-Khá tài năng đấy, nếu tên Bog kia huấn luyện cho tốt, ngươi dù một tay cũng sẽ trở thành kiếm sĩ giỏi.
-Kiếm sĩ giỏi? Ta không muốn đi theo con đường đó!
Trong lúc ngồi nghỉ ngoài sân, Vile có khen Yary mấy lời như vậy, nhưng cậu lập tức phản ứng.
-Sao? Vậy chứ ngươi muốn làm gì?
Cậu chỉ tay thẳng vào hắn, dõng dạc tuyên bố:
-Ta muốn trở thành người như ngươi!
Hắn lắc lắc mái tóc bạch kim, cười nhạt:
-Không thể được đâu nhóc à. Ngươi dù cố đến mấy cũng không tán gái được bằng ta đâu.
-Adu… Không phải cái đó, ta muốn làm một nghề gì đó ngầu ngầu, như là lãnh đạo liên minh Quỷ Nhân Thượng Cổ đi quẩy tanh bành vũ trụ vậy!
Vile thẳng tay cốc vào đầu cậu một phát, nhàn nhạt nói ra:
-Đồ ngu, tưởng thích là làm được hả. Ta chiến đấu vì ta muốn sống một cách bình yên sau này, khi mà không còn kẻ thù nào nữa. Nếu ngươi lại muốn phá tan thế cân bằng của vũ trụ, thì tốt hơn ta sẽ lấy mạng ngươi ngay bây giờ.
-Vậy thế thôi…
-Vào trong đi!
————-
Sau khi bàn bạc một cách kĩ lưỡng, Bog đã được Vile “truyền thừa” lại một thằng đệ tử có kiếm pháp nhanh, giật cục và khó đoán, yêu cầu theo thiên hướng luyện tập thực tế hơn là lý thuyết. Anh cũng nghe theo.
-Vậy còn vấn đề gì nữa không?
-Ừm à… Ta đang chuẩn bị binh lực một chút, sau này sẽ gây một cuộc khởi loạn lớn, để giết chết tạo vật chủ của vũ trụ này, một gã tên là Berserk. Nếu muốn ngươi có thể tham gia.
-Vậy ngươi sẽ phải đối đầu với Thiên Thần và chư thần đấy.
-Nghe ngươi nói kìa, thật là mẹ nó buồn cười.
Vile nói, mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
-Chính vì thế ta mới cần hợp sức toàn bộ quân đoàn cũ lại, hiểu chửa?
-Binh lực hiện tại thế nào? – Bog nghi ngờ hỏi.
-Gồm ta, nếu muốn thì cả ngươi nữa, ba Quỷ Vương, một cựu Tổng Lãnh Binh Thiên Thần. Sao?
-Vậy ta tham gia.
Bog đáp, không chắc lựa chọn của mình có đúng không.
-Cả tui nữa! – Salotha hào hứng nói theo.
-Tốt! Vậy ta đi đây. Eugenie, gần nhất trong đám còn lại là ai?
-Leviathan, Quỷ Vương của sự đố kị.
“Nghe cái tên đã thấy thiếu triển vọng…” Vile nghĩ thầm.
-Vậy thế này đi. Tất cả ở lại đây, Vladimir, mở cổng.
Mắt hắn sáng rực lên, biểu hiện cho một ý tưởng tồi tệ, nhưng không ai dám phản đối. Cổng vừa mở, hắn dùng Ám Tốc chạy vù đi, không thèm cả tạm biệt.
————-
Đây là hành tinh thứ ba hắn đến trong đời. Kurokonova, một cái tên dài và khó nhớ, nhưng may là hắn không biết. Nếu không, thề quyết hắn sẽ đổi tên hành tinh này thành “Spike Rosered”. Đó là một dự án hắn ấp ủ khá lâu rồi.
Hắn đang đứng trên một đất nước tương đối rộng lớn, trong một thành phố – gọi cho là – giàu có. Người dân ở đây ăn mặc theo kiểu châu Âu thời trung đại, đi lại nói cười nhộn nhịp.
“Xem nào, mục đích của mình là săn một thằng Quỷ Vương, tên là Leviathan. Giờ mà bảo nó có còn trung thành với Chúa Quỷ như mình không, cái này thật chẳng dám chắc.”
