Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 23: Loli là của ta



Hắn dứt lời, cảm thấy cảnh vật xung quanh ngày một xa lạ, không khỏi thắc mắc.

-À, tôi nói lúc nãy rồi, chúng ta đang đến dinh thự mà Kiev chuẩn bị cho ngài.

-To lắm không?

Vile xoa cằm hỏi, hắn đang tính toán một chút.

-Thưa ngài, không lấy gì làm lớn, chỉ khoảng hai trăm mét ngang.

-Mẹ nó không lớn! Ông định làm sân bóng đá hay sao?

Nói xong, hắn nghĩ thêm “Một cái sân bóng cũng chỉ có 105m dài, 68m rộng thôi mà…”

-Thưa ngài, thế này là còn ít, vì ngài sẽ cần khoảng 50 phục vụ, quản gia hỗ trợ công việc hàng ngày…

-Quá đà rồi! Dẹp đi, đem từ thiện!

-Rõ… Alô, Mark hả? Đem biệt thự mới xây số 22 cho trại trẻ mồ côi Ngôi Sao Nhỏ.

-Làm thật à?!

-Vâng, thật. Nếu muốn tôi có thể đòi lại.

Vile thở dài một cách bất lực. Rosered ngồi trên đùi hắn cứ cười khúc khích không thôi. “Bọn nhà giàu không biết đùa là gì hay sao? Có éo gì cũng làm lớn chuyện…” Thực ra với một thằng mồ côi như hắn, sống bình thường kiểu này hắn không chịu được. Nhìn lại cái nhà cũ của hắn, lớn lắm chắc để được ba cái xe đạp là vừa hết.

-Vậy ngài muốn xây một biệt thự có kích thước của một sân bóng đá, phải không ạ?

-Thôi, tôi lạy ông anh. Làm một cái giống hệt cái cũ cho tôi.

-Thưa ngài, tôi e là điều này hơi khó, vì loại gỗ xây nhà của ngài rất kém, thợ của tôi không thao tác được, mà nếu để cho các đội xây dựng tầm thường làm thì không được yên tâm.

Vile ngả người ra ghế, nét mặt xuất hiện vẻ kiệt sức. Lily muốn nói gì đó, nhưng hắn đã lên tiếng trước:

-Xây cho tôi một cái chuồng lợn, dài 4m rộng 3m, hai tầng, bằng gỗ, làm được không?

-Thưa ngài…

Rosered cười nghiêng ngả. Hắn muốn đập vỡ mặt mình ra lắm nhưng cũng chả biết so sánh cái nơi ở trong mơ của hắn với cái gì nữa.

-Làm được không?

-Thưa ngài, được, nhưng e là đồ nội thất quá nhỏ sẽ không đảm bảo được chất lượng, vì các loại đồ cao cấp hiện nay chỉ toàn loại có kích thước lớn thôi.

-Hàng giá rẻ ngoài chợ Đổ cũng được, đéo gì cũng được, tốn in ít thôi!

-Việc này… Tôi sợ các nhà môi giới đồ nội thất lớn sẽ không mong muốn đâu ạ.

“Mày cho chúng nó cao hơn cả tao à? Xây cái chuồng lợn cũng đéo xong!” Vile nghĩ thầm như thế, nhưng chưa muốn nói ra ngoài, hắn sợ hắn sẽ quát bay cả mui xe đi mất.

-Thôi bỏ đi. Rosered, nhà cậu có phòng trống nào không?

-Ý…

Mắt cô sáng loé lên.

-Có chứ!

-Cho tớ ở lại vài ngày nhé. Còn trong thời gian đó, Vladimir, lôi cho tôi vài tám ván gỗ và ít vật liệu xây dựng, tôi tự đóng được cái nhà của tôi. OK?

-Vâng.

Cuối cùng cũng xả stress. “Thế cho gọn! Bọn nhà giàu chúng mày làm ăn chả ra cái gì!”

Như vậy, lộ trình thay đổi là sẽ hướng đến nhà Rosered…

-Chúng ta tới nơi rồi, thưa ngài. Đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài cần gì có thể gọi bất cứ lúc nào. Còn về chuyện vật liệu xây dựng, tất cả đã xong, mai tôi sẽ vận chuyển đến.

-Được rồi, chào!

