Kuro tỉnh dậy, thấy mình đã được thay một bộ quần áo mới và đang nằm trong phòng y tế.
-Mãi cũng chịu dậy rồi hả?
Cô y tá tươi cười hỏi. Trong đầu Kuro lúc này vẫn văng vẳng tràng cười ghê rợn cùng cái nhìn máu lạnh của Vile, làm cô bất giác rùng mình.
-Có chuyện gì đáng sợ lắm à? Vừa có một cậu nào đó, hình như tên Vile thì phải, đưa em vào đây trong trạng thái khỏa thân ngất trên sân thượng. Cô báo cảnh sát rồi, có lẽ họ sẽ…
-Không! Cô đừng báo!
Kuro bất ngờ kêu lên.
-Ủa? – Cô y tá nghiêng đầu – Thế ra mọi chuyện do cậu ta làm thật phải không? Biết ngay mà, thằng bạo lực ấy…
-Không phải vậy đâu ạ, bạn ấy đã cứu em! – Cô tìm lí lẽ bào chưa cho Vile, thực tình cô lo cho mấy ông cảnh sát hơn là cho hắn.
-Cứu em? Vậy ai làm em thành ra như vậy?
-À… Cái đó… Do lúc ở trên nhà vệ sinh trên tầng 4 thay quần áo đi tập thể dục, em có thấy cái gì đó, tưởng là ma nên…
-Ừm, đúng là trường mình có tin đồn về con ma trên tầng 4 thật… Chậc! Thôi em lên trên đó lấy quần áo đi, còn học hai tiết nữa mới về đấy!
Kuro ngước lên nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều… Cô về lớp, trong đầu nghĩ ra hàng loạt những câu hỏi và cách ứng xử khi gặp Vile. Có vẻ hắn không thực sự muốn giết cô, nên tạm thời cô cần khai thác càng nhiều thông tin về hắn càng tốt. “Câu đầu tiên mình sẽ nói… Xem nào… Xin lỗi cậu, tớ không nghĩ cậu lại là một con quỷ máu lạnh như vậy… Không được!”
Càng tiến về phía lớp, cô càng nổi da gà tợn. Chắc lúc này mà bị hắn lia lia cái mắt quét qua thì thật sợ hơn cả cái chết.
-Uhm… Vile… cho tớ xin lỗi chuyện…
Đang là giờ ra chơi, không thấy trong lớp ồn ào mấy, Kuro bước vào và lên tiếng, sẵn sàng nhận mọi cái nhìn tàn ác phóng ra từ thằng này.
-Hở? Chuyện gì xảy ra trong lúc tớ vắng mặt vậy?
Vile đang nằm gục trên bàn, đầu tóc rối bù, tay chân ẻo lả, khắp người thâm tím, mặt mũi sưng húp, nửa tỉnh nửa mê. Constan còn tệ hơn nữa, một tay bó bột, cả người băng kín mít, xương sống muốn quẹo qua một bên.
Rosered vẫn đang đọc sách rất là bình thản, chân trái điềm nhiên gác lên đầu Vile.
-Uhm… Rosered? Cậu cho biết có chuyện gì được chứ?
-Chuyện gì à? – Mặt cô tối sầm – Cậu vẫn còn lo lắng được cho hắn khi hắn nhìn cậu trong trạng thái như vầy à?
-Ah… Chuyện đó thì không nói… – “Bà này còn dữ hơn cả hắn nữa sao???” – Vậy còn Constan, cậu ấy sao vậy?
Rosered hất hàm, vươn chân ra gõ cái “bộp” vào đầu cậu.
-Thằng cha này ngoại tình nên bị vợ xử thôi, tớ đâu có làm gì.
“Hix… Bảo sao… Bọn chúng nó phải thu liễm khí tức sạch sành sanh như vậy…”
-Ờ… Rosered, tớ dậy được chưa?
Vile vẫn úp mặt xuống bàn, thì thầm nho nhỏ.
-CHƯA! CHƯA HẾT GIỜ THÌ ÔNG NGỒI IM ĐÓ CHO TÔI!
Cô quát lên, lấy chân đạp thêm phát nữa, đầu hắn gần như lún xuống bàn. Rồi quay sang Kuro, cô tươi cười chào đón:
-Này, cậu cũng vào chỗ đi chứ, sắp vào học tiếp rồi?
-À ừ…
——————–
-Thật khó chịu. – Ai đó lẩm nhẩm – Thằng nào thức tỉnh cũng cho một đoạn rõ dài để tả sự ngầu lòi của nó, vậy mà ta thì lại chả thấy để tâm gì đến! Tiên sư thằng tác!
Ở một nơi xa, một anh chàng đẹp trai đang ngồi gõ máy tính bỗng hắt xì một cái thật mạnh. “Mẹ nó, sao mình cứ có cảm giác như vừa bị thằng nào chửi ấy nhở?”
-Lerragass Vile à… Được rồi, không đón ta thì ta mò về đến tận nhà hai thằng bây luôn… Alo? Demon đó hả? Sư phụ mày về rồi đây, gọi tất cả anh em trong đội 575 tụ tập tại nhà thằng chó nào đó tên Vile mà đón tao đi! Trễ một giây sensei thông cho nát đít!
