Nụ cười độc ác đến phát lạnh vang lên, Huyết Ma cụ tượng như phản ánh lại cảm xúc của hắn, đồng dạng phát ra tiếng cười ghê rợn như quỷ lệ. Dù Trịnh Thần Không vẫn mới chỉ là bán bộ Chí Tôn Thần, nhưng nhiêu đó thôi vẫn là một cách biệt cực kỳ to lớn, dù Lôi Thần đế quân hay Diệu Âm đế hậu hợp sức lại cũng không thể cản nổi hắn. Sự khác biệt như trời với đất, uy áp đè nặng trên thân thể bọn họ, chỉ thấy Trịnh Thần Không chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt, cách hai người họ chỉ vài mét mà thôi. Trong tuyệt vọng, Lôi Thần đế quân dồn hết sức mạnh muốn tự bạo.
– Tự bạo? Không có tác dụng đâu!
Nhìn thấy Lôi Thần đế quân sắp sửa tự bạo, đồng quy vu tận, thế nhưng Trịnh Thần Không vẫn không chút lo lắng, bởi vì chỉ ngay sau đó, hai huyết thủ khổng lồ của Huyết Ma đã chụp lấy hai người từ phía sau. Chỉ nghe tiếng hét thảm thiết của họ, nhưng điều đó chỉ làm cho Trịnh Thần Không thêm cao hứng.
– Ta đã bảo rồi, đừng cố chống cự, không có tác dụng gì đâu.
Sâu trong đôi mắt Lôi Thần đế quân, có lẽ đến tận bây giờ, y vẫn còn chưa thể tin nổi nhi tử mà mình hết mực cưng chiều giờ đây đã rơi vào ma đạo, so với ma quỷ còn muốn đáng sợ hơn.
– Không nhi, phụ hoàng biết ngươi thèm khát sức mạnh, nhưng đừng vì nó mà bán linh hồn cho quỷ dữ.
– Ha ha ha, phụ hoàng nhầm rồi, ta không bán linh hồn của mình cho quỷ dữ, mà quỷ dữ phải nghe lời ta mới đúng. Ta cũng rất muốn phụ hoàng nhìn thấy viễn cảnh ta độc bá thiên hạ, nhưng đáng tiếc, người chỉ có thể nhìn thấy cảnh đó từ dưới địa ngục mà thôi.
Chẳng muốn nói nhảm thêm nữa, hai tay của hắn chưởng thẳng xuống đỉnh đầu họ, tiếp đó vận chuyển Huyết Hà Thần Công nhanh chóng hút hết tinh huyết của Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu, mặc cho họ gào thét, cầu xin tha mạng, thế nhưng hắn nửa điểm cũng không quan tâm, tiếp tục mạnh mẽ hấp thụ sức mạnh. Chỉ thấy thân thể của hai người họ từ từ khô quắt lại, gần một khắc sau thì biến thành hai cái xác khô.
Thiên Lam đại lục, cả đế quân và đế hậu trong một đêm vẫn lạc, không phải chết bởi địch nhân, mà họ chết trong tay chính đứa con mà mình sinh ra. Mang theo nỗi sợ hãi và bi thương vô tận xuống địa ngục, kết cục thật quá thê thảm.
Kết liễu xong, chỉ thấy trên hai bàn tay của Trịnh Thần Không có hai khỏa huyết châu, chính là luyện hóa từ tinh huyết của phụ mẫu mình. Hai khỏa huyết châu mạnh yếu khác nhau, nguyên nhân là do tu vi của Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu cách biệt.
Nhìn huyết châu trong tay, dường như Trịnh Thần Không vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
– Không đủ, vẫn không đủ để giúp ta ổn định tu vi được.
Không hiểu sao đột nhiên hắn lại trở nên tức giận, hoàn toàn khác biệt so với tâm trạng cao hứng vừa nãy. Có lẽ là hụt hẫn vì cảm nhận được vẫn chưa đủ điều kiện để đột phá. Bỗng đôi mắt hắn lóe lên một tia linh quang:
– Đúng rồi, chính là Thiên Thánh Các.
Thiên Thánh Các là nơi bí ẩn nhất Thiên Phong đế quốc, ngoại trừ đế quân và người kế vị Thiên Phong đế quốc ra thì không ai biết được vị trí của Thiên Thánh Các cả. Thiên Thánh Các chính là nơi mấy vị lão tổ bế quan. Tu vi của mấy vị lão tổ này, dù vẫn chưa đột phá Chí Tôn Thần, thế nhưng chí ít cũng đã bán bộ rồi, thực lực không thể xem thường.
Nếu như bình thường, dù đột phá đến bán bộ Chí Tôn Thần đi nữa, Trịnh Thần Không tuyệt đối cũng không dám xuất hiện suy nghĩ xông vào Thiên Thánh Các. Thế nhưng hắn có Bất Tử Chi Thân, dù thân thể bị hủy diệt, chỉ cần thần niệm tồn tại, hắn vẫn sẽ khởi tử hồi sinh.
Nghĩ là làm, Trịnh Thần Không liền rời khỏi đại điện, hướng về phía Tổ Sư Từ Đường mà đi. Tổ Sư Từ Đường được bảo vệ rất nghiêm mật, chỗ nào cũng có cao thủ, thậm chí một tên tạp dịch tu vi cũng muốn mạnh hơn cao thủ giang hồ bình thường. Ngoài ra còn được kết giới thủ hộ, có thể nói chính là nơi an toàn nhất trong kinh thành.