Hắn đứng giữa đường mà nghĩ, chẳng thèm bận tâm xung quanh. “Nếu nó còn trung thành, thế là tốt. Nhưng nếu nó trung thành mà không có sức mạnh, thì vứt. Mà bất tuân với thằng nầy, mày chắc chắn chết. Trong hai trường hợp sau, mình sẽ đích thân đào tạo cho tên Yary kia thành Quỷ Vương vậy, thanh niên rõ ràng có bóng đổ mang năng lượng rất lớn…”
-Anh gì ơi!
-Hử?
Hắn giật mình khi nghe tiếng ai đó gọi. Quay lại đằng sau, chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp đứng cách hắn chừng mười mét. “Chắc gọi nhầm!” Hắn lẳng lặng bỏ đi.
-Anh tóc trắng ơi!
Hắn quay lại lần nữa.
-Sao vậy?
-Không, tôi gọi người kia.
Ngó ra trước mặt, có một thanh niên tuấn tú khỏe mạnh đẹp trai, cũng tóc màu trắng đang tiến lại. “A được con tró, dám chơi khăm bố mầy…” Hắn cáu kỉnh bước đi, không quên nghe những tiếng cười mỉa của thanh niên kia khi lướt qua hắn.
Trước hết hắn phải rũ bỏ thù hận đã, chưa cần gây hấn không cần thiết lúc này. Quan trọng là hắn nên kiếm một nơi nào đó yên tĩnh mà tính toán cách tìm gặp Leviathan. Hắn đã biết rằng các Quỷ Vương không ngẫu nhiên mà xuất hiện, nên trước hết cần thu thập thông tin đã.
Mà nữa, nếu để tên thuộc hạ cũ gặp mình, chắc cú nó sẽ hoặc té đái chạy dài, hoặc lao vào tử chiến. Để mất một thằng đệ tài năng là rất không nên, dù gì hắn cũng cất công tạo ra rồi, tốt nhất cứ giả trang thành thằng khác.
Tính toán như vậy, hắn chọn ngoại hình của Yary, vì nhìn cậu khá ngầu. Tóc xanh lam, mắt xanh lam, một tay không có, lại xách thanh kiếm đen huyền ảo dài hơn một mét, quá ngầu đi chứ.
Vậy là, sau vài thủ thuật hóa hình đơn giản, một gã tên Lerragass Yary đã ra đời. “Xem nào, bước một, xong! Giờ kiếm thông tin về Quỷ Vương”. Hắn đã thay ngoại hình, đương nhiên cả quần áo cũng thay đổi, thành một bộ áo choàng xanh sẫm kết hợp quần jean đen, và kèm thêm cái áo trong màu trắng. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai, hắn thong thả ra đường.
-A! Cậu gì ơi!
“Thấy chưa, đẹp trai là có khách ngay! Tài thánh có khác.”
-Sao vậy?
Lần này thì là một nhóm ba người đang tìm hắn. Bọn họ mặc quần áo bình thường thôi, nhưng không hiểu sao cứ phải làm bộ như đang mặc giáp. Màu mè muốn đấm.
-Cho hỏi… Anh là một Mạo Hiểm Giả ạ?
Người nhỏ tuổi nhất lên tiếng. “No, no please, no more MHG, guild, quái rừng, level, bảng trạng thái please…”
-Không, không có. Mọi người có vấn đề gì vậy?
-À… – Một ông già lùn tịt cười đáp – Chẳng là chúng tôi đang chuẩn bị làm một nhiệm vụ bảo vệ khá khó, định mời cậu nữa nhưng mà…
“Trời đậu, thôi đúng phong cách Isekai kinh điển rồi”, Vile – trong hình hài Yary – không vui không buồn nghĩ. Hắn từng mơ được một cuộc sống như này lâu rồi, nhưng từ khi đọc nhiều Light Novel quá, hắn bắt đầu suy nghĩ đến cái gì đó mới mẻ hơn, không theo mô típ quen thuộc này. Vậy là hắn quyết định, “Khi nào rảnh ta sẽ phải cải biên lại hành tinh này…”
-Ồ, không sao, tôi cũng biết sơ sơ một chút về kiếm pháp, nếu các bạn không lấy làm gánh nặng thì tôi cũng sẵn lòng góp sức.
