Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 72: Trên sân thượng



*Đôi lời tác giả: Chap này chỉ mang tính chất giải trí vui vẻ, các đồng râm thân thiện nếu không muốn bị vấy bẩn thì đừng nên đọc!*

Đế chế của Marina đã được xây dựng một cách bất đắc dĩ như sau:

Trong vòng một đêm, toàn bộ các đầu não của băng nhóm bảo kê Chukchi đều bị tóm sạch và đưa ra xét xử công khai. Ai dùng được thì dùng, không dùng được thì vứt. Những kẻ nào trong quá trình làm việc mà bố láo thì bị Vile xử trảm thị chúng, ai nấy đều sợ hãi.

Marina nổi lên với cái tên Huyết Hải, và tay sai thân cận, Vile, được người ta đặt cho cái biệt danh là Quỷ Nhân. Cũng đúng, nhưng còn thiếu hai chữ “Thượng Cổ” nữa, cơ mà hắn cũng chẳng quan tâm.

Thế lực của Marina, mới nổi và rất nổi về độ quyết đoán cũng như sự công bằng trong vụ việc xét xử đêm hôm đó. Một vài sát thủ chuyên nghiệp của Kaspakov cũng được cử làm cốt cán trong băng, tuy nhiên chuyện danh tính thật của Vile thì không ai được biết. Băng Bloodbath hình thành một cách chớp nhoáng như thế đấy.

Ngay ngày hôm sau, tận dụng chuyện Rosered vẫn chưa về, Vile rắp tâm thực hiện kế hoạch “thanh trừng thế giới ngầm” dưới danh nghĩa “mệnh lệnh của bà trùm”. Hắn cùng với bốn thủ lĩnh tỏa đi khắp các nẻo đường trên Chukchi, theo sau là một đám vài trăm thằng đàn em mới tuyển dụng được, đi săn lùng ráo riết những kẻ bị liệt vào danh sách “xâm phạm đến hàng hóa”. Đó là một cuộc thanh trừng đông vui như ngày hội.

—————

-Anh em chạy mau! Mấy thằng Bloodbath đang tìm đến đây rồi!

-Cái đéo gì?! Không phải chúng mày bảo có hai băng khác đang chặn đường chúng cơ mà?

-Lại thằng Quỷ Nhân! Nó trực tiếp ra mặt đấy! Bốn trăm thằng bọn mình thuê bị lột sạch còn mỗi quần sịp đem treo ngược như thịt lợn khắp phố!!

-Đệt cụ! Chạy!!

Đó là những tâm sự cuối cùng tại một quán rượu mở cửa sáng sớm, trước khi Vile xông vào tuột quần từng thằng một và treo lên dây điện cao thế bằng móc treo quần áo. Lúc này hắn đã nổi tiếng như một vị hung thần hắc ám, chỉ qua một đêm mà danh tiếng của Quỷ Nhân đã làm người người sợ hãi, nhà nhà thắt chặt chun quần.

Nhưng đó mới chỉ là bề nổi. Hắn làm vậy để kiếm một chút danh tiếng, cho bọn tiểu tốt què quặt không làm vướng cẳng hắn thôi. Những kẻ thực sự gây ra tội ác, thì bốn thủ lĩnh kia đã thống kê ra thành danh sách, để từ từ sẽ truy lùng. Và lùng ra bọn này, cái chết chắc chắn là điều có thể khẳng định.

————-

-Hôm nay vui nhỉ?

Vile vừa cười vừa nói, lời không đi đâu khác hướng về phía Marina đi bên cạnh. Hai người đang tới trường chuẩn bị vào học. 

-Ư… Ừm…

Cô vẫn còn không ít ác cảm về hắn. Nhìn cái cách hắn chặt đầu người như chặt thịt lợn, treo người lên như treo lợn và tụt quần người ta như cạo lông lợn, nghĩ mà phát sợ. Cứ như một tay đồ tể chuyên nghiệp không bằng.

