Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 288: Nhiễm nữ sĩ vô địch



Trong lòng Nhiễm Nhan hơi căng thẳng, Tang Thần con thỏ bốn lần Trạng nguyên kia bướng bỉnh đến lợi hại, có thể làm ra chuyện gì nàng cũng sẽ không thấy lạ. Lúc trước nàng đi tìm hắn, cũng chỉ là muốn nhờ hắn tỏ rõ thái độ với Thôi gia, nhưng nàng quên mất con thỏ này làm việc từ trước đến nay đều không thuộc dự đoán của nàng.

“Nương tử, Thôi thị là đại tộc, năm mới sẽ rất bận rộn, đến mồng 10 đầu năm cũng còn phải đi thăm viếng thân hữu, chắc cũng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà bỏ qua lễ nghĩa, mà sẽ rộng lượng cho qua năm sau rồi nói tiếp.” Hình Nương an ủi như vậy cũng không phải là vô căn cứ, chỉ riêng phủ đệ của Nhiễm Bình Dụ mà đã bận tối mày tối mặt chuyện ăn tết, huống chi là một cái gia tộc lớn như vậy!

Nhiễm Nhan gật đầu, cũng chỉ có thể như thế.

Thời gian trước tết như trôi qua rất nhanh, lại như rất chậm, Tiêu Tụng hai ngày rồi chưa tới tìm nàng, tâm tâm niệm niệm thì thật ra không đến mức, nhưng Nhiễm Nhan vẫn luôn cảm thấy như là thiếu chút gì đó.

“Nương tử, chúng ta tới làm bùa đào đi.” Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm một gốc mai Lục Ngạc mai phát ngốc, liền cầm hai mảnh gỗ đào tới.

Bùa đào bắt đầu từ thời Tây Chu, là dùng mảnh gỗ đào riêng lẻ viết tên hai vị thần “Thần Đồ”, “Úc Lũy”, hoặc là dùng giấy vẽ hình hai vị thần, treo lên, lồng vào hoặc là dán lên cửa, ý tứ cầu phúc diệt họa.

Nhiễm Nhan thu hồi tâm thần, kêu Vãn Lục mài mực, vừa mới nâng bút, bên ngoài liền vang lên tiếng ‘đùng’, ngay sau đó là hai tiếng, ba tiếng, Nhiễm Nhan hỏi: “Bên ngoài làm cái gì vậy?”

Vãn Lục vừa mài mực vừa nói: “Chắc là Nhị thập nương đốt pháo trúc.”

Pháo trúc ở Đường triều, không giống pháo đốt đời sau, mà thật sự quăng ống trúc vào trong lửa, làm nó nổ banh phát ra tiếng, để trừ sơn quỷ và ôn thần, gọi “Pháo trúc”.

“Nương tử có muốn đi xem thử không, sáng nay Lưu y sinh thần thần bí bí đưa tới một bó trúc, nói là hữu dụng hơn pháo trúc gấp trăm lần, chỉ cần một chút là cháy, nương tử chúng ta cần phải đi nhìn một cái?” Vãn Lục hứng thú bừng bừng nói.

Nhiễm Nhan đỡ trán, Lưu Thanh Tùng cái tên không đáng tin cậy này, vậy mà đi tặng pháo trúc còn không nói rõ cách dùng? Vạn nhất người trong phủ đem ném vào lửa như đốt trúc bình thường, làm người bị thương thì làm sao bây giờ?

Nhiễm Nhan nghĩ, lập tức đứng dậy nói: “Đi mau, đi nhìn một cái.”

Vãn Lục không nghĩ Nhiễm Nhan lại nóng vội như vậy, chờ Nhiễm Nhan chạy tới cửa, mới có phản ứng, vội vàng ném mảnh gỗ đào trong tay xuống, lấy áo choàng trên giá, vội vàng đuổi theo sau.

Tới cái viện trống trải gần đường nhỏ trong nội môn, mười mấy phó tì đang vui cười đùa giỡn.

Pháo trúc bùm bùm khi lớn khi nhỏ, Nhiễm Vận đang sai một thị tỳ nâng ra một ống pháo trúc, thứ kia nhìn không khác gì với khối thuốc nổ lần trước nổ bị thương Nhiễm Nhan, cả hình dạng cũng giống hệt.

Nhiễm Nhan mắt thấy Nhiễm Vận sắp sai người quăng nó vào lửa, trán tức khắc đổ mồ hôi, vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Đừng ném, thứ đó nguy hiểm…”

Đáng tiếc, nàng la lên quá muộn, ống trúc trong tay thị tỳ đã bị ném vào lửa.

“Nhanh lui lại nằm sấp xuống!”

Nhiễm Vận cách nàng quá xa, căn bản không kịp nghĩ cách cứu, Nhiễm Nhan đột ngột kéo Vãn Lục ra, hai người cùng lúc ngã vào nền tuyết.

Trong viện một mảnh yên tĩnh, rồi vang lên tiếng “Đùng”, thanh âm kia cũng không lớn hơn bao nhiêu so với đốt cây trúc vừa nãy. Một lúc lâu sau, Nhiễm Nhan ngẩng đầu lên, mới thấy thị tỳ cả viện đang ngạc nhiên nhìn nàng.

Trong tay Nhiễm Vận còn nắm gậy cời trúc, nhìn Nhiễm Nhan đang nằm bẹp trên nền tuyết, đầy mặt không hiểu được, “Thập Thất tỷ, ngươi đang chơi trò gì vậy?”

Tức khắc, Nhiễm Nhan cả suy nghĩ muốn chết cũng có.