“Nói như tuyên truyền nhập ngũ vậy…”
-Tốt quá!
Cậu trai trẻ trong đoàn kêu lên.
-Đủ bốn người rồi! Đi thôi!
Theo chân ba người này, Vile ngộ ra một số điều.
Thứ nhất, trên hành tinh này, không có Bảng Trạng Thái, Level với mấy thứ tương tự gì cả, hoàn toàn là quy luật sinh tồn hợp lí.
Thứ hai, về phần các MHG như bọn này, cần phải nhận nhiệm vụ từ một hội quán nhỏ. Làm cái nghề này gọi cho như kiểu làm công ăn lương ấy, lấy sức khỏe và trí tuệ ra đánh đổi lấy miếng cơm manh áo. “Phong kiến thật, nhưng đành chịu thôi.” Nhiệm vụ nhận được đánh giá theo mức độ từ dễ đến khó, bao gồm các cấp D -> S. Cái này thì ai cũng biết rồi, chắc không phải giải thích thêm.
Thường nhiệm vụ là do chính quyền hoặc chủ hội quán đề ra chơi khó anh em, nhưng đôi khi cũng có những người là dân thường nhưng có chuyện cần giúp thì đến đề nhiệm vụ. Nói chung, hội quán cũng như kiểu một cái trại thất nghiệp tìm việc sống qua ngày.
Thực ra, mọi chuyện không thảm hại đến nỗi vậy, chỉ là mô hình giống thế thôi à. Các chủ hội quán, theo tháng, sẽ được chính quyền cấp cho một lượng tiền lớn để trả cho các nhiệm vụ cấp cao do họ đề ra, đồng thời duy trì hoạt động của hội. Song, chỉ sống bằng cái nguồn này thì bán cha đi cũng chẳng đủ bù vào phí thuê tiếp tân, sửa sang hội quán,… Mà riêng tiền trả cho MHG đã không đủ rồi.
Cho nên, cùng với nguồn lương chết đói này, các hội quán sẽ kinh doanh vũ khí, thậm chí có cả dịch vụ ăn uống, nghỉ ngơi các kiểu… Thì đã nói rồi mà, trại thất nghiệp thì chỉ đến thế thôi.
MHG xưa nay luôn là một nghề hot, bởi thứ nhất, người thất nghiệp nhiều nhan nhản. (Nhớ khi xưa Vile từng nói, “Mấy thằng ngu lúc nào cũng nhiều nhan nhản”, thất nghiệp cũng đông tương tự vậy) Họ không có việc gì để làm, đành mạo hiểm mạng sống thôi. Thứ hai, khá đông bọn trai tân dựa vào cái nghề này để khoe mẽ, lấy le với gái, các kiểu các kiểu…
Nói chung, dù gì, đây cũng là một nghề nguy hiểm mà đám người thường không nên mó vào. Có nhiệm vụ như hái cỏ thì dễ, nhưng đôi lúc cao hứng nhận vụ giết rồng, ối giời ôi, buồn ơi là buồn… Cho nên, MHG còn sống được 1 – 2 tuần cũng có thể coi là thực lực tương đối.
Nếu ai cảm thấy mình không đủ năng lực nhận những nhiệm vụ cấp cao (càng cao càng lắm tiền) thì lại lập đội đánh cho dễ. Một đội có khoảng từ hai đến tám người, nhưng tùy nhiệm vụ sẽ yêu cầu số người khác nhau. Nói chung, cấp D yêu cầu tối thiểu một người, cấp C hai người, cấp B bốn người, cấp A sáu người, cấp S tám người.
Tuy nhiên, cũng có một hệ thống phân chia thực lực MHG nữa, để tránh team toàn những thằng như Vile với Constan mà vẫn phải tuyển thêm, đó là các cấp Bronze, Silver, Gold, Plantinum, Diamond, Master, Grandmaster và Challenge. Tùy theo hội quán sẽ có mức ưu tiên riêng thôi, không thể giải thích rõ được.
Chẹp, đau họng quá, khặc!
Ok, nói chung, hiện tại Vile đang đi cùng với ba thằng Bronze để nhận nhiệm vụ cấp B.
