—————–Quay lại hai tiếng trước
Vile tụ hội một nhóm bá đạo gồm Eugenie, Kaspakov, Vladimir, Constan và Rosered vào một công viên nhỏ gần bến cảng.
-Nghe này, sắp tới chúng ta có một người bạn cần giúp đỡ, chuyện thế nào Rosered đã kể rồi, đúng không? Giờ tôi đang tính nhờ ai đó trong số các bố có thể làm gì đó đây.
-Không phải kế hoạch của anh là đánh chìm tàu và ăn thịt tất cả mọi người trên đó đấy chứ?
-Bậy nào, nghiêm túc đi.
-Tao có ý này… Nếu tao đốt hồn thằng kia rồi ai đó điều khiển nó như một con rối để hủy hôn ước thì sao? – Constan phát biểu nhàn nhạt, mặt vô thần sắc.
-Ê nào, để em tính cho! Em sẽ điều khiển bọn thủy quái lên tấn công và nói rằng: “Cô gái này là cống phẩm cho Hà Bá!!!”
-Không được!
Vile nhăn mặt xua tay.
-Vậy ý ngươi muốn thế nào? – Kaspakov vừa hỏi vừa nhóm lửa trên tay.
Hắn nhìn quanh một lượt.
-Tất cả các người, đến và quẩy. Hết, miễn từ chối.
Hắn nói xong bình thản bỏ đi trước những con mắt trợn trừng của năm người.
—————-Hiện tại
Sau khi một con thủy quái cao ba mươi mét trỗi dậy và gầm gào một tiếng điếc tai, người trên tàu đồng loạt mặc định hai điều. Một, tên Vile này không có khả năng điều khiển thủy quái, hắn chỉ là tình cờ đoán được sự xuất hiện của nó để ra mặt cho ngầu thôi. Nghĩ cái chuyện một thiếu niên mười mấy tuổi có thể kêu gọi một con bạch tuộc khổng lồ, chắc chỉ có trong tưởng tượng.
Thứ hai, họ sắp chết cả rồi. Tại sao à? Vì trên tàu này tuy có nhiều kẻ mạnh nhưng đối đầu với một con quái vật như thế này thì… Kặk có cửa thắng.
Vile cười nhạt một cái creepy:
-Ngươi khoan hãy nghĩ đến chuyện cưới xin gì, lo giữ mạng đi đã.
Tên hôn phu của Lily cảm thấy tâm thần chấn động kịch liệt, lập tức chạy trốn vào khoang tàu. Hắn biết có một con tàu cứu hộ khẩn cấp ở dưới cùng. Tàu này của gia đình hắn, tất nhiên chỉ một mình hắn biết lỗi dẫn đến đó.
Lily cuối cùng đã tự do, nhưng cô lập tức hỏi Vile:
-Giờ tính sao với con này?
Yep, đây là một bước đi sai lầm của Vile khi hắn quyết định cho Eugenie phụ trách khâu mở màn. Hắn gãi gãi đầu:
-Thôi kệ nó. Cứ coi như nó có mồi là được.
-Xem chừng không cần bọn tao quẩy nữa nhỉ?
Giọng nói của Constan vang lên một cách bất thình lình giữa hư không. Chẳng cần hỏi cũng biết, đây là ma thuật che giấu hiện diện mà cậu phất tay cũng làm được. Trong tấm màn vô hình ấy còn Eugenie nữa, đây là hai kẻ trốn vé.
-Chưa thôi. Tạm thời cứ ở nguyên đây đi, vài ngày nữa sẽ có biến lớn.
Vile nhếch mép cười nhẹ. Hắn thực chất nếu muốn giải thoát cho Lily thì 5s là xong, nhưng hắn đang nhắm đến một cuộc vui lớn mà bản thân sẽ đứng ngoài xem một cách vui vẻ. Cuộc vui này sẽ có sự tham gia của ba Quỷ Vương, một số lượng lớn đấy.
Vậy Rosered sẽ giúp makeup cho hai người này trong khi chờ đợi. Về phần con thủy quái, sau khi nó thấy cái tàu ngầm phọt ra dưới con thuyền, lập tức đuổi theo dìm xuống nước và bóp nát như Trần Quốc Toản bóp cam, bất kể có gì bên trong hay không.