“Mà khoan!”, cô sực nhớ ra một câu chuyện kinh hoàng. Hôm qua, nhân lúc hắn đang bận xét xử, cô có lục trộm cặp sách của hắn và tìm thấy một quyển ero manga, trong đó có câu thoại như thế này:

Mình cảm giác như một con lợn vậy…! Nhưng mà nó sướng quá!

Đù. Sống lưng cô rờn rợn. Nếu gọi thằng Vile là đồ tể, thế thì cô không khác gì chính là con…

-Ngươi làm sao thế? Mặt mũi đỏ bừng hết lên rồi kìa.

-Ah!… Không, không phải đâu….!

-Ốm à? Ốm để ta chữa cho, ta đảo ngược được quá trình xâm nhập của hàn khí…

Vile vừa nói vừa đưa tay về phía ngực cô. Marina giật nảy người, nhảy ra xa ba bốn bước, thở hổn hển. Mắt hắn hiện lên dấu hỏi to đùng.

-Mày điên à? Ta chữa bệnh cho ngươi chứ ai làm thịt đâu mà chạy?

“Làm thịt…! Tức là, hắn chỉ coi mình như một con lợn, và rồi sẽ “làm thịt” mình khi mình ở trạng thái béo tốt nhất…?!”

Cô sực nhớ đến khung cảnh “í a í a” trong quyển truyện mới xem trộm hôm qua.

-AAAAAAAAAAAA!

Cô vội vã chạy vụt đi, đầu bốc khói dữ dội. Vile ngẩn người, “Nó bị dở hơi à?”

————–Giờ ăn trưa

Hắn nhảy lên sân thượng. Không có Constan đến chém gió cùng, hắn chỉ ngồi ăn một mình thôi. 

-Mấy thằng Pháp Sư đi đến biết bao giờ mới về… Chậc!

Hắn ngồi xuồng một cái ghế con dựng tạm ở đó, bắt đầu ăn.

*Ực!*

-Cái đéo gì…?

Một tiếng nuốt nước bọt sau lưng làm hắn chú ý. 

-Ngươi làm cái trò gì đấy…?!

Ngồi trong bụi cây, đó là Marina, với chiếc bánh mì trên tay và rất nhiều xích tố trên mặt. Cô đã nấp kĩ vào tận trong này rồi, trên sân thượng rồi, vậy mà hắn vẫn tìm ra được. Cũng tại cô bất cẩn không sử dụng năng lực quan sát của mình nên mới thành ra như vậy.

-Đang ăn hả? Qua đây ngồi luôn đi, nấp nom gì trong đó. – Hắn ngó nghiêng – Hay là có thằng nào theo dõi ngươi? Để ta vặn răng nó…

-Không…. Không cần!… Tôi sẽ ra ngay…>!

Cô nhét vội cái bánh vô mồm.

Một cách thận trọng và vất vả, Marina nhón gót chui ra ngoài, hai tay giữ chặt gấu váy, đề phòng một cơn gió lộng trời xanh nào đấy có thể khiến máu đồ tể trong Vile trỗi dậy. Cô khép nép ngồi cạnh hắn cách nửa mét.

Cảm thấy khoảng cách bất thường, hắn nhíu mày hỏi:

-Mày làm cái gì thận trọng tao ghê thế?

-Kh… Không có gì!!

-Thật không?

-Th… Thật!…. Á á á!!

Hắn vừa mới nhích đầu lại nửa phân, cô lập tức hét toáng lên và xê mông ra tận mép ghế. Phản ứng thái quá và bất ngờ của cô càng khiến Vile hăng tiết.

-Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta đã giúp ngươi vụ làm thêm rồi, còn gì nữa? Chuyện bố mẹ ngươi, Kaspakov búng tay một cái là xong, chắc giờ này bọn họ ngồi nhà rồi, ngươi còn lo gì? 

Marina sực nảy ra thêm một ý tệ hại nữa, “Mọi việc cậu ta làm cho mình… Mình chẳng có gì để báo đáp!… Chẳng lẽ cậu ta… Cậu ta… Muốn mình “lấy thân trả ơn”?! Không…!!”

