Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 38: Bạn cũ gặp nhau



Demon không mất quá nhiều thời gian để dò tìm vị trí của Vile, ít ra hai người cũng khá thèm khát gặp lại đối thế xứng tầm duy nhất, dù có đang ở trạng thái đỉnh phong hay không.

Bạn cũ gặp nhau, đấm cái là chào hỏi.

-Bog! Yupia! Chà, lâu quá không gặp!

Đang ngồi uống trà đàm đạo chánh sự, đột nhiên nghe tiếng gọi vừa trầm vừa đáng sợ, cả bọn vội quay ra. Chỉ thấy bước vào một kẻ đóng bộ xanh lè, rách rưới, vung vẩy cái cúp trên tay phải, đang cười cười nói nói.

Ngoại trừ hai người bị gọi, những ai đi theo Vile đều chỉ nghĩ gã này là người quen cũ thôi, chứ chưa hề tính đến khả năng như kiểu:

-Úiiiiiiiiii chà! Con bé nhà ai xinh ghê ta ý nhở????

Demon vừa nhắm vào Rosered vừa hỏi. Cô không thích nghe những lời sáo rỗng như vậy, thật ra nghe nhiều thành quen rồi.

Nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của cô, Kaspakov vội xen ngang:

-À, ông anh là bạn cũ của Vile hả? Cậu ta đi chơi rồi; cô này là thuộc hạ của tôi, kiêm luôn bạn cậu ta.

Nhắc đến chữ “bạn” thứ hai, Rosered liếc lại một cái sắc lạnh.

Yupia yên lặng nãy giờ, nhìn thẳng vào mắt “cậu ta” một cái, thần giao cách cảm truyền thông điệp: “Song Hồn Quỷ Demon, đừng nói là ngươi quên.”

Kaspakov giật mình một cái, nuốt nước bọt. “Nhớ rồi.”

-Chậc, Vile là gã nào ấy nhở? Mà ta đang gọi hai tên này cơ mà, sao các người cứ xía vô?

-Ông bình phẩm về tôi trước đấy chứ…

Rosered lẩm nhẩm một cách bực mình. Bog mở một quả cầu máu, giơ lên cho thằng bạn xem:

-Vile là tên của Kakuzan ở kiếp này. Sao? Tìm bọn ta có việc gì?

-Hắn đâu?

———————

Vile đang ngồi cắm trại với mấy ông đồng đội tạm thời lúc này, cũng đã chiều tà rồi.

Cả ngày hôm nay không có biến gì lớn, chỉ là vài con sói trong rừng chạy ra, hoặc giả có mấy tên cướp lang thang không đáng lo ngại.

Hắn những tưởng sẽ có một buổi dã ngoại yên bình, nào ngờ…

Ù ù ù…

Không gian bỗng chốc bị xé toạc, “uỳnh” một tiếng chấn động, Demon từ bên trong bước ra. Họ đứng cách hắn chỉ chừng năm mét.

*Do có hai chủ thể nên lấy ngôi này để phân biệt với Vile*

-AI là… Lerragass Vile? Mà thôi khỏi, nhìn cái cũng biết, ngươi đúng không?

Demon chỉ thẳng mặt hắn, “Ủa quái sao nó biết hay vậy?”

Người ngồi cạnh kéo vai hắn, hỏi nhỏ:

-Tưởng ông anh tên là Yary?

-Ừ à thì đó là một câu chuyện dài… Mà sao ngươi biết tên ta? Tìm ta làm gì?

Song Hồn Quỷ cười cười, mắt phải bung ra bốn cái càng bạc, mắt trái rách một vệt dài, thẳng từ trên xuống dưới. “Bẻ mắt”, đây là một trong những cách khai thông nhãn thuật bạo lực và đau nhất, nhưng đồng thời lại vận dụng tối đa được sức mạnh của loại phép thuật nửa vời này. Người ta chỉ dám khai nhãn như thế này nếu sắp bước vào tử chiến, Vile đã từng nghe Eugenie nói rồi, nên hắn lập tức đứng dậy.

