Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Có một số việc, là ta cũng vô pháp xoay chuyển.” Tiêu Tụng chậm rãi nói.
Trong lòng Tiêu Tụng rất rõ ràng, chính mình cảm thấy áy náy, là bởi vì nàng cảm thấy khó chịu, muốn cho nàng hiểu cho dù là thánh thượng một bậc thiên tử tôn sư như vậy, cũng gặp nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhân sinh trên đời, không có mấy người có thể may mắn không nhiễm một hạt bụi nào.
Với năng lực của Tiêu Tụng, cũng đủ để đem nữ nhân của mình bảo hộ trong một không gian thuần tịnh, không để nàng bị lây dính dơ bẩn, nhưng hắn sợ làm như vậy, Nhiễm Nhan sẽ cách hắn càng ngày càng xa, một ngày nào đó sẽ cảm thấy hắn làm người xấu xa, trong ngoài bất nhất. Huống chi, Nhiễm Nhan cũng không phải là loại hoa mảnh mai chỉ muốn được người bảo vệ.
Đưa Nhiễm Nhan trở về phủ, Tiêu Tụng mới lấy một con ngựa từ Nhiễm phủ để về.
Mùa đông này tựa hồ tuyết rơi hơi nhiều, vào đêm, tuyết lại ào ạt rơi, phảng phất như muốn đem hết toàn lực mà vùi lấp hết dơ bẩn, đến sáng sớm, đã tích một tầng thật dày.
Ăn xong bữa sáng.
Nhiễm Nhan mới vừa ngồi xuống trong cái thư phòng nhỏ của mình, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Vãn Lục, cùng với thanh âm vừa mừng vừa sợ, “Nương tử! Nương tử!”
“Vào đi.” Nhiễm Nhan đã quen với chuyện nàng luôn kêu quát quát.
Vãn Lục đẩy cửa ra, mặt mũi hớn hở nói: “Nương tử, lão thái thái Tiêu gia thỉnh bà mối đến thay Lưu y sinh cầu cưới Nhị Thập nương.”
Nhiễm Nhan kinh ngạc, thầm nghĩ, Lưu Thanh Tùng này ngày thường thoạt nhìn héo úa, làm việc không đàng hoàng, sao trong chuyện này lại hạ thủ vừa nhanh vừa chuẩn như thế? Nàng vừa dời tầm mắt đi chưa được mấy ngày, mà cả hôn sự cũng định luôn rồi.
“Đây là hỉ sự, A Vận thì sao? Nàng nghĩ như thế nào?” Nhiễm Nhan hỏi.
Nàng bên này vừa dứt lời, Vãn Lục còn chưa kịp trả lời, Nhiễm Vận đã đi tới trước hành lang, nghe thấy Nhiễm Nhan hỏi câu này, không khỏi có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng một lát, mới cởi guốc giày bước lên.
“A, Nhị Thập nương tới.” Vãn Lục che miệng cười.
Nhiễm Vận trừng mắt nhìn nàng một cái, “Cười cái gì, ngươi hiện giờ cũng đã 17, coi chừng ngày mai ta kêu Thập Thất tỷ đem ngươi gả ra ngoài.”
Vãn Lục chỉ cười không đáp, nghiêng người để Nhiễm Vận vào cửa, còn mình thì vui vẻ đi pha trà.
Nhiễm Nhan trên dưới đánh giá Nhiễm Vận vài lần, mặt mày hàm xuân, rõ ràng là bộ dáng động xuân tâm, nào có một tia không muốn, lập tức không khỏi ngạc nhiên nói: “A Vận, Lưu Thanh Tùng kể cái chuyện con khỉ gì kia thì đã có thể lừa được ngươi về làm tức phụ hắn rồi?”
Nhiễm Vận liếc xéo nàng một cái, quỳ ngồi xuống tịch đối diện, “Ta dễ dàng bị lừa như vậy sao?” nàng dừng một chút nói: “Cũng không chỉ một mình chuyện về con khỉ, còn có rất nhiều, như là Hóa Điệp, Oanh Oanh Truyện…*”
*’hóa bướm’ là bộ ngôn tình ẩn đam mỹ ngược không có logic Sad Ending Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, còn Oanh Oanh truyện là một tiểu thuyết thời Đường, còn có tên là Tây Sương ký aka ‘truyện ký bên chái nhà phía Tây’, đây là một bộ ngôn tình cổ đại ngược hơi củ chuối nhưng HE.
Nhiễm Nhan thầm nghĩ, còn không phải giống nhau sao, quả nhiên là tiểu nương tử tình đậu sơ khai, bị lừa chỉ bằng mấy câu chuyện cảm động.
“Mấy chuyện khác còn được, chỉ là bộ Hóa điệp này, aizz, ngươi nói có kỳ quái không, nói cái gì mà nữ tử không tài mới là đức, không cho đi học, thật chẳng ra sao!” Nhiễm Vận khinh thường nói.
Đối với một nữ tử Đường triều, tài cùng đức đều không thể thiếu, nam tử Đường triều cũng đều cho rằng nữ tử nên đọc sách biết chữ, tri thư đạt lý, có chút kiến thức mới được, hơn nữa thời kỳ Tùy Đường, người vợ có vai trò quan trọng trên con đường làm quan của trượng phu, phải ra ngoài thay trượng phu giao tế, giỏi giao thiệp lại phải biết lo liệu việc nhà, giáo dục nhi nữ. Cho nên mặc dù văn hóa Nho giáo có địa vị rất quan trọng, nhưng trói buộc với nữ tử đương thời cũng không quá khắc nghiệt, đối với chuyện nam nữ thì càng khác xa với thể loại được đề cập trong ‘Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài’.
Nhiễm Vận có thể hiểu được mới là lạ.
