Huyền Ý hút A phù dung, bọn họ cũng có tham dự, hơn nữa số A phù dung đó là do hai người bọn họ cung cấp, khó đảm bảo sau khi Sài Huyền Ý giết Đậu Trình Phong, sẽ không giết đến bọn họ.
Nghĩ đến đây, thân thể mềm như bông đã có thêm chút sức lực, hai người nhìn nhau, giãy giụa đứng dậy.
Thị tỳ bị dọa đang đứng một bên, vừa thấy hai người lung lay đứng dậy, dưới tình thế cấp bách, hô lớn: “A Lang, bọn họ tỉnh!”
Sài Huyền Ý nghe tiếng quay lại, nghĩ một chút liền hiểu ra lý do, Hà Ngạn cùng Du Lang không uống nhiều rượu, nhưng Đậu Trình Phong thì uống hết một chén rượu đầy thả mê dược trước mắt hắn, một chốc một lát đương nhiên chưa thể tỉnh lại, mà Bạch Như cũng đã thoi thóp, vì thế hắn quyết đoán từ bỏ chuyện giết Đậu Trình Phong trước.
Hà Ngạn cùng Du Lang thấy Sài Huyền Ý quay lại, trong lòng kinh hãi.
Hai thị tỳ của Sài Huyền Ý thấy không thể ngăn cản hắn nữa, cắn răng một cái, liền tiến tới hiệp trợ hắn. Một người lưu lại đằng sau canh giữ Đậu Trình Phong và Bạch Như, người còn lại theo hắn đi qua chỗ Hà Ngạn và Du Lang.
Hà Ngạn thấy trong tay Sài Huyền Ý có vũ khí, sức lực hai người bọn họ còn chưa hoàn toàn khôi phục, liền dùng mắt ra hiệu cho Du Lang. Hai người ở bên nhau nhiều năm, rất nhanh đã hiểu ý đối phương.
Khi Sài Huyền Ý còn cách bọn họ khoản ba bốn thước, hai người đột ngột hạ người xuống, đồng thời ôm lấy chân hắn, Sài Huyền Ý bị hai đại nam nhân đột ngột đẩy ngã, mất trọng tâm, ngả thẳng ra sau.
Sức lực Hà Ngạn khá lớn, hắn vừa thấy có cơ hội, liền ra tay đoạt lấy đao trong tay Sài Huyền Ý.
Thị tỳ ở một bên nhìn thấy lang quân nhà mình rơi vào thế hạ phong, lập tức nhào tới hỗ trợ. Nàng dù sao cũng là nữ tử, sức lực hữu hạn, vô luận đấm đánh Hà Ngạn như thế nào, cũng không làm được gì, mắt thấy đao của Sài Huyền Ý sắp bị mất, dưới tình thế cấp bách nàng há mồm cắn lên cổ tay Hà Ngạn.
Hà Ngạn bị đau, không chỉ không chịu buông tay, ngược lại càng thêm mạnh mẽ mà bẻ cổ tay Sài Huyền Ý. Du Lang đang đè chặt Sài Huyền Ý thấy Hà Ngạn bị tập kích, duỗi tay cầm hòn đá bên cạnh, hắn còn cách thị tỳ kia một người, không thể tấn công, hạ quyết tâm ném hòn đá vào trán Sài Huyền Ý.
Cú đập này dù lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ làm Sài Huyền Ý bị choáng váng mất một lát.
Hà Ngạn đoạt được đao, hắn thấy Sài Huyền Ý đã sắp bất tỉnh, cũng không sinh ra sát tâm. Nhưng thị tỳ của Sài Huyền Ý lại không biết, cho rằng hắn đoạt đao là muốn giết lang quân nhà mình, mới liều mạng mà cắn hắn không nhả. Du Lang xông tới hỗ trợ, ba người đang quấn lại thành một cục, thì nghe thị tỳ kia kêu một tiếng thảm thiết, cả người khụy xuống.
Hà Ngạn đại kinh thất sắc, cúi đầu nhìn đao cắm vào ngực thị tỳ, sắc mặt trắng bệch.
Du Lang cũng bị dọa ngốc, sửng sốt một lát, mới nói: “Đừng sợ, Hà lang, nàng ta bất quá là một tiện tì, dù có giết nàng cũng không phải tội lớn.”
Hà Ngạn lúc này mới phản ứng, hai người đang định đứng dậy, ‘bộp’ một tiếng, gáy Hà Ngạn đau nhức, ngay sau đó cảm thấy một dòng nhiệt chảy từ sau đầu xuống.