-Chà… Nếu ta nói thêm vài câu trước khi hành động, chắc chắn Dae sẽ lại rap một cách nhảm shit và tốn thời gian nữa, nên thôi, đánh đi.

-Nhưng mà, ngươi ít ra nên nói ta biết ngươi là ai, và năng lực loại gì đã chứ? Giả như chết oan hết tất cả bọn vô can này thì xong à?

Demon bước lên một bước, nhưng lại lùi xuống ngay. Con mắt trái màu xanh lục của hắn nãy giờ cứ giần giật, có vẻ Dae đã rất ngứa mồm muốn chiếm quyền kiểm soát.

-Thế này đi! Ta đã bắt cóc con Rosered! Nếu ngươi…

-Đ*T MẸ THẰNG LOZZZZ! TRẢ CÔ ẤY LẠI CHO TAO!!

Không thèm nghe hết câu, lập tức Vile nắm bắt được “thông tin quan trọng” và lao lên như điên.

“Có thế chứ…” Demon lẩm nhẩm, vung cúp lên, sẵn sàng ứng chiến.

——————–

-Này, chúng ta có nên đi giúp cậu ấy không?

Rosered hỏi, phủi phủi áo sau mấy lần cố thử đập vỡ “Vô Pháp Ngục” của Demon nhưng vô hiệu. Bog và Yupia chạy trước nên thoát, chỉ có Kaspakov và Vladimir cùng bị nhốt trong này.

Nếu không phải do trong ngục không chút ánh sáng, hai tên kia thấy được cô lúc này, rủi mà nghĩ gì đó bậy bạ, thề quyết không chết mục xương dưới tay Vile kể cũng đã là may lắm.

-Nhưng giúp cách nào? Chúng ta đang bị chôn sống mười ngàn mét dưới lòng đất thưa tiểu thư, và không thể sử dụng ma thuật. Đó là chưa kể, chỉ một thời gian ngắn nữa, nếu ngài cứ cố đập phá một cách vô dụng như thế, ngài sẽ sử dụng nhiều oxi quá mức cần thiết và có thể làm cả ba chúng ta chết ngạt.

Cô ngồi bệt xuống đất, thở dài não nề. Do tối om nên ba người không biết, căn phòng này tưởng là bé xíu, nhưng có một ngách nhỏ thông sang một phòng khác rộng năm ngàn mét vuông, chết ngạt là chuyện không thể. Demon cố tình giữ lại mạng sống cho bọn họ bởi lẽ, nếu thắng Vile thì đó là do hắn còn yếu, phải giữ họ lại làm con tin cho trận sau; còn nếu thua… Chậc, dù là kiếp nào thì cũng có thể đoán Chúa Quỷ không phải một kẻ kiên nhẫn.

Phẫn Nộ Quỷ Vương ngồi xoa cằm, “Chậc, xét theo một khía cạnh nào đó, hắn chắc chắn không dám giết bọn mình, vì nếu Vile mất Rosered sẽ điên cuồng cực độ. Là đồng đội cũ, lại biết rõ về harem của hắn, Demon không thể liều mà trêu vào cơn giận của hắn. Mà nếu mình nhớ không nhầm, Vile còn là kẻ sở hữu Huyết Kế Giới Hạn mang khả năng hồi phục cực mạnh, ngay cả phép vô hiệu hóa của Demon cũng không ngăn được. Nên muốn đánh cho nghiêm túc thì phải giữ bình tĩnh cho hắn, và đồng nghĩa, phải giữ mạng cho bọn mình.”

-Ê, này hai người, ta không chết ở đây được đâu.

-Ngươi lấy gì mà khẳng định?

“Ruỳnh!”

-Lấy đó.

Thình lình không gian xung quanh bọn họ chấn động kịch liệt, rồi nhà ngục của Demon bị đập tan tành ra từng mảnh. Ánh sáng xuất hiện giúp Rosered nhận ra một bóng hình quen thuộc đã từng gặp rất lâu trước kia, mà cô rất sợ phải giáp mặt.

