Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 293: Mưu biến



Nhiễm Mỹ Ngọc nhìn bộ dạng Ca Lam, thật sự không tin là từ trong miệng nàng có thể nghe được tin gì tốt.

“Nói vậy chắc ngươi đã biết mình được hứa gả cho Thôi thị Nhị Thập Nhất lang đi.” Trên mặt Ca Lam mang nụ cười nhạt nhẽo, giọng điệu khinh khinh phiêu phiêu: “Vui không? Hay buồn?”

Nhiễm Mỹ Ngọc bị nàng hỏi như vậy, đầu óc hôn hôn trầm trầm tức khắc hiểu rõ một việc, Thôi Nhị Thập Nhất lang tuy xuất thân hiển quý, nhưng kém xa Tiêu Tụng, Tiêu Tụng không chỉ xuất thân quý tộc, quyền lợi trong nhà cũng mạnh, nếu luận thủ đoạn, Thôi Nhị Thập Nhất lang cũng kém xa hắn, mà với tình hình như vậy để cho Nhiễm Mỹ Ngọc sợ Nhiễm Nhan như sợ cọp gả tới Trường An, cả đời sẽ sống trong hoảng sợ, nàng làm sao dám?

Ca Lam thấy nàng ta đã hiểu, không khỏi cười nhẹ, “Thập Bát nương cũng là người thông minh, tin tốt mà nô tỳ hôm nay muốn nói cho ngài….” Ngừng một chút, giọng nói đều đều của Ca Lam trở nên vạn phần nhu hòa, “…ngài rất nhanh sẽ được giải thoát.”

Ca Lam duỗi tay nhẹ nhàng che lên miệng mũi Nhiễm Mỹ Ngọc, trước khi Nhiễm Mỹ Ngọc còn chưa kịp có phản ứng gì, đã nặng nề ngủ.

Tính cẩn thận, thì Ca Lam đối với Nhiễm Mỹ Ngọc cũng không có bao nhiêu thù hận, cho nên nàng cũng sẽ không lựa chọn như Nhiễm Nhan mà cho Nhiễm Mỹ Ngọc một cái kinh hách, những gì nàng muốn kỳ thật đơn giản hơn, chính là mạng của Nhiễm Mỹ Ngọc, dùng làm đòn phản kích lấy nước mắt của Cao thị.

Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi đầu thai sai người…

Ca Lam lấy ống tiêm từ trong tay áo ra, duỗi tay lật người Nhiễm Mỹ Ngọc lại, kéo ra trung y đơn bạc trên người nàng ta, vô cùng thuần thục mà đâm kim vào trong xương sống ở eo.

Vì ngày này, nàng đã luyện tập vô số lần trên người mình, dùng ngân châm dò tìm khe hở giữa xương sống của mình, giờ phút này trên người vẫn còn lỗ kim chưa hoàn toàn lành lại. So với vòng tay sờ soạng sau lưng mình, thì tư thế lúc này rất thuận buồm xuôi gió.

Làm một loạt những động tác này, Ca Lam không hề chần chờ, mỗi khi nàng chịu đựng thống khổ, thì sẽ nghĩ đến mẫu thân một thi hai mệnh, nghĩ đến phụ thân vốn trung hậu thành thật bị dẫn dụ cho lạc lối rồi nghèo túng, nghĩ đến thảm trạng ông bị người cắt tay cắt chân, nghĩ đến ánh mắt hối hận áy náy kia khi ông nén đau đem nàng bán vào tiện tạ…nghĩ đến ngôi nhà đã từng tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ biến thành phế tích rách nát…cho nên nàng sẽ không do dự, không áy náy…

Nếu không phải nhớ ơn Nhiễm Nhan đã trợ giúp, không muốn thêm phiền toái cho nàng, Ca Lam rất muốn đâm một châm này ngay trước mặt Cao thị.

“Cao thị, hy vọng ngươi sẽ thích lễ vật của ta.” Ca Lam rút kim tiêm ra, móc khăn ra lau đi máu chảy ra từ bên hông Nhiễm Mỹ Ngọc, thẳng đến khi máu không rỉ ra nữa, nàng mới móc thuốc mỡ hóa ứ thoa lên gần lỗ kim, còn dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng, để nhanh thấm.