-Cậu muốn đăng kí làm Mạo Hiểm Giả?
*Note: Đây là tên đầy đủ của MHG, ta không thích viết tắt lắm đâu nhưng nghe nó cứ chuôi chuối kiểu gì, thôi các chế thông cảm nhá ;)*
-Ờm, vâng.
-Tên, tuổi điền vào đây. Đóng tiền hoặc chứng minh năng lực để vào.
Hắn ngoay ngoáy cây bút, “Ái chà, Lerragass Yary, R.I.P chú nhé,… Tuổi, xem nào, điền lờ-o-zét chắc người ta không tính, thôi thì 17…”
-Đây.
-Chứng minh thực lực hay tiền?
-Thực lực ạ.
Ông già tiếp tân phất tay, ra hiệu cho hắn đi vào trong. “Thế mà ta cứ tưởng có một bé gái xinh đẹp đón tiếp chứ… Thật đáng thất vọng quá, Leviathan.”
Vile bước vào một khoảng sân nhỏ. Lập tức, đâu đó có tiếng xì xào vang lên:
-Ê, lính mới kìa tụi bây!
-Hê lô chú em!
-Chứng minh thực lực à? Cẩn thận đấy nhá!
Hắn nhìn quanh, “Cũng thân thiện đấy chứ nhỉ.”
-Cảm ơn các tiền bối nhá! Để em thử xem thế nào.
-Ờ ờ! Cố lên!
Vile chưa chờ được nửa phút, đã thấy ông già tiếp tân bước vào, đóng rào bốn phía lại.
-Nào!
Lão già giọng điệu quay ngoắt 180 độ, từ một cụ ông ủ rũ biến thành một lão già gân.
-Vâng?
-Giới thiệu với cậu, ta chính là chủ hội quán này!
“Chời đậu? Ông nghèo đến mức không có tiền thuê tiếp tân sao?”
-Hôm nay ta sẽ đưa ra một bài kiểm tra để đánh giá thực lực của cậu, sẵn sàng chưa?
-Dạ sẵn sàng.
-Tốt!
Im~phăng~phắc~
-Rồi sao?
Vile chưng hửng, chưa bao giờ hắn thấy hụt hẫng thế này.
-Đỡ đi!
Lão già giơ hai tay, tụ một luồng ánh sáng xanh lam, bắn về phía hắn. “Cái của nợ này làm gì mà phải đỡ?” Hắn đứng trơ mắt ếch, để mặc đòn đánh kết thúc, quần áo cũng không xây xát một mảy.
-Ông đùa tôi à?
-Khá đấy, cậu đạt rank Silver!
“Bạc đoàn?! Đừng đùa!”
-Đỡ tiếp này!
Ông già chưởng tiếp ánh sáng xanh vừa rồi. Hắn tiếp tục không di chuyển, cũng không xước quần áo. “Nhà quê vậy?”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào nho nhỏ:
-Tên này mạnh thật!
-Tân binh mà ghê phết!
“Bọn này yếu quá hóa rồ hở?”
-Còn gì nữa không? – Vile hỏi, chất giọng nhuốm màu thất vọng.
Ông già đập một bàn tay xuống đất, lập tức giữa sân xuất hiện một con kangaroo cánh dơi. “Thông linh chi thuật? Mãi mới ra đòn thật, lão già giấu nghề vừa thôi!”
Hắn vui mừng nhảy lên, tuốt kiếm – nhìn giống Gamma nhưng thực chất là kiếm bóng tối – chém xuống một phát.
Chết mẹ luôn. “Yếu thảm hại… Xem ra thằng Leviathan này mình không dùng được rồi.”
-Thôi vậy, cậu đã đạt rank Gold! Tôi kiệt sức rồi, cậu có thể đi làm nhiệm vụ, rồi sau thử tiếp cũng được!
Xung quanh hò reo tán thưởng đến điếc tai, bản thân ba người “đồng đội mới” của Vile thì nhảy cẫng lên vui sướng.
-Thế này… Thì ta còn biết dùng Nightmare vào việc gì đây…
Vile thở dài chán nản, nhưng tiếng nói của hắn đã bị đám đông ồn ào chặn mất.