——————
Cuối buổi hôm ấy, Vile thất thểu lê bước về nhà.
-Sao cậu còn đi theo tớ làm gì, Rosered?
-Để ngăn không cho cậu làm trò đồi bại với con gái nhà người ta chứ sao!
Hắn quay mặt đi một cách bực mình, “Cậu sẽ là đứa đầu tiên đó.”
-À mà này, sắp tổ chức cái đại hội thể thao gì đó thường niên ở trường mình rồi, hình như toàn bộ khối 9 phải tham gia đấy.
Hắn quyết định đổi chủ đề cho nó phong thủy. Rosered quả nhiên tò mò hỏi lại:
-Thế á?
-Ừ. Khối 6 chỉ được làm khán giả, khối 7 tham gia vào các hoạt động giải trí bên lề, khối 8 tham gia thêm các hoạt động thể thao, còn khối 9 muốn làm đéo gì thì làm, phải tham gia tất tuốt. Bọn 7, 8 thì được đăng kí, còn bọn mình thì không trốn đi đâu được.
-Ừm… Thế có những hoạt động gì?
-Không biết, mỗi năm một kiểu… Nghe nói năm ngoái có thằng giả trang Santa Claus đua xe thô sơ tông vào đít công nông, giờ ra bãi tha ma rồi.
-Đáng sợ như vậy?!
-Còn hơn thế nữa.
-Thế… Bao giờ cái đại hội thể thao đó được tổ chức?
-Nghe chừng là tuần sau.
Rosered im lặng một cách lo lắng. Cô rất sợ những kì đại hội như thế này, căn bản là vì dù hôm nay đánh đập Vile tàn bạo như thế, hắn cũng là một thằng máu yan nhè nhẹ. Cô có tham gia hoạt động gì chăng nữa chắc cũng phải mặc mấy bộ “thiếu vải” một chút, nếu để thằng ngu nào bén mảng lại gần, làm hắn cáu tiết lên, thì coi như xác định là tan tành cái đại hội.
-A, xin lỗi, Kaspakov gọi, cậu chờ chút nhé.
-Ừ.
Hắn đứng lại, bỏ một tay vào túi quần, sát khí lồ lộ hiện ra dù mắt đảo đi bốn phương tám hướng. Rosered rón rén lùi lại một quãng rồi mới nhấc máy:
-Alo? Sao?… Thế hả… Ừm được rồi, đang trên đường tới đây… Ừ ừ… Chào!
-Sao? – Hắn quay lại hỏi.
-À, hình như mấy ông bạn cũ của cậu sắp sửa đến nhà cậu tập trung quẩy cái gì đó đấy, về chuẩn bị nhanh thôi.
-Đến luôn bây giờ á? Party kiểu gì gấp vậy? Mà sao lại ở nhà tớ?
-Ai biết, về thôi nào!
Cô hóa thành một chùm cây gai, bay vù khỏi mặt đất, hướng nhà hắn lao tới. Vile bật Ám Tốc, đá chân một phát, về nhà.
Hắn chậm rãi mở cửa.
-Whoắt Dờ Phắc?! Làm đéo gì chúng mày bu vô nhà tao như kiến cỏ thế này?
Hắn nhìn vào trong, đầy đủ Demon, Yupia, Bog, Yary, rồi lại cả Kaspakov, Eugenie, Olga, Salotha, thêm thằng Constan đang ốm đau băng bó cũng có mặt, cùng với Yelena và Serphina. Bọn họ đang hết sức cố gắng trang hoàng cái chuồng lợn hai tầng của hắn lộng lẫy như một lâu đài bánh kẹo trong truyện cổ tích.
-Không quan trọng! – Demon đưa cho hắn dải băng ghi bốn chữ “Chào mừng trở lại” to đùng màu hường phấn, chỉ ra trước cửa nhà – Ngươi treo lên đó đi, rồi phụ bọn ta làm bánh gato một tay!
Hắn làm theo, chợt giật mình:
-Khoan đã, ngươi là Dae?
Thấy con mắt trái màu xanh lục của Demon giần giật liên tục, hắn bất ngờ hỏi.
-Ừ chứ sao? Tưởng ta không đọc rap thì ta không phải là ta à?
“Đúng là lạ thật, chúng nó làm như khách VIP đến nhà mình không bằng…”
-Rosered đến rồi hả?
Constan dù chỉ dùng được tay trái, nhưng vẫn đang rất cố gắng pha liền lúc ba bình nước chanh 5 lít. Cậu vội để đó, chỉ cho cô lối vào bếp:
-Vô phụ mấy thằng Bog với Yupia làm bánh!
Cô chuẩn bị chạy vào, Vile kéo tay cô nói thêm:
-Chỉ được trang trí thôi, đừng có thêm thắt nguyên liệu đấy!
-Xí! Biết rồi!
“Khách VIP mà ăn đồ của Rosered thì bỏ mẹ anh em…”
————-Sau ba mươi phút lao động cật lực.
