Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 294: Rốt cuộc có đi hay không



“Ta biết, cho nên chúng ta sẽ phải đi gặp người có thể cắm tay vào được.” Lưu Thanh Tùng ngáp dài nói.

Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút, dùng tay gõ lên vách xe, ra hiệu có thể đi rồi.

Lưu Thanh Tùng dặn dò: “Khúc Giang.”

“Ngươi nói người kia là…” Đại Đường có quá nhiều nhân vật phong vân, Nhiễm Nhan nhất thời cũng nhớ không nổi ai thích hợp quản chuyện này.

“Ngụy Vương Lý Thái.” Lưu Thanh Tùng lần này trả lời thật dứt khoát.

Đáy lòng Nhiễm Nhan hơi nhảy dựng, trong đầu bỗng nhiên toát ra câu Tô Phục đã từng nói qua: Ta trước kia là sát thủ dưới tay Lý Khác, bây giờ đầu quân vào Ngụy Vương Thái. Nói cách khác nàng phải đi giao tiếp với chủ nhân của Tô Phục?

Không biết vì lý do gì, Nhiễm Nhan có chút mâu thuẫn. Có lẽ là cảm thấy nếu đã phân rõ giới hạn với Tô Phục, thì không nên tiếp xúc nhiều, hoặc là không tin tưởng bản thân, hoặc là lo lắng Tiêu Tụng sẽ bởi vì vậy mà không vui.

Tiêu Tụng đối với Nhiễm Nhan vẫn luôn vô cùng dung túng, nhưng mỗi người đều có giới hạn, Nhiễm Nhan không cho rằng hắn sẽ không có nguyên tắc mà dung túng người yêu, chỉ là nàng vẫn không biết đường giới hạn kia ở đâu, cũng không muốn chạm đến. Nàng để ý tới cảm thụ của hắn, đây là chuyện trước kia chưa từng có.

Nhiễm Nhan cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Vì sao lại chọn Lý Thái? Hắn cũng không phải dễ đối phó như vậy.”

Chỉ cần nhìn hắn sống sót từ trong phong ba đoạt trữ vị, mà Lý Thừa Càn thì bị phế vị trí trữ quân, bị phán sung quân, sau đó buồn bực mà chết, thì có thể biết thủ đoạn người này.

“Người trong triều có thể nhúng tay vào việc này thật sự không ít, có điều đây dù sao cũng là chuyện riêng của hoàng gia, chúng ta lại không phải Biển Thước Hoa Đà, cũng không có cơ hội gì để tạo thế thành danh, ai sẽ mạo hiểm đề cử chúng ta với thánh thượng?” Lưu Thanh Tùng dựa vào vách xe, vẫn bộ dáng như chưa tỉnh ngủ, nhưng lời nói ra lại trật tự rõ ràng, khác xa giọng điệu không đáng tin cậy ngày thường, “Ngụy Vương chiêu hiền nạp sĩ, không quan tâm trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng mặt ngoài thì mọi người nhất trí tán thành hắn chiêu hiền đãi sĩ nên hòa ái dễ gần, ta nghe nói hắn hôm nay ở Khúc Giang mở tiệc khoản đãi sĩ tử, chúng ta có thể đi thử thời vận, để làm quen.”

Nói xong, hắn lại bắt đầu lên cơn, ý nghĩ trở nên kỳ lạ, tức khắc người cũng vô cùng có tinh thần, đôi mắt không lớn tỏa sáng lấp lánh, sống lưng cũng thẳng thắn, “Aizzz…ta cảm thấy, ngươi có thể ở bờ sông Khúc Giang gặp phải một người rơi xuống nước, rồi giống như ngươi cứu tiểu đồng kia ở Tô Châu, khởi tử hồi sinh gây oanh động thành Trường An hay không? Hoặc là…”

“Dừng.” Nhiễm Nhan không kiên nhẫn nghe hắn nói chuyện tào lao, nói: “Ngươi có biết Tiêu Tụng ở đâu không?”

Bát quái nhiệt tình bị quét sạch, Lưu Thanh Tùng lập tức héo rũ.