Mặt cô càng lúc càng đỏ dữ dội. Trí tưởng tượng của cô mỗi lúc một bay xa, những cảnh tượng cô nghĩ ra còn kinh hơn sức sáng tạo của Tác Đại Đế. Ngài nói:

-Bố mày quỳ.

-Bố mày quỳ! – Vile chửi thốc – Ngươi bị điên sao? Ốm hay gì, lo cái gì, thì nói ra, ta có nói sẽ không giúp đâu? Ngươi mà sợ ta, ừ, thì kệ cha ngươi, ta đi đây là được chứ gì! Mẹ!

Hắn xổ ra một tràng rồi đứng dậy, quay phắt đi. Marina vội chạy theo – trong vô thức – và nắm lấy tay hắn.

-Đéo gì nữa?

Mặt hắn lúc này lạnh tanh như đá tảng.

-Tôi xin lỗi…! Không phải vì tôi sợ cậu hay gì đâu… – “Dù đúng thế thật” – Nhưng tôi đang lo lắng không biết phải trả ơn cậu như thế nào…

-Mày định lấy thân trả nợ?

Hắn chậm rãi buông lời. Cô lập tức giật mình, nhưng bàn tay không rút ra được. Từ tư thế bị nắm, hắn đã vặn cổ tay và tóm chặt lấy tay cô.

-Kh… Khoan…!

-Tao chưa từng thấy con nào ngu như mày. Nếu người ta giúp mày thì mày nên nghĩ cách đáp lại, chứ đừng có bảo người ta nhờ gì đáp đó, thiệt thân lắm. À nhưng mà, vì cái này do mày nhờ, tao cũng không thấy phiền đâu.

-Đ… Đừng!

-Đừng? Đừng cái gì? Tao chẳng nghe thấy.

Hắn vòng tay trái qua sau eo cô, ôm chặt lấy. Trong khi tay phải của cô đã bị kẹp vào người hắn không thể di chuyển, hắn tiếp tục khóa chuyển động của tay trái bằng một cái siết chặt.

-Đừng… Làm chuyện đó… Tôi…!

-Làm cái gì? Mày nói lại tao nghe coi?

Hắn gí sát mặt xuống trán cô. Cô cúi đầu thấp xuống, càng lúc càng trở nên bị động và lúng túng. Nhiệt độ tăng cao trên mặt cô phả vào người hắn hầm hập.

Cũng vì cúi xuống, cô phát hiện bộ đồng phục bị mồ hôi làm ướt đã trở thành trong suốt.

*Đôi lời tác giả: Giờ thì vui rồi ‘))*

Vile hé miệng, thở ra một hơi tử khí lạnh toát xuống cổ Marina. Cô khẽ run rẩy, nhưng bị khóa người trong vòng tay của hắn, không thể di chuyển. 

-Đừ… Đừng…!

-Đừng? Đừng cái đéo. Mày nói cho rõ đi thì tao đừng.

Hắn nhe răng, cắn nhẹ một cái vào vành tai cô.

-A…!

-Rồi sao? Mày định làm gì?

Trong khi cô còn bối rối, tay trái hắn trườn từ hông xuống đùi cô, và bắt đầu dí sát vào “chỗ đó”.

-Không… Khoan đã, chúng ta đang ở trường…!

-Nghĩa là ở chỗ khác thì được? Ừ, tao có khối chỗ để đi.

-Ý tôi không phải thế…!

-Thế ý mày là gì?

Hắn đưa tay trái cô lên, rồi ôm chặt cô để một lúc có thể khóa chuyển động toàn bộ cơ thể Marina trong khi hai tay được rảnh rang. Với tay trái siết cô vào sát người hắn đến không thể nào sát hơn, tay phải hắn nhét vào giữa hai khe váy, và thật bất ngờ.

*Chóp!*

-Cái gì thế? Tiếng bóng nước? Thế đéo nào nhỉ, ngươi giấu cái gì dưới váy thế?