-Xong chưa chúng mày?
-Xong! – Tất cả đồng thanh.
Vile liếc qua nhà mình một lượt. Trang trí đẹp, đồ ăn sắp sẵn trên một cái bàn lớn, vô cùng bắt mắt. Bốn chiếc ghế sofa không biết khuân ở đâu về đã quây bốn góc quanh bàn ăn, ai nấy sẵn sàng ngồi vào thưởng thức. Đa số đồ ở đây do chúng nó mua về hoặc đem đến. Dù chưa biết khách là ai mà còn quý hơn chủ nhà thế này, hắn cũng đại khái đoán là một nhân vật không tầm thường.
-Tắt đèn đi nhá?
-Ừ!
-Ê, chúng mày đứng tụ lại đây, tao tẩy sạch cho một lượt.
Yupia ra hiệu, bọn này đứng tụ vào một chỗ. Anh vung tay phát, cả đám đang sặc mùi mồ hôi, kem sữa và nước mắm hóa thành một đám tiểu thư công tử sạch sẽ đến từng cọng tóc.
-À mà quên. – Demon căn dặn – Các ngươi phải làm ra vẻ bất ngờ nhé, không chết đấy.
-Bất ngờ đéo gì mà chuẩn bị kĩ lưỡng dư lày… – Vile than thở, tuy nhiên hắn cũng không buồn phản đối.
…
————Vừa dứt mồm xong
…
“Ruỳnh!”
“Chết mẹ, cửa nhà mình…”
-Bật đèn lên, anh em! – Yary thì thào nhỏ.
Lập tức không gian sáng choang như một cung điện!
-Á đù! – Demon
-À đú! – Yary
-Đu đủ?! – Rosered
-Ngạc nhiên thật! – Bog
-Woa, không ngờ cô lại tới đây cơ đấy! – Yupia
-Lần đầu gặp mặt, tiền bối! – Constan
-Thật là một bất ngờ dễ thương! – Eugenie
-Tình cờ thật luôn á! – Olga
-Hi! Lâu không gặp! – Salotha
-Cơn gió lành nào mang ngài tới đây vậy? – Kaspakov
-Ủa? Ai đây? – Yelena + Serphina
Vile vẫn im lặng, nhìn chòng chọc vào người đứng trước mặt. Cô nhìn lại hắn, vẻ mặt rõ ràng không vui.
-Nói gì đi mày! – Constan thì thào nhỏ.
-Nói gì là nói gì? – Hắn thì thào hỏi lại.
-Quần què gì cũng được! Tỏ ra bất ngờ vào!
-Gì cũng được hả?
-Ừ!
-E hèm… Ờm ờ… Gái gú ở đéo đâu ra ngực to dữ vậy tụi mày?
.
.
.
.
.
Tất cả ném cho hắn ánh nhìn dành cho một thằng ngu, rồi quay lại “khách VIP” với một cái nhìn lo lắng. Những ác quỷ mạnh nhất Lực Lượng Khởi Nguyên mà còn run sợ thế này, đủ biết thực lực của đối phương cỡ nào. Nhưng Vile vẫn muốn đùa một chút, chẳng qua hắn lần đầu bất ngờ trên đời có người ngực khủng hơn Rosered.
-…Ngươi nói sao?
Cả đám im phăng phắc chờ câu trả lời ngu người tiếp theo của hắn.
-Thì… thế chứ sao! Nghĩ gì nói đó! Còn đòi hỏi gì?
-Khá lắm… Quả không hổ danh Chúa Quỷ, vẫn thẳng thắn như ngày nào… Nhưng ngươi có còn nhớ ta là ai không đấy?
Vile nhìn quanh, cả bọn thằng nào cũng mấp máy mồm muốn nhắc, nhưng đầu óc hắn cứ ù ù cạc cạc không thể hiểu nổi.
-Ừm… Ngươi là ai ấy nhỉ? Ta không nhớ.
-Thế thì…
Cô gái khuỵu một gối xuống, lấy đà chuẩn bị lao lên.
-Khoan đã!
Demon vội đứng chắn trước hai người, nhưng không kịp, cô đấm một phát đẩy tung họ đập vào tường, phun ra một búng máu. “Chỉ một kích?!” Vile xám mặt “Đệt mẹ, mình chơi ngu vãi nồi.”
-Nhớ ra chưa?
Cô đứng cách hắn chừng nửa mét, áp mặt sát đến không thể nào sát hơn, trầm giọng hỏi hắn. Không phải hắn vừa tắt hết mọi động cơ chắc đái mẹ ra quần rồi.
-Ch… Chư… Chưa… hẳn…?!
Mặt hai người cách nhau đúng 3cm.
.
.
.
.
“Chụt!”
-What?! – Cả bọn hét ầm lên, hét to nhất là Rosered và Eugenie.
-Thế thì nhớ đây, từ giờ ta sẽ là vợ ngươi.
“Ngu người rồi… Sao số ta lại rước phải quả bom nổ chậm vào nhà thế này… Demon, ngươi có sao không…?”