Thì ra là thị tỳ còn lại thấy Sài Huyền Ý trúng chiêu, mới xông tới hỗ trợ.
Đầu Sài Huyền Ý choáng váng mất một lúc, thì khôi phục lại, chịu đau ngồi dậy, run rẩy rút đoản đao từ ngực thị tỳ mình xuống.
Việc đến nước này, hoàn toàn không có đường xoay chuyển nữa.
Hà Ngạn cùng Du Lang cũng biết hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết, trải qua một hồi vận động, chảy rất nhiều mồ hôi, dược lực trong người đã tan đi không ít, sức lực dần dần khôi phục.
Hai nam nhân bình thường đi đối phó với một nam nhân bị thương và một thiếu nữ yếu đuối, rõ ràng là chiếm thượng phong, bốn người giằng co hồi lâu, Sài Huyền Ý cảm thấy không thể kéo dài nữa, tình cảnh hiện tại tuy rằng không tốt, nhưng cũng không phải không có cơ hội đắc thủ, nhưng nếu lát sau Đậu Trình Phong tỉnh lại, hắn tất nhiên không còn cơ hội nữa.
Bốn người lập tức lại lao vào quần thảo, chỉ là thay một thị tỳ.
Lúc bắt đầu, bởi vì thị tỳ còn chút thể lực, cho nên còn có thể duy trì, nhưng Sài Huyền Ý có thể là bị cú đập kia của Du Lang tổn thương chỗ nào đó, tầm mắt vẫn rất mơ hồ, đầu óc vừa choáng vừa đau, dần dần bị ép tới bên cạnh triền núi.
Thị tỳ kia thấy vô pháp đắc thủ, mới nhìn thử xuống triền núi, bên này là ven sông, triền núi khá dốc, phía dưới còn có nhiều đống đá vụn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không đường đi, nàng mắt thấy hiện tại không làm gì được, liền khuyên Sài Huyền Ý, “A Lang, chúng ta đi trước đi, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt!”
Sài Huyền Ý tâm động, nhưng Hà Ngạn cùng Du Lang cũng không cho bọn họ cơ hội, thấy bọn họ có ý muốn lui, cảm thấy đây là thời cơ tốt, liền đột ngột xô mạnh về phía trước, đẩy cả Sài Huyền Ý cùng thị tỳ xuống triền núi. Sài Huyền Ý lúc này ý thức đã hơi mơ hồ, không có cách tự cứu mình, nhưng thị tỳ kia vẫn thanh tỉnh, sườn núi này mọc đầy cỏ hoang, nàng tùy tiện túm lấy một bụi, thì có thể ổn định thân mình. Chờ đến khi nàng ổn định, chậm rãi trườn xuống, mới phát hiện Sài Huyền Ý là té thẳng xuống, phần đầu hướng xuống dưới, đập vào một khối đá lớn, máu tươi tràn lan trên đất.
Sắc mặt thị tỳ trắng bệch, duỗi tay thử hơi thở Sài Huyền Ý…vậy mà không có hơi thở!
Hà Ngạn cùng với Du Lang đang theo triền núi xuống kiểm tra, thị tỳ lúc này quýnh lên, trượt chân, vô ý lăn từ sườn núi xuống, dừng lại bên bờ sông. Nàng mắt thấy mình đã không bò lên nổi nữa, lại cho rằng Sài Huyền Ý đã chết, lập tức men theo bờ sông bỏ chạy.
Du Lang thấy thị tỳ kia bỏ chạy, trong lòng sợ hãi, “Hà lang, thị tỳ kia có thể đi báo quan hay không, chúng ta có cần đuổi theo nàng ta không?”
Nhà Hà Ngạn tuy bần hàn, nhưng tốt xấu gì cũng là sĩ tộc, hắn không thể cho phép bản thân mình mang danh giết người, nên cũng không màng vết thương đang đổ máu, lập tức nói: “Mau đuổi theo!”
Hai người túm lấy cây cỏ, bò xuống theo sườn núi, tới bên cạnh Sài Huyền Ý, Du Lang thấy mảng máu lớn, liền duỗi tay xem xét hơi thở, “Hà lang, hắn chết rồi!”
Hà Ngạn kinh hãi, Sài Huyền Ý không giống như thị tỳ kia, một tiện tạ đã chết rồi thì thôi, cùng lắm thì hắn bị đánh vài gậy, nhưng Sài Huyền Ý là con rể hoàng thất, con cháu Sài gia, hắn mà chết, thì sẽ vô cùng rắc rối.