Hắn bước xuống xe và tạm biệt Vlad nhanh hết sức có thể. Đành rằng anh khá là nhiệt tình, nhưng lãng phí kiểu này thật là nuốt không trôi.

-Vào trong thôi nào!

-Ừ…

Vile bước vào căn biệt thự. Cũng to vật vã, nhưng hắn đến vài lần rồi nên chẳng lạ lẫm gì. Đi đằng sau hai cô gái, nhưng hắn có vẻ chú ý đến vườn hoa và cửa sổ hơn là đến họ…

-Phòng trống thì còn, nhưng đây không phải nhà nghỉ, mỗi phòng đều có chức năng riêng của nó. Cậu muốn ở phòng nào thì cứ nói, tớ sẽ cho kê giường và các thứ cần thiết vào.

“Nhà vệ sinh chắc hợp với mình lắm…” Vile nghĩ thế nhưng hắn không điên.

-Thư viện nhà cậu có không?

-Có! Và nội thất bên trong đầy đủ cả rồi, vào thôi.

“Tình cờ nhỉ?” Hắn thắc mắc, không hề ngờ rằng Rosered đã đoán trước một thằng mọt sách như hắn thì làm gì có nơi nào để nghĩ. Mà cái “tình cờ” nữa là thư viện nằm ngay cạnh phòng ngủ của cô.

Nó khá rộng và thoải mái. Nhiều kệ sách cao ngất được bố trí trong phòng, nhưng luôn có những cửa sổ được thiết kế để ánh nắng rọi vào. Giường của hắn nằm góc phòng, cạnh đó là một cái bàn học lớn, thừa sức để một thằng bừa bãi có thể bày biện đủ thứ linh tinh, tiếc là Vile khá ngăn nắp. Nói chung hắn cũng chỉ cần đến thế.

-Ở đây được chứ?

Rosered hỏi, nháy mắt.

-Ừ ổn…

Vile nhìn quanh một lượt, trong đây toàn các tiểu thuyết nổi tiếng hắn thèm khát được đọc. Bây giờ hắn bắt đầu nghĩ, tá túc tại nhà Rosered là một ý hay hơn hẳn ra ở riêng.

-Vậy cậu cứ sắp xếp đồ đi nhé, bọn tớ ra ngoài một lúc.

-Ờ…

Hắn mải chú ý đến một quyển nằm trên cao, cứ thế gật đầu cho xong chuyện. Chẳng gì thì đồ đạc của hắn cũng đã tanh bành xác pháo theo căn nhà cũ, còn gì mà sắp với chả xếp. Cứ đọc truyện đi đã.

Đợi Lily với Rosered ra ngoài xong, hẳn nhảy vù lên giật phắt xuống, ngồi lên giường đọc…

——–Trong khi ấy…

-Để anh ta ở nhà cậu có yên tâm thật không đấy?

-Ổn mà, đừng lo…

-Lỡ nửa đêm anh ta “làm gì đấy” thì sao?

-Không có chuyện đó đâu!

Rosered cười hoà.

-Nếu muốn gì thì cậu ấy có thể tự đoạt lấy từ lâu rồi, làm sao tớ ngăn cản được? Mà hơn nữa…

Má cô đỏ ửng lên.

-Thôi bỏ chủ đề này đi. Cậu chắc cũng sắp phải về nói chuyện với cha mẹ hả?

-Ừ…

Giọng Lily hơi buồn.

-Hôn nhân là chuyện lớn như vậy, làm sao có thể để cha mẹ cậu quyết định vậy chứ? Hay là để tớ giúp?

-Thôi khỏi, không cần đâu…

-Ừ vậy thế thôi, tạm biệt.

-Chào cậu.

Hai người đưa tiễn nhau ra cửa, bất ngờ Lily quay lại.

-Mà hôm đó cậu đến dự được không? Hôn lễ của tớ ấy?

-Cậu không định ngăn lại sao?

-Tớ không nghĩ mình cản được, cha mẹ có vẻ quyết tâm lắm.

Rosered đảo mắt một lượt.

-Vậy tớ sẽ đến.

-Ừ, nhớ nhé.