-Ấy chà… Xem nào… Hai đứa chúng mày làm gì con gái của ông đây…?

Vladimir quay lại, “Ối!” một tiếng, ngã bệt xuống đất. Không phải vì đó là Vile, mà là một kẻ xa lạ với anh, nhưng có thân hình hết sức dị hợm.

*Không miêu tả, nhân vật này sẽ xuất hiện sau*

-Cha…

-Tên Demon đó đúng là đã chừa cho các ngươi còn đường sống thật, suy luận khá lắm.

“Hắn đọc được suy nghĩ của mình? Từ bao giờ vậy?”

-Chưa nghĩ là đến lúc ta phải ra mặt, nhưng để con gái ta ngồi trong bóng tối mãi như thế thật là quá quắt… Thôi, ta đi đây, giúp thằng Vile hộ ta nhé.

“Vù” phát, lão quái vật vụt biến vào hư không, để lại ba khuôn mặt ngơ ngác.

—————-

Vile lăn lộn trên đất, phun ra một búng máu lớn. Bụng hắn lõm vào như một cái mui xe hơi tông trúng xe tải, tay chân vô lực.

Demon đứng cách đó một quãng, cúp trên tay vung vẩy.

-Sao, lâu quá không đánh nhau nên yếu sinh lý rồi hả?

Vile lật sấp người lại, chống tay cố đứng dậy. Mắt hắn gườm gườm. “Khó chịu thật, ta chỉ lừa hai đòn mà cũng bị quất cho thê thảm như này…”

Thực sự, hắn không hề giận đến phát tiết, chẳng qua ban nãy cố tình tỏ ra điên cuồng để đối phương chủ quan. Với Ám Tốc suy nghĩ nhanh như thần, hắn đoán chắc loại đối thủ này không vừa, tự tin gặp hắn như vậy hẳn phải có con bài tủ.

Bởi thế ban nãy hắn định lừa đòn kết thúc nhanh gọn: Sử dụng Ám Tốc lao trượt qua đằng sau lưng đối thủ rồi phóng vuốt xuyên lưng họ. Ai ngờ, vuốt bóng tối vừa chạm vào đã vỡ vụn, thậm chí Ám Tốc bị dừng lại đột ngột khiến hắn mất đà lao đi 290.000 km/h, suýt chết. Đó là cú thứ nhất.

Tiếp theo Demon áp sát vung cúp vào người hắn, vận tốc quá nhanh, Vile tan biến thành bóng tối định xuyên qua, nhưng đúng lúc cúp và khói gặp nhau, hắn lại về bản thể, và bị quất cho như này đây.

Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, thông qua hai quả lừa này, hắn đã nắm chắc cách chiến thắng trước Song Hồn Quỷ. “Trên đời không có gì là bất khả chiến bại, chỉ trừ một thứ, là kẻ tạo ra đời, tạo vật chủ của vũ trụ. Tức là, thằng này có thể bị đánh bại.”

“Khi vuốt bóng tối, Ám Tốc và Ám Thể của ta bị phá vỡ đột ngột, điều đó chứng tỏ hắn có khả năng phá vỡ ma thuật, và cả vũ khí của hắn cũng vậy. Nhưng khoảng cách là bao nhiêu? Theo những gì ta thấy, là ngay lúc chạm vào cơ thể hoặc vũ khí của hắn, ma thuật này mới được kích hoạt, như nội tại hồi phục của ta chỉ phát huy tác dụng khi ta bị thương. Điều đó có nghĩa là, phải đánh ở tầm trung và xa.”

“Nhưng không dùng ma thuật được, nắm đấm của ta dồn toàn lực vẫn rất mạnh, vậy tại sao hắn không bị thương? Điều đó chứng tỏ, hắn có một khả năng chống chịu cơ bản tương đối, nhưng không phải là tuyệt đối, bằng chứng là khi ta đấm hắn và bị mất đà của Ám Tốc, hắn không kịp phản ứng, hay nói cách khác là đã nhận sát thương.”