Ca Lam đã thử qua rất nhiều lần, đương nhiên biết nếu không quen thao tác, có thể sẽ khiến vùng bị châm bầm một chút, nàng không muốn chỉ vì vậy mà bị người phát hiện ra manh mối gì.

Đợi cho thuốc mỡ hóa ứ được hấp thu không sai biệt lắm, Ca Lam mới dùng khăn lau sạch thứ còn dính lại, mặc y phục vào cho Nhiễm Mỹ Ngọc, sau đó lật người nàng ta lại, lại móc ra cái khăn khác, nhúng chút nước trong thau đồng ở góc tường, rồi lau sạch mê dược còn dính trên mặt nàng ta, cuối cùng sửa sang lại hết thảy, đắp chăn lên cho nàng ta.

Sau khi xác nhận trong phòng không có gì không ổn, mới tắt đèn thả lại chỗ cũ, lặng lẽ lui ra ngoài, lập tức đi lên boong tàu, trên đó có một chậu tro nàng đã đốt hết.

Nửa tháng nay Ca Lam đã quan sát rõ thời gian mọi người làm việc và nghỉ ngơi trên thuyền, biết trên boong thuyền giờ này sẽ không có người, liền bình tĩnh đi qua, ngồi xuống cạnh chậu than đã sắp tàn kia, móc ra một mồi lửa và một xấp giấy tiền vàng mã. Thả vào trong chậu đốt lên.

Thời gian vừa qua khỏi giờ Tý, người chèo thuyền bắt đầu thay ca.

Trong khoảng thời gian này, dọc đường đi Ca Lam rất chiếu cố cho sinh hoạt của những người chèo thuyền, bọn họ hiếm khi đi thuyền được thoải mái như vậy, bởi vậy đối với cô nương câm tinh tế biết chăm sóc người khác này vô cùng thương xót.

Thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, đã có mấy người chèo thuyền đi ngang qua boong thuyền, kỳ quái liếc nhìn Ca Lam một cái, hơi thở dài, rồi tiếp tục theo đường cũ quay về phòng nghỉ ngơi.

Rất nhanh Ngô quản sự quen biết với Ca Lam đã lên boong thuyền, thấy Ca Lam, dừng chân một chút, rồi đi qua.

“Ca Lam cô nương.” Ngô quản sự nói.

Ca Lam đứng dậy, hướng hắn khom người hành lễ.

Ngô quản sự nhìn tàn tro trong chậu, nhàn nhạt nói: “Đêm lạnh gió lớn, cô nương nếu đã tế bái xong, thì sớm về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tế bái trên thuyền dù sao cũng không may mắn, người hàng năm đi thuyền có rất nhiều thứ kiêng kị, Ngô quản sự nhìn dưới ánh lửa mỏng manh, trên lông mi Ca Lam một giọt nước ngưng tụ, thanh âm cũng dịu đi nhiều, “Đi đường nhiều thứ bất tiện, chờ tới nơi, cô nương lại chuẩn bị tế phẩm, cũng dễ cáo tội với người chết.”

Ca Lam vốn không định coi lần hiến tế này là đứng đắn, nên nghe Ngô quản sự nói xong, liền hơi gật đầu, nhìn hắn cảm kích, khom người dọn dẹp đồ trên boong thuyền.

Nàng mượn lần hiến tế này, chủ yếu là nhắc nhở Cao thị, nàng vì mối thù giết cha mẹ mà nhằm vào Nhiễm Thập Bát nương, không có quan hệ gì với Nhiễm Nhan, mượn chuyện này dời đi chú ý của Cao thị đối với Nhiễm Nhan, để Nhiễm Nhan an toàn vượt qua phong ba đính hôn lần này, thứ hai là tạo một chứng cứ ngoại phạm giả cho bản thân, tro tích trong chậu này đủ để chứng minh, nàng hiến tế không phải chỉ mới một lát. Nếu còn có người hoài nghi, nàng vẫn còn hậu chiêu.

Ca Lam không tin Cao thị dám đem cừu hận năm đó kéo ra, nếu thật sự kéo ra, vậy càng hợp ý nàng.