Vậy là Lily lầm lũi bước đi. Có một chiếc xe đã đợi cô sẵn…

Rosered trở vào tìm Vile, thấy hắn đang thản nhiên đọc “Mật mã Da Vinci” và uống nước lọc một cách rất an nhàn. Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn.

-Đáng lo nhỉ?

-Hả? Ai cơ?

-Chuyện của bà cô Lily đó ấy.

-Cậu nghe được rồi sao?

Hắn gật đầu. Những tình huống như thế này, việc hắn muốn làm nhất là chém banh cả hai gia tộc; hắn đã được dạy về “Nam nữ bình quyền”, “Chống hôn nhân ép buộc” và trên hết là “Tao làm cái gì tao thích”. Nên sẽ có một vụ khủng bố ngay tối nay, hoặc không hắn sẽ cướp cô dâu một cách thầm lặng… Tất nhiên không phải vì Lily, hắn làm thế chỉ để cho Rosered vui thôi. Cô biết thừa rằng hôn phu của bạn mình là một tên súc vật bạo dâm, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

-Tớ giúp gì được? – Vile hỏi tiếp, khớp tay bẻ răng rắc.

-Tớ không nghĩ là cậu ấy muốn.

-Nhưng bà cô đó cũng không muốn cưới, phải không? Chưa đủ 18 tuổi mà.

-Phải, nhưng dưới sức ép của hai gia tộc…

-Dìm mẹ nó cả hai gia tộc đi.

-Cậu ấy sẽ buồn…

-Xoá trí nhớ đi.

Rosered trợn mắt. Vile vẫn đang thản nhiên nhấp ngụm bạch thuỷ trà, dán mắt vào quyển sách. Quả thực tên này ngang hơn cô tưởng, nhưng hắn rất thẳng thắn ở điểm ấy.

-Tớ sẽ suy nghĩ…

Cô dựa lưng vào tường, thở dài.

-Cần gì phải suy nghĩ? Nếu cậu cứ trưng ra cái vẻ mặt sắp chết ấy thì xin lỗi đi, tớ đã quyết định rồi.

Cô ngước lên nhìn hắn. Hắn vừa nhếch mép lên, nở ra một nụ cười ác quỷ.

-Vậy cậu sẽ cướp cô dâu nhé?

-Lâu đến thế cơ à? Tớ khá là ngứa tay rồi.

-Càng căng thẳng càng tốt mà, cho chừa cái tội không tin tưởng bạn bè đi.

-Đồng ý.

———————Hai ngày sau

Đây là ngày diễn ra đám cưới của Lily, như đã dự tính. Tất cả các tiểu thư công tử lớn trong thành phố đều được mời đến, trong số đó có những dị nhân khá mạnh, có thể xem là những ngôi sao mới nổi.

Đúng theo phong cách Quý’s Tộc’s thì đám cưới sẽ được tổ chức trên du thuyền, một phong cách sang trọng và hiện đại, khá đáng để trải nghiệm.

Hôn lễ diễn ra vào ngày hôm sau, nhưng người ta sẽ được mời đến ngay từ hôm nay và kết thúc vào ngày kia, mục đích chủ yếu là để mọi người mở rộng quan hệ. Khách mời được cô dâu chú rể chọn ra chẳng có bao nhiêu, toàn là do cha mẹ họ quyết định. Nên là, những khách mời này sẽ được quyền đem theo vài người bạn nữa nếu muốn.

Đó là lí do vì sao, trong lúc lên tàu, đi bên cạnh Tiểu thư Rosered lừng lẫy của gia tộc Spike là một thanh niên tóc trắng mắt tím, mặc một chiếc áo choàng đen sì, liên tục phóng những cái nhìn quỷ dị áp chế tinh thần các khách mời khác.

Chủ của gia tộc Spike, Kassa (tên thật, cũng là bí danh của Kaspakov) cũng đến, nhưng giữa đường anh bị bắt gặp đang chém gió như điên với Kiev Vladimir chứ không đi cùng em gái mình.

Trong ngày đầu tiên thì cô dâu chú rể sẽ ra chào hỏi các khách mời, nhưng từ ngày thứ hai là hôn lễ diẽn ra, không ai được rời phòng mình nửa bước. Vile nghĩ đến kế hoạch gì trong đầu thì không biết, nhưng hiện tại hắn đang vắt vẻo bên lan can mạn tàu và huyết sáo miệng làm nhiều thiếu nữ đến gần nghe ngóng.

