Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Chương 25: Hoả diễm



Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, giáo sư Triển đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở khoảng không chìm trong bóng tối. Nguyễn Triển ho nhẹ:

– Đã lâu không gặp, hẳn là thời gian qua tu luyện tà đạo đã giết chết không ít người rồi nhỉ?

– Khà khà khà…sơ sơ cũng vài ngàn mạng, cho ngươi biết ta sắp thành tiên rồi đấy…khà khà khà… – Giọng cười khàn khàn từ đâu đó văng vẳng vang khắp gian phòng.

Đoạn, một người mặc áo choàng đen phủ kín cơ thể xuất hiện, lơ lửng trên không, người tỏa ra luồng sáng màu đen hắc ám.

Giáo sư Triển siết chặt tay đề phòng, lòng bàn tay phải xuất hiện một luồng lửa màu bạch kim cuồn cuộn bao bọc cánh tay. Hỏa diễm màu bạch kim tượng trưng cho điều gì? Chính là nói nhiệt độ của nó đã lên đến ngàn độ, trong nháy mắt có thể thiêu người ta thành tro tàn.

Phía sau, Thiên đã chủ động nhắc nhở Lâm, Hoàng và Vy Ái tránh xa, bởi loại lửa này cực kì nguy hiểm. Đây chính là “Phong hỏa lệnh”, nhưng ở cấp độ khác, tính chất cũng như sức hủy diệt của ngọn lửa hoàn toàn cách xa “Phong hỏa lệnh” bình thường, được gọi là: “TAM MUỘI CHÂN HỎA” – người thường khó mà chịu được.

Tên Hắc đạo nhân chủ động lao đến tấn công Nguyễn Triển, giáo sư theo phản xạ vung tay về phía hắn. Một lốc xoáy lửa được tạo ra bắn thẳng về phía trước chạm vào một tảng bê tông lớn khiến nó biến mất không một dấu vết, khói bốc lên xì xèo.

Tên Hắc đạo nhân đã nhanh chóng né tránh được, nháy mắt hắn đã xuất hiện phía sau Lâm.

– Khà khà khà…cũng sắp tới giờ rồi!

Nói đoạn, hắn túm lấy cổ Lâm nhấc lên rồi bay thẳng vào gian phòng phía trong. Do quá bất ngờ nên Thiên và Vy Ái đứng ngay cạnh đó cũng không kịp phản ứng. Giáo sư Triển liền nhanh chóng đuổi theo Hắc đạo nhân. Sau một hồi ngơ ngác ba người còn lại cũng tức tốc chạy theo.

Nguyễn Triển vừa chạy vừa nhớ lại…

“Rầm…!” giáo sư đập mạnh tay xuống bàn có vẻ như đang bực tức. Trước mặt ông là hai thanh niên cao tầm mét tám, một người mặc vest đen,một người mặc vest trắng.

– Tại sao? Các ngài biết là hắn ta đã gây ra biết bao chuyện ác như vậy nhưng vẫn không bắt hắn về cho địa phủ quy tội?

– Đúng là chúng tôi biết điều đó, nhưng địa phủ vốn làm việc có nguyên tắc. Không có bằng chứng thì Hắc Bạch Vô Thường chúng tôi cũng đâu làm được gì! – Thanh niên mặc vest đen lên tiếng.

– Vậy chẳng lẽ cứ để hắn tác quái như vậy? Biết bao người vô tội nữa sẽ bị hắn hại, chưa kể…cháu trai của “ông ấy” cũng đã bị bắt đi…

– Chuyện này đã nằm trong dự tính của chúng tôi! Chỉ cần ngăn cản hắn mở được chiếc hộp chứa viên thuốc trường sinh ấy vào giờ Tí hôm nay thì chúng tôi sẽ có cách! – Thanh niên áo trắng cười nhẹ.

__________

-Còn nữa-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.