-Không, không phải cái đó…!

Tơ bóng tối phun lên, tạo thành một kim tự tháp đen sì. Bên trong đó, đôi mắt tím ngầu của Vile là thứ duy nhất còn rực sáng. Và nó soi cho cô nhìn thấy cả nụ cười khác thường của hắn nữa – không độc ác, không điên loạn, mà là tà dâm.

*Toẹt!*

-Á!

Hắn đã luồn tay vào trong váy cô từ lúc nào, và đang vuốt ve phía bên ngoài cái quần trong.

-À há, con dâm tiện, mày ướt sũng như thế này rồi. Láo, láo lắm. Tao không trừng phạt mày chuẩn xác thì bán mẹ nick đi chứ chơi rừng làm đéo gì nữa.

-Khô…Không!

Cô cố gắng đẩy hắn ra, lần này lấy giọng lớn hơn, nhưng cảm giác tê cứng truyền vào từ nửa thân dưới khiến những âm thanh cô phát ra nghe tương tự một tiếng rên.

-Không cái gì?

Hắn lướt tay đến viền quần, miết miết vài lần, và xoa bóp vùng bẹn cô thật là nhiệt tình.

-Khô… Uuuuu!!

Cảm giác đó. Chính là nó.

Cô đã đọc thấy cảnh nữ chính đứng không nổi và bị đè xuống giường khi cảnh H trong truyện bắt đầu, nhưng cô không thể ngờ mình lại sắp ngã quỵ khi hắn thậm chí còn chưa cho tay vào. Nhưng những ngón tay của hắn lướt giữa hai bên đùi cô như một nhạc công chơi piano khiến cô run rẩy.

Ồ, nó phê vờ lờ.

Đầu gối cô bắt đầu không trụ vững nữa. Vile không nói thêm gì nữa, ở một tầm nhìn cao tuyệt đối thế này, hắn đã thấy rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô rồi.

-Ư…!

Hắn đã cho tay vào bên trong cái vùng ấm nóng này. Nước quá nhiều, ướt nhẹp hết cả tay, nhưng bù lại bàn tay lạnh lẽo như người chết của hắn đã được thổi bùng một luồng sinh khí, ờ, dâm thủy thì đúng hơn.

“À há, đây rồi.”

“Lối vào” nằm ở ngay đây rồi. Hắn chỉ việc nhét một lúc hai ngón tay vào nữa là xong. 

-Rộng như vậy à, tao không biết đấy.

-Ư…!!!

Khi mà đã có đủ nước, cảm giác được đút vào nó không thể diễn tả thành lời được nữa rồi. Cô lập tức ngã ngửa ra sau.

Nhưng hắn vẫn để tay trái sau lưng cô là vì thế. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống sân, và tay phải bắt đầu luồn lách khám phá. Mỗi lần lướt của hắn làm cô run hết cả nửa thân dưới, và hai tay phải cố gắng bấu chặt vào lưng hắn. Họng cô bắt đầu phát ra những âm thanh không tự chủ. 

Tay trái hắn đỡ lấy lưng cô, và Marina không ý thức được bản thân mà tự dang hai chân ra cho hắn thoải mái muốn làm gì thì làm. Hắn lập tức thọc tay vào, một ngón tay chọc chọc vào màng trinh để chắc chắn mình chưa đi quá đà, một ngón tay lướt đi lướt lại bên trong cô như một cái chổi.

-Khư….!

Cô bắt đầu phải nín hơi khi những tiếng rên phát ra nhiều đến mức mất kiểm soát. Hắn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ngón tay thì chuyển động mỗi lúc một nhanh, như một nhà nghiên cứu đang nhiệt tình xử lí mẫu vật của mình vậy.

-Ah!… Ah!!

Giờ thì nó đã trở thành 2 nhịp/ giây. Quá đủ để khiến Marina mất gần sạch ý thức.

-Ư… Ư… Á á á á!!

Một dòng nước phun ra thật mạnh vào tay Vile, và cô ngất xỉu. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.