Hai người kinh hồn táng đảm, sửng sốt một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên lại, thân ảnh của thị tỳ kia đã sớm không còn, lập tức toát mồ hôi đầy người.
“Làm sao bây giờ?” Du Lang run giọng hỏi.
Lúc này đầu Hà Ngạn ong ong, tâm loạn như ma, cũng không nghĩ được gì, “Mau dọn dẹp chỗ này một chút, rồi chúng ta lập tức rời đi! Không có ai biết mấy người chúng ta đến đây hôm nay, dù thị tỳ kia có báo quan, cũng không có chứng cứ.”
Hai người nói xong, liền thu nhặt hết tất cả đồ vật có thể chứng minh thân phận của bọn họ ở hiện trường, ra sức bò lên triền núi, đem thị tỳ bị đâm chết kia đẩy luôn xuống sườn núi, tạo thành hiện trường giả là bị tập kích rồi rớt xuống núi bỏ mình.
Lúc này, Bạch Như đã dùng hết sức lực toàn thân đem Đậu Trình Phong kéo tới cánh rừng bên cạnh, mà bản thân nàng thì đã chết vì mất máu.
Hà Ngạn vốn dĩ tính toán hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đem Đậu Trình Phong diệt khẩu luôn cho xong việc, lại bị Du Lang ngăn cản, “Dù sao trên tay chúng ta vẫn còn chứng cứ hắn lúc trước giết Lưu Ứng Đạo, Đậu Trình Phong là người của Đậu gia, chúng ta với hắn là người cùng thuyền, lợi dụng tốt, có lẽ có thể cứu chúng ta một mạng.”
Hà Ngạn cảm thấy có đạo lý, liền đem Đậu Trình Phong và Bạch Như kéo vào sâu trong rừng, rồi hai người bỏ trốn.
Sài Huyền Ý trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đắp thứ gì đó lạnh lẽo lên đầu hắn, cảm giác đầu đau muốn nứt đã đỡ đi nhiều, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Cảnh trong mơ lần này đẹp hơn nhiều, từ đầu tới cuối chỉ có một nữ tử.
Khi đó hắn vẫn còn là con cháu Sài gia, đang cùng các huynh trưởng ra ngoài săn thú, bên người mang theo hơn mười hộ vệ, vô cùng uy phong. Gặp phải một đôi vợ chồng trẻ bị cường đạo tập kích, liền tức khắc máu xông lên não, sai người cứu bọn họ.
Một khắc hắn xốc lên màn xe kia, nhìn thấy một đôi mắt hung dữ như loài sói, búi tóc nàng hỗn độn, cả người nhuộm đầy máu tươi, toàn thân đề phòng nhìn hắn, canh giữ một nam nhân nằm trong vũng máu bên cạnh.
Hình ảnh như vậy, làm Sài Huyền Ý nghĩ tới một con thú non bị thợ săn giết đi cha mẹ.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng, đã bị ánh mắt của nàng chấn động.
Lần thứ hai hắn gặp nàng, là trong hỉ phòng đỏ rực rỡ, hắn đẩy trướng màn ra, nhìn thấy nữ tử áo đỏ khoanh chân ngồi trên giường, chân mày thon dài, khi đôi mắt sáng long lanh như nước mùa thu nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên, một nụ cười khuynh quốc. Môi đỏ khẽ mở, “Phu quân, thiếp thân Uyển Bình.”
Trong nháy mắt kia, tâm hắn đã luân hãm.
Nhưng mà những ngày sau đó, hắn nhìn thấy nhiều nhất, lại là một nữ tử luôn hoảng sợ nhu nhược, nàng hèn mọn, đầy người phòng bị, nhốt mình trong phòng rơi lệ, thỉnh thoàng nàng còn gọi tên Lưu Ứng Đạo trong mộng.
Sau đó, hắn mới biết được khuê danh của Văn Hỉ Huyện là Lý Uyển Thuận, mà không phải Lý Uyển Bình. Hắn cho rằng tân nương của mình đã bị tráo đổi, tốn hết thảy tâm tư đi tìm nữ tử lộng lẫy có đôi mắt long lanh trong đêm tân hôn kia.
Lời editor: làm cái chương này thật sự nghẹn chết mà, mấy anh thư sinh tài hoa gì đó nếu không thể một nhát tất sát thì tốt hơn hết đừng có cầm xiên đi xiên lung tung, nếu không sẽ làm cho editor nổi sát tâm a! Tô Tô a mau xẹt ra băm mấy cái bánh bèo này đi a! *uống nước…