Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 284: Thì ra là vậy



“Uyển Bình…” Sài Huyền Ý lẩm bẩm kêu.

Hắn mở mắt, nghe thấy tiếng mình, nhưng đôi mắt mờ mịt. Hắn phảng phất như đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng đầu lại trống trơn, không có một hình ảnh rõ ràng.

“A Lang?” một thanh âm vang lên bên tai, Sài Huyền Ý quay đầu, thấy một gương mặt xa lạ.

Viên Tử thấy mặt hắn mờ mịt, thở dài một hơi nói: “A Lang, nô tỳ là Viên Tử, thị tỳ hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho ngài.”

Sài Huyền Ý đờ đẫn gật gật đầu, lại nghe Viên Tử nói: “Ngài đêm qua vẫn luôn sốt cao không lùi, còn gọi tên nhiều người, nô tỳ còn tưởng rằng ngài nhớ được cái gì nữa.”

Sài Huyền Ý ngơ ngác mà nghe, nhất thời phản ứng không kịp, sau một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: “Ta là ai?”

“Ngài là lang quân Sài gia, ở trong tộc đứng hàng thứ mười bốn…” thanh âm Viên Tử khựng lại, bình thường, nàng kế tiếp sẽ kể là hắn khi nào cưới Văn Hỉ Huyện chủ, khi nào ra ngoài lập phủ đệ…chỉ là lúc này, phu nhân hắn đang nằm trong linh đường, nếu hắn nghe xong, lại giống như thường mà hỏi phu nhân hắn đâu, đòi gặp nàng, thì làm sao bây giờ?

“A Lang, ngài vừa mới hạ sốt, vẫn là đừng nghĩ quá nhiều chuyện.” Viên Tử đem khăn bố nhúng nước, giúp Sài Huyền Ý lau mặt, tiếp tục nói: “Ngài là muốn nằm trong chốc lát, hay là dậy luôn?”

Sài Huyền Ý ngơ ngác một lúc, mới nói: “Dậy đi.”

Viên Tử gọi thị tỳ vào, hầu hạ Sài Huyền Ý rửa mặt chải đầu thay y phục. Sài Huyền Ý để cho các nàng đùa nghịch, ánh mắt lại chăm chú nhìn một bông hoa trắng trên tóc một thị tỳ, nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy nghẹn trong cổ họng, liền duỗi tay rút đóa hoa kia xuống.

Thị tỳ đang giúp hắn sửa lại góc áo hoảng hốt hét lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Sài Huyền Ý một cái, rồi vội vã rũ mắt, khom người nói: “Nô tỳ đáng chết.”

Thật lâu không có ai nói gì, nàng trộm giương mắt, lại thấy Sài Huyền Ý nhìn chằm chằm đóa hoa trong tay phát ngốc.

Viên Tử kinh ngạc nhìn hành động này của Sài Huyền Ý, nhất thời không có phản ứng, sau một lúc mới hỏi: “A Lang… ngài là đang nhớ tới cái gì?”

Y phục trên người Sài Huyền Ý đã mặc xong, một thân thanh y, tóc còn chưa được chải, chỉ cột lại đằng sau lưng, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm đóa hoa lụa trắng, ánh mắt vừa như nhìn chằm chằm nó, rồi lại như trống rỗng không có tiêu cự.

Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, Viên Tử lặng lẽ phất tay, để mọi người đều đi xuống.

“A Lang, nô tỳ cáo lui trước, ngài nếu có việc thì gọi nô tỳ.” Viên Tử nói xong thấy hắn không có phản ứng, sợ hắn lại quên mất, nhắc lại lần nữa: “Nô tỳ tên là Viên Tử.”

Dứt lời, nàng cũng lui ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, lại nghe Sài Huyền Ý gọi nàng lại, “Viên Tử.”

“Dạ, A Lang có gì phân phó?” Viên Tử dừng bước chân.

Sài Huyền Ý chậm rãi nói: “Ta…trong nhà còn ai nữa?”

Trong lòng Viên Tử lộp bộp một cái, cười nói: “Sài gia chủ tử từ trên xuống dưới cộng lại cũng có hơn trăm người, nô tỳ nhất thời cũng nói không hết, không bằng ngài dùng đồ ăn sáng trước, nô tỳ chậm rãi nói cho ngài?”

Sài Huyền Ý ngơ ngẩn gật đầu.

Bên ngoài tuyết đã nhỏ lại, chỉ là trời còn âm u, ngẫu nhiên vẫn còn một hai bông tuyết bay xuống.

Cửa Sài phủ đã treo lụa trắng, phất phơ trong tuyết, không có một ai đến phúng viếng. Qua buổi trưa không lâu, mới có một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa.

Người gác cổng đang sưởi ấm nhìn thấy có người tới, lập tức đứng dậy, thấy một nữ tử mặt một bộ tố y nguyệt bạch được thị tỳ đỡ từ trên xe xuống dưới, trên mặt che tạo sa màu đen, mặc đồ phúng viếng, hắn liền ra đón, “Vị nương tử này là?”

“Ta đến để phúng viếng Văn Hỉ Huyện chủ, xin thứ cho ta không tiện để lộ thân phận.” Thanh âm thanh lãnh của nàng chậm rãi vang lên.

Người gác cổng tất nhiên là biết Văn Hỉ Huyện chủ có thân phận làm nhiều người tránh còn không kịp, bên trong phủ cũng không có chủ tử có thể làm chủ, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trong phủ này cũng không có cái gì để lợi dụng, liền mời nàng đi vào trong cổng, rồi phái người đi thông tri quản gia.

Đợi một lát, có gã sai vặt lại đây nói: “Ngô chủ sự sai tiểu nhân tới dẫn ngài đến linh đường.”