Tối đó Vile ngồi một mình trong khoang hạng nhất, cảm nhận những rung lắc nhè nhẹ, vừa vẽ lại cảnh biển ngoài cửa sổ vừa hát linh tinh. Giọng hắn không đến nỗi dở, chỉ là quá trầm để người thường có thể nghe được. Cũng phải thôi, với một cái thanh quản vỡ toác và đầy vết khâu, người ta không thể mong chờ điều gì khá hơn từ hắn được.
-This is where it stops, this is where it ends… You keep telling me those words and hope I’ll understand… But no matter… ĐỆT CỤ!
Đang lẩm nhẩm “Stronger than you”, bất thình lình Lily xuất hiện với vẻ mặt phê phê ngay trên bàn làm hắn giật mình chửi thốc lên.
Cô vội vàng nhảy xuống, cúi đầu xin lỗi.
-Xin lỗi! Tôi không cố ý vào nghe nhưng…
Mặt hắn khó coi tới cực điểm. Để cô đủ thời gian trèo lên bàn rồi lắc lư từ nãy đến giờ, chắc cũng nghe xong gần hết hắn vừa lảm nhảm cái gì rồi.
Thề quyết nếu không phải cô là bạn Rosered, hắn sẽ vung tay quất bay kí ức của con bé nghe lỏm này.
-Muốn cái gì đây?
Vile cáu cẳn hỏi, nếu cô ậm ừ thì câu tiếp theo sẽ là “Nếu không thì biến!”
-Tôi chỉ đến để… à…
Cô ấp úng mãi không thôi, khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng ánh mắt dữ tợn có thể giết người của Vile quét qua cho thấy hắn sắp nói câu thứ hai.
-Tôi muốn chuyển lời của Rosered!
-Ừ thì nói đi.
Hắn một tay chống cằm, ra vẻ kiên nhẫn. Thực ra hoàn toàn không, hắn chuẩn bị ném cô ra ngoài cửa sổ ngay bây giờ đây.
-Cô ấy bảo… Kassa đã nói…
“Rốt cuộc mi chuyển lời của ai?”, hắn nghĩ thế nhưng không nói gì.
-Kassa nói rằng, Constan gì đó nhận được tin báo của Yelena nào đấy…
“WTF???”
-Yelena chuyển lời của Serphina đến cô ấy, rằng Eugenie đã quay trở lại bờ và phát hiện Yusupoff đang đến. Những người trên tôi không biết, nếu tôi đọc tên họ sai thì…
-Thôi được rồi! Cảm ơn!
Hắn nói xong phất tay. “Quái gì mà cái nguồn còn dài hơn cái tin…” Lily vội vã chạy ra ngoài. Thực ra, Eugenie không nhất thiết phải thông qua một hệ thống dài dằng dặc như thế để báo một thông tin 3s cho Vile. Đây chẳng qua là kế của Lily để cô có cơ hội nói chuyện với hắn nhiều một chút, nhưng thật tình cờ lại làm hắn nổi cáu, thế là đổ bể.
Rosered đã đứng chờ sẵn bên ngoài.
-Sao, sao?
-Tạch rùi.
Lily thở dài.
-Sao lại thế? Nãy tớ còn thấy ổng hát hò ghê lắm mà?
-Nhưng ổng biết bị nghe trộm thế là nổi cáu, nhìn mặt cứ như chuẩn bị ném tớ ra ngoài cửa sổ đến nơi.
“Chả hiểu sao Rosered lại dính đến cái vụ dỏ hơi này nữa?” Không ai để ý rằng Vile đã len lén núp sau cửa nãy giờ. Nói về nghe lỏm ở đây, hắn mới là thằng duy nhất.
-Thế rồi sao?
-Tớ chuồn sớm chứ sao.
-Chán cậu quá! Ổng là tsundere mà đánh bài “chuồn sớm” thì sao mà được!
“Cái đéo gì?! Rosered, cậu về phe nào thế hả?”
-Vậy phải làm sao?
-Xem tớ đây này.
Lập tức, hắn phi như gió về vị trí, tiếp tục ngồi vẽ. “Cộc, cộc.”
-Ai?
-Tớ đây.