Hắn tiến vào Tổ Sư Từ Đường mà không hề gặp bất kỳ sự cản trở nào. Chỉ thấy Tổ Sư Từ Đường khá trống trải, ngoại trừ vài tên tạp dịch thường xuyên quét dọn từ đường ra thì chẳng còn bóng dáng của người nào cả. Đặc biệt khi hắn vừa mới bước chân vào, những tên tạp dịch kia liền cúi chào rồi rời đi, chỉ để lại một mình hắn tại đó.
Tổ Sư Từ Đường này vậy mà lại rất đơn sơ, không hề hoa lệ như tưởng tượng. Chỉ thấy chính giữa không gian từ đường là một khối ngọc lục bảo rất lớn, cao đến hơn mười thước, sáu mặt đều nhau có khắc tên những vị sư tổ có công kiến lập, thủ hộ Thiên Phong đế quốc. Những người được khắc tên vào khối ngọc này đều là những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh. Chỉ là hầu hết bọn họ đã vẫn lạc, chỉ có vài người là còn sống sót đến bây giờ.
Trịnh Thần Không lấy ra một cái ấn nhỏ màu xanh lam, chính là Thiên Lam Đế Vương Ấn. Truyền nguyên lực vào Thiên Lam Đế Vương Ấn, ngay lập tức nó hóa thành một đoàn lam quang bay thẳng lên, gắn vào đỉnh đầu của khối lục bảo to lớn, giống như Thiên Lam Đế Vương Ấn này vốn là một phần của nó vậy.
Không gian vang lên âm thanh kỳ quái, nghe như tiếng từ một thế giới khác truyền đế. Chỉ thấy khối ngọc rung chuyển dữ dội, những cái tên được khắc trên sáu mặt của khối ngọc lục bảo vậy mà lại phát sinh biến hóa, rời khỏi khối ngọc, sau đó sắp xếp thành những dòng văn tự.
Nhìn kỹ lại, những văn tự này như đang muốn sắp xếp thành một cánh cửa. Quả nhiên, sau khi quang mang biến mất, chỉ thấy khối ngọc lục bảo trước mặt xuất hiện một cái hố đen huyền bí, xung quanh những dòng văn tự kia xếp thành năm tầng vòng tròn đang không ngừng dao động.
Cánh cửa đã mở ra, Trịnh Thần Không như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên hắn trích ra một giọt tinh huyết lưu lại bên ngoài, rồi sau đó mới bắt đầu bước qua cánh cửa.
Bên trong cánh cửa là một nơi mập mờ với những ánh đèn lay lắt. Dường như đã từng đi vào nơi này, thế nên Trịnh Thần Không gương mặt không chút biểu cảm nào.
Bỗng một giọng nói già nua đột ngột vang lên, chẳng rõ từ đâu đến, thế nhưng qua âm thanh có thể thấy, người này tuy đã cao tuổi nhưng thực lực cực mạnh.
– Chưa có lệnh, ai cho phép ngươi tiến vào Thiên Thánh Các?
Tuy không biết vị lão tổ này đang ở nơi nào, thực lực mạnh yếu ra sao, nhưng Trịnh Thần Không chẳng chút sợ hãi nào, đáp trả:
– Hừ, bản thái tử tiến vào Thiên Thánh Các lúc nào chả được, cần gì ai cho phép chứ!
– Cho dù là đế quân Thiên Phong quốc muốn vào đây thì cũng phải hỏi ý kiến trước, ngươi chỉ là một thái tử nho nhỏ mà dám hỗn láo với bản tọa, có tin bản tọa sẽ trực tiếp đập chết ngươi không?
– Nếu các ngươi có khả năng thì cứ xông lên, bản thái tử sẽ chấp hết.
– Tiểu tử ngông cuồng, không thấy quan tài không đổ lệ.
Vừa mới tiến vào Thiên Thánh Các, Trịnh Thần Không liền thể hiện sức mạnh của mình, chẳng thèm mưu kế hay gì cả, bởi vì hắn cho rẳng bản thân mình bất tử bất diệt, thực lực so với đám lão tổ kia không hề thua kém. Bọn họ chỉ là đang cố giữ một chút hơi tàn mà thôi, chỉ cần kéo dài thời gian thì hắn sẽ có cơ hội hạ sát.
Nhưng dường như Trịnh Thần Không đã hơi xem thường mấy vị lão tổ này rồi. Dù họ đã không còn cơ hội đột phá Chí Tôn Thần đi nữa, với kinh nghiệm và bản lĩnh của những người đã từng trải qua Ma Tộc Chi Chiến không dưới hai lần, đám lão tổ này không ai không phải cao thủ. Nếu không phải đại nạn ập đến, buộc phải tiến vào Thiên Thánh Các để níu giữa chút hơi tàn để có thể cống hiến hết sức mình vào cuộc Ma Tộc Chi Chiến sắp tới thì có lẽ tên tuổi của họ đã dương danh thiên hạ từ lâu.
Người trải qua ma luyện sinh tử đã nắm rõ đạo của mình. Vị lão tổ kia từ trong bóng tối chưởng ra một chưởng, nhìn chưởng phong bay vô cùng chậm rãi, yếu ớt vô cùng, tùy thời có thể bị dập tắt. Vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt nó đã đến trước mặt Trịnh Thần Không, hắn vội lách qua một bên. Dù đã tránh né được, nhưng mà trên khuôn mặt đã lưu lại một vết xước nhỏ.
Bình thường, những vết thương này sẽ nhanh chóng lành lại chỉ trong một hơi thở. Nhưng không hiểu sao, vết xước bị đánh bởi vị lão tổ kia vậy mà lại rất khó khôi phục, coi bộ tốn nhiều thời gian hơn bình thường.