Cũng không phải quản gia chậm trễ, mà là người phúng viếng đã nói không muốn lộ thân phận, mới theo ý khách, điệu thấp mà tới điệu thấp mà đi.

Gã sai vặt một đường không nói chuyện, dẫn người tới linh đường rồi vội vàng thối lui.

Linh đường vô cùng trống trải, chỉ có một cái quan tài, cả phòng trống hoác, trước quan tài có bày đồ cúng, không có ai thủ quan, chỉ có vài thị tỳ đứng dưới hành lang chờ sai bảo.

Nhiễm Nhan lẳng lặng nhìn quan tài đối diện, lại lần nữa sinh ra cảm giác mâu thuẫn, không chỉ bởi vì thưởng thức nhân cách của Lý Uyển Bình này, còn có khuôn mặt có năm sáu phần giống mình, đây cũng là nguyên nhân nàng nhịn không được muốn tới phúng viếng Văn Hỉ Huyện chủ. Nhiễm Nhan không biết tập tục mai táng ở Đại Đường, chỉ hướng về phía quan tài cúi thấp người. Vãn Lục đằng sau nhìn không hiểu, nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng nghiêm túc.

Đứng trong chốc lát, Nhiễm Nhan mới dẫn Vãn Lục rời đi.

Thời điểm đi đến đình viện, nghe thấy tiếng đàn truyền ra rõ ràng, trong lòng hơi động, liền không tự giác đi theo tiếng đàn.

“Nương tử, nơi đó là hậu viện.” Gã sai vặt nhắc nhở.

Nhiễm Nhan như không nghe thấy, lập tức bước qua một cánh cửa, thấy hoa mai trong viện đã héo hết, tuyết đọng đầy cành, cũng có một vẻ đẹp riêng, nhưng vẫn không rộn ràng như lúc nở rộ.

Gã sai vặt thấy thế, không dám cứng rắn ngăn cản, lại không biết nên như thế nào cho phải, liền vội vàng rời đi, tìm quản gia hỏi ý.

Nhiễm Nhan nghe tiếng đàn, suy đoán chỉ sợ không có ai nói cho Sài Huyền Ý tin thê tử hắn đã chết, không khỏi cảm thấy thật đáng buồn. Nàng vừa mới chuẩn bị đi vào vườn mai, bỗng nhiên nhìn thấy một thị tỳ áo xanh lắc mình đi qua, hướng về thư phòng bên kia. Nhiễm Nhan đứng ở sau cây mai, lại mặc một bộ tố y nguyệt bạch, thị tỳ kia đang đi vội vã, nên không nhìn thấy nàng.

Nhiễm Nhan đã từng đi đến thư phòng một lần, còn nhớ rõ đường, chần chờ một chút, liền đi theo.

Thời điểm đi đến cửa thư phòng, chỉ nhìn thấy dưới hành lang có một chậu than, nàng nghe thấy tiếng bước chân, lập tức lôi Vãn Lục trốn vào sau tường, lặng lẽ vươn đầu ra nhìn trộm.

Thị tỳ áo xanh kia móc từ trong tay áo ra một xấp giấy thật dày, ném từng tờ vào trong chậu than.

Nhiễm Nhan thấy nàng đưa lưng về phía bên này, liền bước lên bậc thềm đi lên hành lang, đem bước chân thả xuống mức nhẹ nhất.

Thị tỳ kia có lẽ vẫn luôn cảnh giác chung quanh, Nhiễm Nhan vừa mới bước lên hành lang, còn chưa đi được hai bước, nàng ta đã quay đầu lại, thấy là người không quen biết, sắc mặt hơi tái thoáng dịu lại, thấy trang phục của Nhiễm Nhan, liền hướng nàng khom người nói: “Ngài là tới phúng viếng phu nhân đi? Nơi này là thư phòng, linh đường ở bên kia.”

Nhiễm Nhan lặng im không lên tiếng mà chậm rãi đi đến gần nàng. Nhiễm Nhan nhận ra thị tỳ này, đã từng gặp qua nàng ta trong thư phòng, là người hầu hạ trong cuộc sống hàng ngày của Sài Huyền Ý, tên Viên Tử.

“Ta vẫn luôn suy nghĩ, Sài lang quân bị mắc chứng mất trí nhớ nghiêm trọng như vậy, đến tột cùng là sao có thể nhớ rõ cừu hận, đi giết Hà Ngạn và Du Lang…thì ra là thế.” Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng trên mấy trang giấy trong tay nàng ta.

Nhiễm Nhan không chút nghi ngờ chỉ số thông minh của Lý Uyển Bình, nếu Sài Huyền Ý thật sự chỉ giết một mình Bạch Như, nàng ta sẽ không ngốc nghếch mà lấy mạng đổi mạng như vậy, trừ phi nàng ta đã phát hiện ra cái gì đó, nhưng cũng đã muộn, chỉ có thể dùng biện pháp quyết tuyệt.

Chỉ đáng tiếc nhân cách Lý Uyển Bình này không thể xuất hiện thời gian dài, nếu không cũng sẽ không có người có thể ở ngay dưới mí mắt nàng ta mà lợi dụng sơ hở.

Sắc mặt Viên Tử tái đi, không chỉ bởi vì lời của Nhiễm Nhan, mà còn bởi vì mặt Nhiễm Nhan rất giống Văn Hỉ Huyện chủ, nàng ta nhìn nhầm một lần, thì có thể nhìn nhầm hai lần, huống hồ trên mặt Nhiễm Nhan giờ phút này còn che tạo sa.

“Ngươi…ngươi…” Viên Tử không dám tin tưởng mà nhìn nàng, mấy trang giấy trong tay rơi đầy đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.