Hắn đứng dậy ra mở cửa.
-Hmm? Có chuyện gì vậy?
Hắn ngạc nhiên thấy Rosered đang mặc một bộ váy ngắn, nhìn khá là… “Chả biết nói sao nữa, trông cô ấy xinh quá…”
-Nói chuyện chút nhá?
-Ừ vào đi.
Hắn tránh ra cho Rosered đi, nhưng bật camera cảm biến nhiệt và phát hiện Lily len lén xông vào ngay đằng sau. “Khá lắm con “bích”, để xem mi định làm gì.” Quả này hắn bắt đầu nghi ngờ tình cảm của Rosered thực chất là để sử dụng sức mạnh của hắn cho mục đích gì đấy, lần thứ n. Chẳng gì tệ hơn là tự ghen với mình, hắn nghĩ thế.
Trong một phòng VIP thì rộng vô cùng rồi, nhưng chỉ có ghế nệm và giường có thể ngồi được – trừ cái ghế gỗ của hắn ra. Đồng dạng, nếu Lily dám ngồi xuống đâu, đệm sẽ lún xuống và cô bị phát hiện, nên cô sẽ buộc phải đứng.
Thích thú khi nghĩ đến cảnh trời đêm bên ngoài, hắn lại vào bàn vẽ tiếp, không quên hỏi Rosered:
-Sao vậy?
Cô cười nhẹ, đáp:
-Chuyện của Yusupoff, Lily báo cho cậu rồi phải không?
-Ừ hứm, mặc dù tớ hơi tốn thời gian để nghe một thông tin 3 sec.
-Chúng ta có nên có chuẩn bị gì không?
Nhắc đến đề tài đánh nhau, đầu óc Vile lại vụt bay ra khỏi hình ảnh hai cô gái. Mắt hắn bắt đầu sáng lên màu thạch anh khi tưởng tượng hai bàn tay mình nhuốm đầy máu. Hắn quay ghế ra, nhìn thẳng vào Rosered, làm cô lập tức rùng mình.
-Chuẩn bị à? Không đâu. Với hai Quỷ Vương làm đồng minh, chúng ta có gì để lo chứ?
Mồm nói thế, nhưng cái siết tay làm không khí nổ giòn của Vile cho thấy sẽ không có đồng minh nào được xen vào bể máu của hắn cả – nếu không muốn chết. Dù biết hắn đã một thời gian nhưng cả Rosered lẫn Lily đều không khỏi có chút lạnh gáy.
-Vậy chắc là ổn rồi.
Cô mỉm cười, lập tức đổi đề tài trước khi phải chứng kiến Vile nhếch mép một cái.
-Ê này, hỏi nhỏ nhé…
Mắt Vile trở lại bình thường, hắn ngồi ngay ngắn hẳn lên, ho một tiếng. Rosered đứng dậy, tiến đến đứng ngay trước mặt hắn.
-È hèm…
“Hơi gần quá rồi đấy…” Hắn nghĩ thầm, quay mặt đi hướng khác. Từ góc ban nãy mà hướng lên, hắn sẽ đập mặt vào hai cái quả gì đấy của Rosered.
-Cậu có thích tớ không?
-È… è hèm! Khục khục! Ừ, có.
-Vậy nhìn thẳng vào mắt tớ đi này.
Vile quay đầu lại. Hắn muốn ngước lên, nhưng tròng mắt cứ lảng xuống như một con chuột bị con mèo đuổi sát nút.
Lily đứng ở góc phòng không khỏi kinh ngạc, lần đầu tiên cô thấy hắn phải dẹp cái vẻ đe dọa đi trước một ai, mà thay vào đó là biểu cảm “Tui biết sợ rồi”.
-Thật không?
-Th… thật!
Hắn vừa đảo mắt lên, thấy ngay hai cái gì đấy, lại cúi gằm xuống.
-Nhớ đấy nhé?
-Ừ, hứa! À… à nhớ!
-Được rồi.
Cô nói xong xoay người bước ra khỏi phòng, Lily bám theo. Vile thở hắt ra một hơi, mồ hôi toát đầm đìa như suối. “Thề có chúa, tớ không thích cậu không phải là…” Định nghĩ “là người” nhưng sực nhớ ra mình cũng không phải người, hắn đứng dậy uống nước.