Nhiễm Nhan phát hiện, thằng nhãi Lưu Thanh Tùng này chỉ có khi đang đàm luận mấy chuyện không chính đáng thì mới có thể tinh thần sáng láng, hắn cũng có ý tưởng đứng đắn, nhưng bộ dáng sống dở chết dở kia làm người khác muốn lôi hắn ra nện cho một trận tơi bời.

“Hắn…nếu không phải đi bái phỏng đồng liêu, thì chính là bị đồng liêu bái phỏng đi!” Lưu Thanh Tùng căn cứ vào kinh nghiệm năm rồi nói.

“Chuyện lớn như vậy, ta cần thương lượng với hắn.” Nhiễm Nhan nói.

Nhiễm Nhan luôn là một nữ nhân độc lập tự chủ, nhưng Tiêu Tụng đối với nàng luôn vô hạn bao dung, nàng cũng chỉ bất quá là đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư*, chưa nói đến tình cảm, hai người ở chung thì cần phải duy trì sự tôn trọng cơ bản nhất dành cho nhau, huống chi, chuyện này còn quan hệ đến lựa chọn con đường chính trị tương lai.

*câu này ở trong Kinh Thi, ý là ngươi đối với ta tốt 1 thì ta đối lại tốt 10, hơi giống ‘tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo’, mà cô Nhan không biết phải ‘dũng’ kiểu gì đó

Cũng không thể hai phu thê mỗi người lại đi ủng hộ một hoàng tử khác nhau đi! Nhiễm Nhan nghe Tiêu Tụng nói qua, hắn trước mắt không lựa chọn đứng vào đội nào, nàng làm như vậy có bị tính là chọn đội cho hắn hay không?

Lưu Thanh Tùng kêu lên quái dị, “Chờ ngươi hỏi xong, chúng ta lại đánh xe đuổi tới Khúc Giang, người ta chỉ sợ đã tan hàng, Nhiễm nữ sĩ, ngươi trước kia không phải là người do dự không quyết đoán như vậy nha.”

Nhiễm Nhan không để ý đến hắn nữa, gõ gõ lên vách xe, “Đi phường Bình Khang.”

“Cơ hội hiếm có…” Lưu Thanh Tùng bất mãn hừ hừ. Thấy Nhiễm Nhan vẫn bỏ qua hắn, không khỏi sờ sờ mũi, lẩm bẩm nói: “Cửu Lang là nam nhân, ta cũng là nam nhân a, chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng bọn hợp tác, ngươi sao lại không tôn trọng ý tứ của ta?”

“Ngươi còn biết là đồng bọn hợp tác?” thanh âm bình bình của Nhiễm Nhan vang lên. Lưu Thanh Tùng rõ ràng đã biết tin tức trước đó, lại không nói trước cho nàng, tiến hành thương nghị. Bất quá Nhiễm Nhan cũng không tính toán lấy chuyện này để phát tác, “Có đồng bọn nào làm thuốc nổ để nổ địch nhân cũng nổ luôn người hợp tác sao?”

Bụng dạ hẹp hòi! Lưu Thanh Tùng chửi thầm, nhưng thấy thần sắc của Nhiễm Nhan không tốt, nên trăm triệu lần không dám nói ra miệng, đành phải dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm nàng, sau đó nói: “Hay là ta ở đông môn phường Bình Khang chờ ngươi, như thế nào?”

Cửa đông phường Bình Khang kỹ quán san sát, Lưu Thanh Tùng có thể không cần thấy mặt Tiêu Tụng để chịu ngược, còn có thể tìm chỗ ấm áp, ôm mỹ nhân trong ngực…

“Có thể.” Nhiễm Nhan gật đầu.

Vui sướng trong lòng Lưu Thanh Tùng còn chưa kịp khuếch tán lên mặt, liền nghe thanh âm lạnh buốt của Nhiễm Nhan vang lên: “Nhưng ta trở về khi nói chuyện phiếm với a Vận không chừng liền sẽ lỡ miệng nói ra, còn nữa, ngày mai ta muốn đi tìm Tang Thần, nói không chừng trò chuyện quá vui vẻ cũng sẽ thuận tiện kể ra sự tích phong lưu của ngươi.”