Mùa đông Giang Nam đã qua, mà Ca Lam mang cơn gió lạnh lẽo từ phương bắc tới, đối mặt với Cao thị cùng Nhiễm thị nhất tộc, nàng đã có quyết tâm đồng quy vu tận.

Chỉ có Nhiễm Nhan, là người nàng không muốn thương tổn…cho nên lúc hành sự, cũng có chút kiềm chế.

Sáng sớm ở Trường An sương mù nhàn nhạt, mấy ngày nay tuyết đã tan không ít, trên cành khô ven đường kết một tầng sương mờ, dưới ánh nắng sớm tỏa sáng lấp lánh.

Tiếng hiểu cổ lục tục vang lên, phường môn mở ra.

Nhiễm Nhan buổi sáng sau khi dùng cơm xong thì đi phường Tĩnh Thiện thăm người bệnh suyễn kia, năm trước nàng và Lưu Thanh Tùng vẫn luôn tìm kiếm những người bị suyễn, giúp họ trị liệu miễn phí, để tích lũy kinh nghiệm lâm sàng.

Xe ngựa vừa mới ra khỏi đại môn phường An Thiện, thì có một chiếc xe hoa lệ thoang thoảng mùi hương đi ngược chiều sát bên cạnh, vào trong phường An Thiện. Nhiễm Nhan đang ngủ gật trong xe, nên không hề hay biết.

Tới trước đại môn phường Tĩnh Thiện, xe ngựa ngừng lại bên đường, chờ Lưu Thanh Tùng đến. Nói thật, từ sau vụ nhào xuống tuyết hôm giao thừa kia, Nhiễm Nhan hai mươi vạn phần không muốn nhìn thấy Lưu Thanh Tùng, nhưng nàng nghiêm túc tự vấn mặt lợi và hại, vẫn là tạm thời bỏ qua thể diện cá nhân.

Vãn Lục duỗi cổ đợi trong thời gian khoảng hai chén trà, mới nhìn thấy một người gầy còm cao nhòng đang cưỡi một con lừa chậm rãi đi về hướng này. Nhìn hồi lâu, mới thấy rõ dung mạo người nọ. Vãn Lục lúc này mới lùi về chồm qua gọi Nhiễm Nhan, “Nương tử, nương tử, Lưu y sinh tới.”

Nhiễm Nhan mở mắt, cầm hùng hoàng thạch sưởi tay, được Vãn Lục đỡ xuống xe.

Ánh mặt trời rất sáng, nhiệt độ không khí lại thấp hơn so với mấy ngày tuyết rơi, khi hô hấp, hơi thở đọng thành khói mù bay ra từ miệng. Nhiễm Nhan vừa mới tỉnh ngủ, cảm thấy hơi lạnh, run rẩy, nắm chặt hùng hoàng thạch trong tay, híp mắt nhìn con lừa đi chậm còn hơn người đi bộ cách đó không xa, và ‘cây gậy trúc’ trên lưng nó.

“Để Thập Thất Nương đợi lâu!” Lưu Thanh Tùng thấy thần sắc Nhiễm Nhan không mấy thân thiện, lập tức ân cần giải thích, “Ta hiện tại không phải ở nhà Tang Thần sao, nhà hắn nghèo, chỉ có bốn bức tường, cả con lừa bệnh này còn nói là công cụ Thái học cấp để khỏi đi bộ.”

Sắc mặt Nhiễm Nhan càng không tốt, “Ngươi dùng lừa của hắn, hắn làm sao bây giờ?”

“Hắn dù có cưỡi lừa cũng sẽ đến trễ, có hay không cũng giống nhau.” Lưu Thanh Tùng xoay người xuống lừa.

Ở thời Đường, tiền triều thì bình thường quý tộc mới cưỡi ngựa, đến Đường triều cưỡi ngựa đã dần phổ biến hơn, trên dưới vô luận đắt rẻ sang hèn, chỉ cần có thể mua nổi ngựa, đều có thể cưỡi, mà công sở đều sẽ cấp ngựa cho quan viên, Thái Học tiến sĩ cũng hẳn là được cấp ngựa. Nhiễm Nhan trong khoảng thời gian này cũng tập trung học rất nhiều quy củ, nên khi nghe Lưu Thanh Tùng nói như vậy, còn tưởng rằng người trong Thái Học khi dễ con thỏ kia, “Không phải cấp ngựa sao, vì sao cố tình cho hắn lừa?”