Nàng cho rằng tên bào thiên Lưu Thanh Tùng không đáng tin cậy kia, rất có khả năng là không có chỉ dẫn phương pháp sử dụng pháo trúc, nhưng nàng lại bất giác dùng tư duy bình thường để đánh giá uy lực của pháo trúc kia, dựa theo lẽ thường mà suy đoán, một cái ống trúc lớn như vậy, dù cho uy lực giống như pháo đời sau, Nhiễm Vận các nàng đứng gần như vậy, cũng khó tránh khỏi sẽ bị văng trúng.

Hơn nữa Vãn Lục trước đó còn nói “hữu dụng hơn pháo trúc gấp trăm lần”, lại nói trong chốc lát “đốt” lên, người bình thường đều sẽ hiểu lầm a!

Ai biết, này một bó thuốc nổ cùng loại, mà so với đốt pháo trúc cũng không khác nhau bao nhiêu!

Phó tì đầy viện sau khi im lặng, thì đều không khỏi che miệng cười trộm, có mấy người còn không nhịn được cười ra tiếng. Các nàng khi ăn tết cũng hay chơi trò hù dọa người khác, nhưng nhớ tới Nhiễm Nhan mới vừa rồi thân thủ lưu loát, biểu tình nghiêm túc kia, đột ngột nhào xuống nền tuyết, vẫn nhịn không được muốn cười. Thập Thất Nương này ngày thường đều mang biểu tình sét đánh cũng không biến sắc, mới vừa rồi nhìn hành động, vậy mà lại thú vị như vậy!

A—–Nhiễm Nhan trong lòng phát điên, trên mặt lại ra vẻ trấn định nói: “Giỡn thôi, các ngươi tiếp tục đi.”

Dứt lời, xoay người tỉnh bơ rời đi. Nghe thấy trận cười nổ ra sau lưng, Nhiễm Nhan cơ hồ bạo tẩu. Nhiễm Nhan nàng- Cộng cả hai đời – Cũng chưa từng – Mất mặt như vậy!

Nhiễm Nhan thật sự không thể bình tĩnh, về tới Hòa Nhã cư liền vọt vào phòng ngủ, phủi hết tuyết trên người xuống, chui vào trong chăn nằm ngay đơ.

Đừng ai gọi nàng nữa! Ô, quả thực là không còn mặt mũi nào thấy phụ lão hương thân…

Vãn Lục có chút phát ngốc, tuyết dính đầy người đầy đầu, vẻ mặt mê mang đứng ở bên ngoài phòng ngủ, trong lòng kinh ngạc, nương tử nhà mình hưng phấn đi xem pháo trúc, kết quả liền hô to một tiếng “Nguy hiểm”, rồi lôi nàng nhào xuống tuyết, còn bản thân thì xấu hổ và giận dữ bỏ đi…

Vãn Lục hòa thượng quá cao sờ không tới đầu*, ai có thể nói cho nàng, đã xảy ra chuyện gì không?

*không hiểu chuyện gì xảy ra

Nhiễm Nhan nằm trên giường giả làm thi thể, nhưng thính giác lại không tự chủ được mà đi chú ý chuyện trong viện, không quá non nửa cái canh giờ, đã nghe thấy tiếng cười cực kỳ tàn ác của Lưu Thanh Tùng!

Ảo giác, nhất định là ảo giác. Nhiễm Nhan kéo chăn lên trùm kín đầu.

Đến giờ ngọ, Vãn Lục mới đột nhiên nhớ ra, trước kia nương tử nhà mình đã từng bị thuốc nổ của Lưu y sinh nổ bị thương, theo lời y sinh, nội tạng của nương tử bị chấn thương khá nặng, sợ là bởi vì chuyện này nên mới có phản ứng như vậy.

“Nương tử, dùng cơm trưa.” Vãn Lục đứng bên giường, nhỏ giọng nói.

“…”

“Nương tử, ngài cũng là lo lắng cho mấy người Nhị Thập nương…”

Nhiễm Nhan vốn hi vọng người khác không biết, chỉ coi như nàng tấu hài, Vãn Lục không nói rõ ra còn được, vừa nói như vậy, mặt Nhiễm Nhan chôn ở trong chăn đỏ bừng tới vành tai.

“Nương tử…”

“Ta không đói bụng! Ta không ăn!”

Vãn Lục kinh ngạc, nương tử nhà mình đã khi nào giận dỗi như vậy a. Nàng lo sợ bất an nhưng cũng không dám khuyên nhiều, chỉ có thể đi ra ngoài tìm Hình Nương thương lượng.

Mọi người truyền miệng nhau, thêm giọng cười khoa trương của Lưu Thanh Tùng, cùng với Dung Thiến thích xem náo nhiệt, chuyện Nhiễm Nhan “Say nằm tuyết địa” như mọc thêm cánh, không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, cả lão bản Tú phường đến để giao hàng cũng biết chuyện này.

Nhiễm Nhan thì quyết tâm nằm ngay đơ, mặc kệ là Dung Thiến đến bát quái, hay là Hình Nương đến khuyên nhủ, hay là Vãn Lục nói toạc mồm, nàng cũng không hề nhúc nhích.

Qua bữa cơm chiều, thị tỳ đến thông báo, Tiêu Thị lang tới.

Hình Nương vốn là muốn nàng thủ lễ, trước khi thành hôn không gặp Tiêu Tụng, nhưng bởi vì nàng cả ngày không ăn uống gì, Hình Nương đau lòng, cũng mặc kệ lễ pháp quy củ, vội vàng đi gọi người thỉnh Tiêu Tụng vào.

“Ta không muốn gặp hắn!” Nhiễm Nhan rốt cuộc cũng nghẹn ra một câu. Gặp lần này là xong, Tiêu Việt Chi khẳng định sẽ cười nàng đến nửa năm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.