Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 37: Sát cục trong nhà trọ.



Trên bản đồ địa lý cầm tay mà du khách hay sử dụng, mọi người sẽ khó tìm ra được địa phương nào tên là trấn Kiết Tường. Bởi vì những thôn trấn hoang dã cách xa với đời sống hiện đại ở tỉnh Lĩnh Tây thì nhiều lắm, chí ít cũng đến vài chục cái. Do những thôn trấn này không thường qua lại với thế giới bên ngoài nhiều năm nên đường xá nối liền bọn họ với các thành phố lớn cũng rất là khiêm tốn.

Dưới sự hướng dẫn của ông lão mang gánh thì để đến được trấn Kiết Tường, mọi người phải dừng ở trên đường lộ rồi đi bộ thêm vài dặm nữa. Vì không còn cách nào khác, sau khi đã xác nhận với bác tài xế xong, Mộc Bình đành dẫn theo Tiểu Hắc và Đại Hắc xuống xe khách và đi theo sau ông lão vượt qua một đoạn đường đất khá gồ ghề. Con đường này vốn do dân chúng trong trấn thường xuyên đi lại mà hình thành nên không hề có đèn đường hay bảng chỉ dẫn gì cả.

Vốn là dân bản địa, ông lão chẳng những không sợ bống tối mà còn đi rất nhanh như một chàng trai khỏe mạnh. Việc này khiến cho Mộc Bình không khỏi ngạc nhiên và phải tăng tốc để không bị mất dấu ông ta. Phía sau anh, Tiểu Hắc vừa đi vừa nhìn vào cảnh vật một màu tối om xung quanh, khóe miệng chợt như cười như không.

Con đường càng đi càng khó khăn, chẳng những phải leo qua các con dốc cao mà còn phải lội qua một dòng suối nhỏ nữa. Xung quanh cây cối mọc um tùm không có trật tự, cộng với từng tiếng tru của vài con sói hoang tạo nên một khung cảnh hoang dã đến sởn cả gai óc. Dẫu vậy, tốc độ của cả ba người một thú vẫn không hề chậm lại tí nào.

Sau một canh giờ, cuối cùng cũng đến được với trấn Kiết Tường, lúc này cũng đã vào giờ Sửu, thôn dân đều đã tắt đèn đi ngủ. Lão già mang gánh đồ ra hiệu cho Mộc Bình và Tiểu Hắc tiếp tục theo sau mình.

Tiếp theo, lão ta dẫn hai người đi đến một căn nhà to ở ngay đầu trấn. Phía trước căn nhà chỉ trơ trọi một cái biển gỗ đã cũ, bụi bám đầy khiến cho chữ viết đã nhòe đi ít nhiều. Nếu lại gần sẽ đọc ra được bốn chữ ” Nhà trọ Tâm An”.

Thì ra là ông lão giới thiệu chỗ nghỉ ngơi cho mình, Mộc Bình mỉm cười cảm tạ ông lão một cái. Lão già gật gật đầu hiền hòa rồi tiến đến gõ vào cửa vài cái, sau vài phút bên trong liền vọng ra tiếng người có chút ngáy ngủ:

– Ai mà lại gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt như thế này vậy chứ?

Vừa mở cửa ra, lão chủ nhà trọ mập mạp trong bộ đồ ngủ rộng trông có vẻ khó chịu. Có điều khi trông thấy lão già mang gánh, ngay lập tức thái độ của ông ta liền thay đổi ngay tức khắc. Sự chuyển biến này diễn ra cực nhanh nhưng tất cả đều được Tiểu Hắc thu vào trong mắt của mình.

– Ông chủ Lâm, có vài vị khách từ xa đến trấn, tôi dắt họ đến thuê phòng ở chỗ của ông.

Lão già mang gánh cũng không nhiều lời, chỉ về Mộc Bình và Tiểu Hắc nói với lão chủ nhà trọ.

– Haha, thì ra là khách quý từ thành phố đến. Mời vào, mời vào. Lão Quý, thật là cảm ơn ông quá.

Hoàn thành xong trách nhiệm, lão già mang gánh cũng nhanh chóng từ biệt Mộc Bình và Tiểu Hắc. Nhìn bóng lưng của lão bước đi xa dần rồi hòa vào với màn đêm, trong mắt Tiểu Hắc lóe lên một tia kinh nghi bất định.

– Ông chủ, ở chỗ ông từng có người ngoài nào thuê trọ gần đây không?

Vừa nghe câu hỏi, lão chủ họ Lâm chợt giật mình, rồi rất nhanh tâm tình lão ta liền bình ổn lại, khoát tay nói:

– Không, dạo gần đây trấn chính tôi không có khách từ ngoài vào. Nhà trọ này ế ẩm đến mức tôi định đóng cửa đây.

– Ông cố nhớ lại xem. Ở đây tôi có hình của mấy người bạn của mình, họ đã gọi và nói với tôi rằng mình đã đến trấn Kiết Tường.

Cảm thấy lão chủ có vẻ cố tình lãng tránh, Mộc Bình liền lấy trong túi áo ra vài bức ảnh. Nhưng đáng tiếc, lão chủ nhà trọ xem xong vẫn lắc đầu ngầy ngậy.

– