Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 93: Màn đêm tĩnh lặng



Kết thúc chuyến hành trình đến với Hư Không, Void tống cổ thằng cận thần khốn nạn vào nhà lao, Kusarigama tiếp tục trở về cai quản vũ trụ của mình – nhưng là dưới sự giám sát của con gái ông. 

Vile nhận được quà cảm tạ là một quyển sách ma thuật Hư Không cấp tối thượng; dân ở đây vốn nổi tiếng với nghề luyện phép mà. Hắn tính sao ra mấy bản tặng cho đồng bọn vì đã đi cùng mình, nhưng Phantom lấy lí do “Đi để mở mang tầm mắt”, Berserk kiểu “Làm như cha mày cần”, Constan thì “Tao chỉ thích Hồn Hỏa thôi”, rốt cuộc đến Volvox và Rosered cũng viện cớ “Đi cùng cậu là tốt lắm rồi”, chả ai lấy cả.

Thì thôi, hắn đành phải giữ cho riêng mình chứ biết sao bây giờ.

Tạm biệt Void, cả bọn lại chia nhau ra đường ai nấy đi. Vâng thật sự là “Đường ai nấy đi…”

-Sao đứa nào cũng ở hết nhà tao thế này?

Hôm nay cái chuồng lợn hai tầng của Vile bỗng nhiên đông vui nhộn nhịp một cách đáng ngạc nhiên. Mới tối qua hắn về nhà một mình, sáng vừa bảnh mắt dậy thì ối trời, tay phải hai bé loli Eugenie và Lily, tay trái hai thùng sữa Rosered và Volvox, đứa nào cũng cố chồm lên người hắn. Hắn ngạc nhiên tại sao mình lại có thể ngủ say sưa đéo biết gì cả?

Tan thành bóng tối để thoát khỏi cái mỡ hỗn độn đó, hắn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt một chút, trước khi xuống bếp. Ai nhớ cấu trúc cái nhà của hắn, thì chắc cũng nhớ rằng mỗi tâng nhà đều bé tin hin như cái đít muỗi, xếp vừa ba cái xe đạp là hết đất. Bởi thế, ngay khi hắn vào trong bếp, hắn lập tức nhăn mặt.

Bàn ghế dùng để ăn hàng ngày đã bay đi đâu mất.

Thay vào đó, cái sàn được trải chiếu, và bốn đứa mất dạy thuộc Lực Lượng Khởi Nguyên đang ngồi đánh bài hết sức vô tư.

-Yo, dậy rồi à mày?

Bog rít một điếu thuốc lào, húp một ngụm chè nóng, hất cái mặt rất vênh về phía Vile trước khi quẳng một bộ J Q K A 2 xuống và phán “Win”. Mặt thằng chủ nhà kiểu “Bếp nhà tao chứ cái sòng nhà chúng mày đấy à?”

-Khi không lại qua đây làm gì vậy?

-Nghe đâu… Mấy hôm nay ngươi qua Hư Không chơi hả? Thằng Drake tìm ngươi đấy, nhưng tìm mãi có thấy được đâu.

-Nó tìm ta làm gì?

Nhè ngay lúc Yupia vừa tráo bài xong, Vile múa tay một phát. Toàn bộ các lá bay lật phật về chỗ từng thằng một, chia đều như phát máy, mỗi tội bài đứa nào cũng bị lật hết lên cho bàn dân thiên hạ xem.

Bọn cờ bạc nhăn mặt như khỉ, đưa cho Serphant tráo lại. Demon chậm rãi đáp:

-Nó bảo là do… Sự tồn tại của ngươi không có ý nghĩa gì với nó. Nó muốn giết ngươi.

-Thằng ranh đó cũng đòi giết ta cơ à… Gan nhỉ.

Nhè lúc cô vừa giơ tay định phát, Vile tiếp tục múa múa một cái và mọi chuyện lặp lại y như lúc trước.

-Chà, ta chơi phép Hư Không tệ quá.

-Bớt nhây nha thằng tró… – Bog cau mày – Bọn ta chưa chọc gì đến nhà ngươi đâu. Đừng tưởng ngươi phá đảo được vài cái vũ trụ mà đã ăn được đám ở đây nhé. Ngươi chưa thấy thực lực nó lần nào thì đừng sủa bậy, thằng đó mạnh không thua gì ngươi đâu.

Anh vừa tráo bài, vừa liếc mắt nhìn Vile cảnh giác. Hắn chớp mi như con gái, chèm chẹp miệng:

-Kệ mẹ nó… Không thua không có nghĩa là sẽ thắng… Và thắng xong không có nghĩa là nó sẽ giết được ta… – Hắn canh me vừa lúc anh đảo xong, vù một cái, nhanh như chớp, lại đem ra phát đều đều với mỗi lá được lật ngửa.

-Ba lần rồi nha…! Đéo đùa đâu nha…!

Yupia vỗ đùi cái đét, bực mình quát. Vile vênh cái mặt lên, rất là kiêu ngạo, hất hất ra bên ngoài:

-Đừng có làm ta buồn ỉa! Mấy thằng vô gia cư khố rách áo ôm cục súc mạt hạng các ngươi, ta cho có chỗ chui ra chui vào đã là may lắm rồi nhá, đừng ở đó cờ bạc chè chén xong rồi sủa bậy! Logic loài có não một chút đi, nhà ta các ngươi vào, các ngươi ăn chơi đàn đúm, rồi các ngươi chửi luôn cả ta đấy! Còn ra thể thống gì, bọn ranh con này? Gia giáo, quy củ nề nếp đâu?

-Vậy ý ngươi là bọn ta không được phép ở cái nhà này? Trong cái thứ giống như cái chuồng lợn hai tầng này?

Demon vung tay lên đấm một phát vào tường. “Uỳnh!”, ma pháp phản chấn chứa nội năng bóng tối được Vile yểm vào lập tức đáp trả, đẩy ngược hắn về đằng sau.

-Ờ đấy, dù là cái chuồng lợn, nhưng ta nói cho ngươi biết – Vile hít một hơi sâu – NÓ LÀ MỘT CÁI CHUỒNG LỢN DÁT VÀNG! Đéo phải chỗ cho mấy con lợn đen Lũng Pù hay Đại Bạch như các ngươi đến mà vừa ăn vừa ỉa vừa ủn ỉn, nhá!

Serphant che miệng cười. Thấy thế, hắn lập tức bổ sung thêm:

-Trừ con nhỏ này ra.

-Tại sao?! – Ba thằng còn lại lập tức phản đối – Mày thiên vị cho gái à?!

-Gái hay không, không quan trọng. Quan trọng là vếu nó to.

Hắn hất hàm, phán một câu. Cả phòng chết điếng, cứ như thể vong linh Karl Marx đang hiện hồn về vỗ tay đèn đẹt.

Bog, truyền nhân chân chính của môn đạo “Loli’s chỉ để ngắm”, đập tay vào trán, dựa lưng vào tường, thở ra một hơi bất lực.

-Mày đã sa ngã rồi Vile ạ…! Thế giới này…! Thật tàn nhẫn…!

Demon với Yupia thì lại nhìn nhau, “Ừ, có khi nó nói đúng.” Serphant cứ cười mãi không thôi, chẳng biết là tại sao.

Cám cảnh đám Lực Lượng Khởi Nguyên từng một thời khuynh đảo vũ trụ mà bây giờ lại phải bó tay bất lực chỉ vì một câu nói đùa vớ va vớ vẩn của mình, Vile lặng lẽ bỏ ra ngoài, để lại phía sau một bầu không khí dày đặc sự mẫu thuẫn giữa team loli và team BB.

Hắn ra phòng khách. Nhà hắn vốn nhỏ, tầng một để được ba cái xe đạp nhưng bị chém mất một cái làm bếp rồi, còn lại hai cái xe đạp nữa làm phòng khách. “Từ bao giờ mà xe đạp lại trở thành đơn vị đo diện tích thế này…?”

Ngoài phòng khách nhà hắn thì yên bình hơn một chút. Constan ở đó vẽ vời ma trận phép thuật, có lẽ định tiên tri một điều gì đó. Yelena và Serphina lần lượt ngồi hai bên đùi cậu, xem xét một cách kĩ lưỡng từng chuyển động tay của anh chàng cựu Tổng lãnh binh Thiên Thần.

-Mày đó à… Làm gì vậy?

Biết thừa rồi nhưng Vile vẫn hỏi, chắc tại buồn mồm quá.

-Thiên Thần Khởi Thủy cuối cùng sắp thức tỉnh rồi.

-Well?

-“Well”? – Constan ngạc nhiên – Mày chỉ nói được thế thôi à? Không bất ngờ hay mong chờ gì sao?

-Tao á? Không. Tao còn cần gì nữa? Lão Berserk sống khỏe rồi, lão sẽ tiếp tục cai quản vũ trụ này. Thế là tao được yên ổn với mọi người thôi. Lại còn đòi thêm sóng gió làm gì?

-Ừ thì… Chậc! Tao biết là mày muốn một cuộc sống bình yên, nhưng liệu được bao lâu? Số mệnh của mày là phải gánh lấy vũ trụ này, để cha mày còn được về hưu trí. Mày làm con mà bất hiếu vậy?

-Tao không có cha. – Hắn đáp tỉnh queo – Tao đầu thai kiếp khác rồi, lão Berserk làm cha tao sao được. Vứt đi.

-Ờ thì, cứ cho là mày không muốn rắc rối… – Cậu gật gù – Nhưng rắc rối tự sẽ tìm đến mày. Mày không lo mà xử lí thì đéo được sống yên ổn đâu.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Constan, Vile lập tức kéo căng dây thần kinh phản xạ. Hắn ngồi xuống đối diện ba người, hỏi:

-Thế là thế nào? Nội chuyện trên Trái Đất này, có gì mà Kaspakov không lo được?

-Mày còn dựa dẫm vào thằng đó hả? – Cậu nhếch mép – Không nên đâu. Hắn đã bị đánh bại, không nhờ có Vladimir cứu thì chết lâu rồi. Quỷ Vương mày tạo ra, sắp hết hạn sử dụng rồi, mày không nhanh đem bảo trì hay thay mới thì có ngày hết đát đấy. Và nữa – Cậu chỉ tay lên trời – Những kẻ mạnh hơn đang xuất hiện. Thế hệ thứ hai, Vile ạ, thế hệ của tao và mày.

-“Thế hệ của tao và mày”?

Hắn nhắc lại, tỏ ra nghiêm trọng, rõ ràng là không được ưa cho lắm.

-Ý mày là sao? Vẫn còn những kẻ mạnh ngang cơ mày á hả?

-Tao còn là gà chán! Nhưng có những kẻ đã đu bám đến được thực lực của bọn Quỷ Vương rồi, hay thậm chí, là đám quân thần viễn cổ trong bếp kia. Cao thủ ẩn mình trong vũ trụ này chẳng ít đâu. 

-Nếu chúng nó ẩn mình thì tao ngại chúng nó làm đéo gì? – Vile ngóc cao đầu, khó hiểu – Tao chỉ phiền bọn kiến cỏ cứ bò bò đến cắn chân tao thôi, chứ chúng nó làm tổ phía xa xa thì kệ cha chúng nó!

-Vấn đề là… Chúng nó không ẩn cư tìm nhàn như mày. Chúng nó đợi đến lúc trình đủ cao sẽ tổng quân đi thanh toán hết một lượt đám già cỗi chúng mày, để gây dựng nên một vũ trụ mới theo thể chế riêng của chúng nó. 

-Tao chẳng quan tâm, làm gì kệ nó. Miễn là…

-Ah, không quan tâm thì thôi vậy, tùy mày. – Constan thở dài ngắt lời, giọng cà khịa – Tao chỉ nhắc mày sương sương là Rosered cũng thuộc hàng mĩ nữ hiếm có, nhiều kẻ săn lùng lắm đấy… Mấy thằng trình cao mà duyên kém hẳn cũng không thể để vuột mất miếng mồi ngon…

-THẰNG CHÓ NÀO MẠNH NÀO?! – Vile sừng sộ trợn mắt, lao vào túm cổ áo cậu, quát ầm lên – Tao sẽ rạch đít nó trước khi nó kịp rủ thêm đám đồng bọn ngu loz của nó vào bát nháo trong đất nhà tao!

-Tinh thần như thế là tốt. – “Thằng này dễ dụ vê lờ” – Giờ bỏ áo tao ra. Chúng nó chưa nguy hiểm đến mức mày không xử lí được. Trước hết đến thăm đám Kaspakov và Vladimir đã, bọn họ sẽ có chút thông tin.

Cậu dứt lời, lập tức bỏ đi, hai cô gái cũng bay theo. “Trông thằng này ra dáng king harem ghê”, Vile tính toán, “Chán nhỉ, suốt ngày đi tẩn nhau thế này, thấy bắt mệt. Hay là ta… Bắt vài đứa về làm pet cảnh nuôi nhà nhỉ? Đúng thế, ta cũng cần một con chó canh phòng, một con chim hót cho nó hay, một con… con đéo gì đấy mà ta cũng chẳng biết nữa! Trước mắt cứ lấy chim và chó đã, ok!”

Hắn vừa nghĩ, khóe miệng vừa hình thành một vầng trăng lưỡi liềm có thể giết người được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.