Cũng là có cơ sở thôi, nếu không phải gần đây hắn lên báo đặc biệt nhiều, chắc đã sớm bị bảo vệ tống xuống.

-Rosered!

Đang trò chuyện với mấy người khác, chợt nghe tiếng gọi của Lily, cô quay lại.

Nữ hài của chúng ta, lùn nhưng mặc một bộ váy cô dâu giông giống váy trẻ em có vẻ rất hợp. Cô sẽ chỉ có một ngày cuối cùng này là được tự do nữa thôi.

-Cậu đến thật hả?

-Ừ, mọi chuyện sao rồi?

-Vẫn thế thôi.

Lily cười một cách buồn bã.

-Trông cậu có vẻ buồn nhỉ? Hay ra đằng kia đi, anh ta huýt sáo có vẻ hay lắm.

Rosered ra bộ không quen biết, chỉ vào Vile đang ngồi vắt vẻo gần đó, vây quanh là nhiều nam thanh nữ tú, có vẻ nói chuyện với nhau nhưng thực chất là nghe tên này đệm nhạc dân ca.

Hai người tiến gần đến hắn một chút, ở một khoảng cách an toàn, nhìn hắn thực sự khá ngầu. Cái vẻ bất cần đời này có thể chứng tỏ hắn là một công tử nhà giàu nứt đố đổ vách, nhưng thực chất thì…

-Ôi, anh là Vile?

Lily nghe một lúc, chợt thấy hắn ngửa đầu lên trời ngắm mây, bất ngờ để lộ mái tóc bạc. Bây giờ thì hay rồi, Rosered đã quyết tâm dẫn tên này lên đây, tức là, cô có hi vọng…

Các nữ thanh niên khác ở nơi xa đến, không biết cái tên này, lập tức ghi nhớ vào đầu, kèm theo dòng chữ: “Playboy chính hiệu.”

-Ừ, là tôi.

Hắn nhảy lộn vòng một cú, đáp lại xuống boong tàu. Cái cách ăn mặc của hắn phải nói là đen từ đầu đến chân, chưa kể có một tấm kim loại màu đen che hết từ mũi xuống nửa trên cổ như một cái khẩu trang. Giống một con quái vật, và khá là ngầu.

Dựa vào cách xưng hô này và ăn mặc này, người ta đính chính thêm: “Là một dị nhân cực mạnh”

Thoáng thấy ánh mắt kì lạ của một số cô gái khác hướng về phía hắn, Rosered lập tức là gần khoác tay hắn để “xác nhận chủ quyền”. Điều này dẫn đến vài cái lườm nhẹ.

Những trước khi Vile kịp nói cho Lily điều gì, từ đằng sau cô tiến ra một tên cao lớn, nhưng mắt nổi lên vẻ điên điên, cười ầm một tiếng:

-Ahahaha! Vile hả, thằng mồ côi nghèo nhất Lagoona City, chuyên bám váy đàn bà, phải không?

-Ừ, tôi đây.

Chẳng cần hỏi cũng biết thừa tên kia là hôn phu của Lily, và bây giờ thì quyết tâm của hắn đã dâng cao lắm. “Dám gọi Rosered là “đàn bà”?! Mày chán sống rồi còn ạ.”

Hắn tuốt cái khẩu trang thép xuống, cười nhếch mép.

-Một thằng như mày thì có gì để làm ở đám cưới của những quý tộc hả?

-Tao đến là để cướp cô dâu đấy, con ạ. Cứ chờ đi.

Đôi mắt hắn sáng rực lên kèm theo tiếng thét của một người thuỷ thủ:

-Tất cả lập tức xuống hầm an toàn! Có một con bạch tuộc khổng lồ ở mạn đông!

Mọi người trên tàu xám mặt. Trừ một số dị nhân có khả năng chiến đấu, số còn lại đồng loạt tim đập chân run. Ngay phía trước họ, trỗi dậy một quả núi thịt cao đến vài chục mét, nghiêng ngả cả du thuyền. Tên hôn phu nhìn Vile, sắc mặt kịch biến, nhưng hắn chẳng phản ứng gì, chỉ cười nhạt.

-Tới giờ chơi rồi… Eugenie.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.