Nhiễm Vận thì không cần phải nói, làm vị hôn thê, đương nhiên không vui khi biết Lưu Thanh Tùng dạo kỹ quán, một nam nhân mà phương diện kia không có bất luận khuyết tật gì lại đi dạo kỹ quán, nếu nói chỉ là thuần khiết uống chút rượu, trò chuyện nhân sinh lý tưởng với mỹ nhân, nói từ thơ từ ca phú tới nhân sinh triết học, ai mà tin? Còn Tang Thần, bản thân hắn đã ghét cái ác như kẻ thù, trong thế giới quan của hắn, chỉ có “Người tốt” và “Người xấu”, nếu biết Lưu Thanh Tùng vậy mà đi dạo kỹ quán, hoặc là sẽ ôm một trái tim cần nghiên cứu lại, tóm lấy hắn ‘ân cần dạy dỗ’, hoặc là trực tiếp đuổi cổ hắn ra khỏi nhà.

Cho dù là gì, cũng không phải là thứ mà Lưu Thanh Tùng muốn trải qua.

“Nhiễm nữ sĩ, ngươi bây giờ so với Cửu Lang không nhường một tấc.” Lưu Thanh Tùng oán khí tận trời nói.

Bởi vì bị Nhiễm Nhan cưỡng ép bức hiếp, Lưu Thanh Tùng cũng chỉ đành thỏa hiệp, thành thành thật thật đi với nàng tới phường Bình Khang.

Tiêu Tụng cũng không có ở nhà, theo lời người gác cổng là đi bái phỏng Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Nhiễm Nhan cũng không vào phủ, mà quay lại đường cũ, “Hắn hay qua lại với Trưởng Tôn quốc cữu sao?”

Lưu Thanh Tùng lười nhác đáp: “Hắn quan hệ với mấy vị các lão như Phòng tướng, Trưởng Tôn quốc cữu cũng không tệ lắm, không đặc biệt thân thiết với ai…rốt cuộc có còn đi Khúc Giang hay không?”

Cơ bất khả thất thời bất tái lai.*

*thời cơ không thể để mất đi, thời gian thì không quay ngược lại

Trong đầu Nhiễm Nhan nhanh chóng tính qua những lợi và hại, cũng nhớ lại lời Tiêu Tụng từng nói qua, trong giọng của hắn có vẻ hắn cũng không xem trọng Thái Tử Lý Thừa Càn, lại vì nàng mà có chút oán hận Lý Khác, cũng không thích tiếp cận Tấn Vương Lý Thái, xưa nay ở trong quan trường cũng không kết giao thân cận với ai.

“Không đi.” Nhiễm Nhan suy xét mãi, quyết đoán ra quyết định này.

Lưu Thanh Tùng vốn cho rằng Nhiễm Nhan tìm không gặp người thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, dù sao thoạt nhìn nàng cũng là dạng nữ nhân rất coi trọng sự nghiệp, lập tức không khỏi thấy kinh ngạc: “Ngươi lại để ý cảm thụ của Cửu Lang như vậy sao?”

“Không chỉ là như vậy.” Nhiễm Nhan ngược lại nói: “Ta còn gặp qua Thái Tử một lần, hắn còn thiếu ta một cái ân tình. Mà chỗ Lý Thái kia, cũng không chỉ có mỗi cơ hội lần này, nghe nói hắn còn mở văn quán, chiêu nạp hiền tài, tin rằng chúng ta muốn tiếp xúc với hắn cũng sẽ không đến mức khó như lên trời.”

“Eh? Ngươi gặp qua Thái Tử khi nào? Nói xem, nói xem.” Lưu Thanh Tùng đột nhiên tinh thần tỉnh táo.

Nhiễm Nhan nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cảm thấy mình phủ quyết kiến nghị của hắn, trong lòng hơi ngại, đang chuẩn bị giải thích, lại nghe thanh âm Vãn Lục vang lên bên ngoài: “Nương tử, kia không phải người trong phủ sao?”

Ngay sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.