“Câu chuyện Hóa điệp này nếu sửa lại một chút cũng không tệ.” Nhiễm Vận hứng thú bừng bừng nói: “Ta trước đó kêu Lưu Thanh Tùng đem chuyện viết thành sách, tìm xưởng in ra mấy trăm quyển, mới chưa được ba ngày đã bán sạch, ta tính toán kêu hắn viết thêm.”
Nhiễm Nhan kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ thần thái phi dương của Nhiễm Vận, “Ngươi chỉ vì chuyện này, mà gả mình cho hắn? Kỳ thật dù không gả hai người các ngươi hợp tác kiếm tiền cũng được mà!”
“Hợp tác?” thanh âm Nhiễm Vận cất cao, tỏ rõ mình là một đứa vắt cổ chày ra nước, “Lưu Thanh Tùng nói sau khi thành hôn hắn đem tất cả tiền tài giao cho ta bảo quản, so ra, phân tiền ra thì ta có chút…”
…đau thịt.
Nhiễm Nhan tuy rất vô ngữ, Nhiễm Vận nói ra lý do có vẻ thực tế, nhưng từ vẻ hạnh phúc dào dạt ở khóe mắt đuôi mày của nàng, vẫn có thể nhìn ra là nàng đối với Lưu Thanh Tùng có cảm tình mới có thể chấp nhận hôn sự này.
Nhiễm Nhan cao hứng cho Nhiễm Vận, đồng thời cũng nhịn không được muốn nhắc nhở nàng, nhất định phải cẩn thận…
Nhiễm Nhan vẫn còn di chứng từ vụ nổ lần trước, nhìn thấy Lưu Thanh Tùng liền cảm thấy là thứ nguy hiểm không biết lúc nào sẽ có chuyện.
“Thập Thất tỷ, ngươi cũng đừng nóng vội a, bổn gia rất nhanh sẽ đưa tin đến, hôn sự của ngươi Tiêu thị sẽ không thương nghị với a gia của ta.” Nhiễm Vận thấy biểu tình âm tình bất định của Nhiễm Nhan, còn tưởng nàng đang sốt ruột chuyện này.
Mặt Nhiễm Nhan hơi đỏ lên, ho khan hai tiếng nói: “Ngươi hiểu lầm rồi.”
Nhiễm Vận thấy nàng làm bộ, càng thêm hăng hái, “Tiêu Thị lang tuổi trẻ lực tráng huyết khí phương cương, lại phòng không gối chiếc nhiều năm, Thập Thất tỷ gả qua đó thế nào cũng phải ôn tồn một phen.”
“A Vận, ngươi còn chưa gả cho Lưu Thanh Tùng mà đã bắt đầu lưu manh.” Nhiễm Nhan hơi xấu hổ, nàng đối với phương diện kia tuy không quá bảo thủ, nhưng cũng sẽ không dễ dàng đem ra bàn luận như vậy.
Nhiễm Vận cười chế nhạo, bất quá còn chưa vui vẻ được bao lâu, cửa đã truyền vào thanh âm của Hình Nương, “Nhị Thập nương, phu nhân nói, ngài là người đã có hôn ước, cần phải nỗ lực học lễ nghi, bởi vậy đặc biệt sai lão nô tới dạy lễ nghi cho ngài.”
Nụ cười của Nhiễm Vận nghẹn trong cổ họng, kinh ngạc nhìn Hình Nương, “Lão nhân gia ngài không phải nói giỡn đi?”
Hình Nương cười không nhẹ không nặng, thanh âm cũng không nhanh không chậm, nhìn nàng hiền lành, “Lão nô bình thường không nói giỡn.”
“A!” Nhiễm Vận kêu rên, bực bội gãi gãi đầu, “Còn có hai ngày nữa là ăn tết, qua năm sau được không?”
“Ngày lễ càng trọng đại thì càng phải chu toàn lễ tiết, lão nô liền bắt đầu dạy ngài từ niên lễ.” Hình Nương vẫn bộ dáng không nóng không lạnh.
Khóe môi Nhiễm Nhan giấu một tia ý cười, bưng ly nước trà lên che lại, miễn cho nhìn giống như đang vui sướng khi người gặp họa.
“Ta không làm!” Nhiễm Vận xách váy, nhấc chân chạy mất.
Hình Nương cũng không ngăn Nhiễm Vận, ngược lại bắt đầu đi giáo dục Nhiễm Nhan: “Nương tử, bổn gia gởi thư, đang nghị thân với Tiêu thị, ý của Tiêu gia là muốn mau chóng thành hôn, cho nên thỉnh ngài thủ lễ, trong một hai tháng này đừng gặp gỡ Tiêu Thị lang.”
“Bổn gia gởi thư khi nào?” Nhiễm Nhan buông chén trà.
Hình Nương nói: “Hôm qua.”
“Thôi thị thì sao?” Nhiễm Nhan thấy rất kỳ quái, Thôi thị thu được tin của Tang Thần sao?
Hình Nương rũ mắt, chần chờ một chút mới nói: “Nương tử không cần nghĩ nhiều, an tâm chờ gả là được.”
Nhiễm Nhan nhíu mày, “Hình Nương, nói phải nói cho xong, đừng nói một nửa giữ một nữa, ta không an tâm được.”
Hình Nương khó xử nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy thái độ của nàng thập phần kiên trì, thở dài nói: “Lão nô cũng là nghe nói, Tang tiên sinh cùng với Thôi gia đang như nước với lửa, chuyện này bị Thôi gia giấu kín, chúng ta cũng là vì có liên quan đến hôn sự nên mới dò hỏi được một chút, còn cụ thể tình huống như thế nào, lão nô cũng không rõ ràng lắm.”