“Với thương thế như này, ta không thể lao vào đấm thêm vài quả nữa, sẽ chết trước khi kịp hồi phục mất. Nhưng, hắn vô hiệu hóa ma thuật không có nghĩa là vô hiệu hóa được tác động của ma thuật, hay nói cách khác, không thể chống chịu được trước vector vật lí. Chắc chắn là như vậy, bởi vì cả vũ trụ được tạo ra dựa trên ma thuật của tạo vật chủ, nếu hắn phá được cả tác động ma thuật, thế chẳng lẽ đi đến đâu đất nát đến đấy à? Vô lí.”

“Như vậy, ta đã có cách hạ ngươi rồi… Thằng ranh con!”

Mặc dù Demon lớn hơn Vile chín vạn năm tuổi, hễ làm hắn cáu thì cứ chửi vậy thôi. Khỏi xoắn.

-Vile! Cậu có sao không?

-Rosered? Cậu làm gì ở đây vậy?

Demon chân ngỗng bước tới, cười cười.

-Cũng thoát được cơ à? Có người giúp, phải không?

-Ây này, ba người khẩn trương giúp mấy thằng ngu kia nhanh lên. – Vile chỉ vào bọn MHG nằm lăn lóc trên đất, máu trong tai chảy đầy do chịu chấn động âm thanh từ tốc độ di chuyển của hắn – Lôi chúng nó khỏi đây càng xa càng tốt, rồi kiếm vị trí nào đấy đẹp để nhìn tớ dằn mặt thằng oắt này.

-Nhưng cậu bị thương thế kia…

Kaspakov kéo tay Rosered:

-Nó không giả làm ikemen đâu, nó tính cả rồi. Ở lại chỉ tổ vướng chân, đi thôi.

Demon chờ cho tất cả những người không liên quan phắn sạch, rồi tiếp tục chuẩn bị lao vào. Vile đứng dậy, hồi phục đến một mức nhất định, rồi bật Ám Tốc, lao vọt ra khỏi tầm đánh của đối thủ.

-Chạy à? Chạy làm gì?

-Ta chạy đâu.

Demon đạp không tiến tới, cúp vung ra. Vile đổi hướng lao vào max speed, hai tay buông thõng đằng sau sẵn sàng vung tới.

-Không hạ được ta đâu, biết chứ?

Trước khi xáp lá cà, Monteroll vẫn cố nói nốt.

-Thì ai bảo ta định one hit ngươi đâu.

Ngay lúc Demon tưởng cúp đã vung vào mặt Vile, hắn đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn.

-Cái gì?

-Ám Thể!

Thật không ngờ, Vile tan thành bóng tối và bay lùi lại để tránh đòn. Demon tuy hụt đà nhưng vẫn tiếp tục lao lên đuổi giết. Bất ngờ, mặt đất dưới chân bật tung lên, bên tai vang lên một âm thanh nhức nhối, họ quỳ gục xuống đất, buông cúp, lấy tay bịt tai, máu trong vẫn chảy ào ào.

-Ngươi… làm gì…

Vile nhân sơ hở dùng bóng trọng lực phi tới, nắm hai tai Demon, trừng mắt nhìn họ. Con mắt phải của hắn nứt toác ra, tử khí cuộn trào như suối.

-Khà! Dù ngươi khắc chế được phép thuật, nhưng cũng có những quy luật ngươi không thể vượt qua đâu!

Demon giật giật thái dương, hai mắt lành lại như cũ, lăn đùng ra đất, ngất.

-Thằng cha này đánh tốn sức thật, nhưng không phải là tớ không thắng được, đúng không?

Vile nhìn xuống chiến tích đẫm máu của mình, cười nhạt. Một kí ức gì đó rất sống động thức tỉnh trong người hắn – kí ức khi đánh bại một kẻ mạnh hơn mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.