Nhắc tới cái này, Lưu Thanh Tùng rất hiểu ý ngoài lời của Nhiễm Nhan, không khỏi làm bộ lau mồ hôi, “Tang Tùy Viễn chính là tiến sĩ do thánh thượng khâm điểm, ai dám gây khó dễ cho hắn? Nguyên bản là cấp ngựa, nhưng Tang tiên sinh người ta nói cưỡi ngựa quá nguy hiểm, hắn cũng không biết cưỡi, cho nên gân cổ ép công sở đổi qua lừa.”

Khóe mắt Nhiễm Nhan giật giật, thanh âm bình bình nói: “Thôi…coi như ta không hỏi.”

Dứt lời xoay người muốn lên xe, lại bị Lưu Thanh Tùng gọi lại, “Hôm nay không vào phường Tĩnh Thiện.” Hắn ngay sau đó chồm sát vào Nhiễm Nhan, hạ giọng nói: “Ta hôm qua nghe nói, thân thể Tấn Dương tiểu công chúa lại có vẻ không được tốt, thánh thượng chộp tất cả ngự y có liên quan tới buộc phải tạo cho được phương thuốc hữu dụng…mùa xuân bệnh suyễn dễ phát tác, đã đến lúc chúng ta ra tay.”

“Có thể quá sớm hay không? Chúng ta mới chẩn trị có bốn người bệnh, mới có chút hiệu quả mà thôi, như vậy có phải giống như trò đùa hay không?” Nhiễm Nhan vô luận là đối với phương diện nghiệm thi hay chữa bệnh đều mang thái độ nghiêm cẩn.

Lưu Thanh Tùng phất phất tay, không cho là đúng nói: “Ngàn vạn lần đừng nói với ta cái gì mà chức trách sứ mệnh của bác sĩ…” hắn nhìn ngó quanh, thấy bốn phía không có người đi đường, mới nhỏ giọng nói: “Hai ta tay nhỏ chân nhỏ có thể nâng nổi cái đùi của lịch sử sao? Tấn Dương tiểu công chúa năm Trinh Quán thứ 21 hoăng, hiện tại mới năm thứ 12, hai ta cũng không phải lang băm, kiểu gì cũng không có khả năng làm nàng hoăng trước năm thứ 21, chúng ta muốn vững căn cơ, cũng chỉ có thể nắm chặt mấy năm công phu này mà thôi.”

Vô luận ở nơi nào, muốn tạo ra thành tựu đích xác không phải chỉ một hai năm là có thể được việc, Nhiễm Nhan cảm giác sâu sắc tán đồng, nhưng trong lòng đồng thời cũng đối với Lưu Thanh Tùng lau mắt mà nhìn, hắn tuy rằng toàn làm những chuyện không đáng tin cậy, nhưng lại không phải người hồ đồ.

“Lên xe đi.” Nhiễm Nhan nói.

Hai người trước sau lên xe ngựa, Nhiễm Nhan ngồi xong rồi nói: “Ngươi nói không phải không có lý, có điều chúng ta muốn bắt tay làm thì có khó khăn rất lớn, thứ nhất hoàng cung không phải là hậu viện nhà ngươi, có thể để ngươi ra vào thoải mái, chúng ta muốn tự đề cử, cũng phải có đường mới được; thứ hai, hiện tại thánh thượng đối với các ngự y cũng chưa quá thất vọng, bệnh tình tiểu công chúa cũng không phải đặc biệt nguy hiểm, chúng ta tùy tiện ra mặt, kết quả sẽ không quá lạc quan.”

Nhiễm Nhan nhìn Lưu Thanh Tùng cười vẻ đáng khinh, lập tức nói: “Ta sẽ không nhờ Tiêu Việt Chi.”

Không phải Nhiễm Nhan cậy mạnh giữ mặt mũi, mà là trong triều đình, quan chức của các tư, chuyện nếu không quá cấp bách đến mức phải đi tiếp thu ý kiến quần chúng, Tiêu Tụng làm Hình Bộ thị lang cũng không thể nhúng tay, nếu không, chỉ có vô duyên vô cớ bị người phê bình mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.