Bên ngoài, Lily vỗ tay đôm đốp sau khi đảm bảo đã chốt cách tiếng căn phòng. Rosered xõa tóc xuống, cười tươi.
-Thấy đó! Dễ không!
-Wa, cậu tuyệt thật!
-Nào, giờ đến lượt cậu!
-Hả? Luôn bây giờ á?
-Nhanh đi, để tinh thần ổng ổn định trở lại là hết cửa làm ăn ngay, tớ không đùa đâu đấy.
-Nhưng…
Cô liếc xuống thân hình không cao cho lắm của mình. Sợ rằng nếu cô có tiến đến như Rosered vừa rồi cũng chỉ đứng ngang mặt với hắn thôi, quá vừa tầm để tung ra một cái tát.
Hơn nữa, cô cũng không dám mặc những bộ “thiếu vải” như Rosered, làm sao có thể dìm Vile xuống bể ngượng như cô được?
Đoán biết được suy nghĩ của Lily, Rosered thở dài.
-Ừ nhỉ, đó cũng là một trở ngại… A!
-Sao, cậu có ý gì hả? – Mắt cô sáng rực lên.
-Bắt chước cô ả Eugenie như lần trước!
Bất thình lình nhớ lại khung cảnh kinh hoàng đập nát tuổi thơ, Lily hét lên một tiếng:
-KHÔNG!
-Cậu lùn, chỉ có cách ấy thôi!
-Hôngggggg chịu đâu…
Lily dụi mắt, sợ hãi khi nghĩ đến cảnh Vile sẽ làm trò gì đó khiến máu bắn tung tóe khắp phòng. Đến giờ vẫn chưa ai biết, đấy chính là máu của hắn.
-Ai vừa kêu ầm lên vậy?
Giọng nói lolita dễ thương của Eugenie vang lên, cô ả ngó đầu ra từ dưới cầu thang.
-Ah… Lily đang có một chút cố gắng để bắt chuyện với cái tên trong kia…
Rosered chỉ vào căn phòng có treo tấm biển to tướng bên ngoài: “PHÒNG NÀY CÓ NGƯỜI THUÊ RỒI NHÉ, CHÚNG BÂY TUỔI LOL”
-Để tui đoán… Vile phải không?
Cô gật gù. Lily phồng má sợ hãi. Eugenie nở một nụ cười, bước lên nhấn chuông – vì lần này đã khóa cách âm nên không gõ cửa được.
“Lạch cạch”, hắn bước ra, lập tức sững sờ khi thấy trước mắt ba cô gái. Cái điều mà hắn không ngờ nhất, “Eugenie đang tính làm gì đây?”
-Bọn em vào được chứ?
-Ừ, vào.
Hắn cẩn thận lách qua một bên, cảnh giác dâng cao. Mà không chỉ có hai người, đã xuất hiện Eugenie, Rosered cũng lập tức theo sau để “cảnh giới”.
Căn phòng lúc này đông vui lạ lùng. Vile cảm nhận một luồng gió lạnh toát xương sống thổi nhẹ vào từ ngoài cửa sổ, nhưng hắn chưa dám bỏ chạy ngay.
-Ngồi xuống đây.
Eugenie dắt tay Lily lại bên giường rồi vỗ vỗ lên đó. Vile vẫn di chuyển một cách chậm rãi và tỉnh táo về phía cửa sổ.
-Cả anh nữa.
Hắn thở dài một tiếng. Dù độ cảnh giác của hắn có dâng cao lên mức nào, một trong những thói quen tệ hại nhất của hắn vẫn là xem thường địch thủ, và trong trường hợp này, hắn đã nghe lời cô và ngồi bên mép giường.
Mọi sai lầm đều phải trả giá.
Lập tức, xuất thủ với một tốc độ thần thánh, Eugenie quật ngã hắn xuống giường và nằm đè ngay lên bụng hắn. Vile cố ngóc đầu dậy, bắt ấn chú tốc biến nhưng quá muộn, cô đã đập tay lên đầu hắn, trực tiếp đưa hắn vào một giấc ngủ sâu.
Điều cuối cùng hắn nghe thấy, “Lily, Rosered, lại đây xử lí anh ấy nào!”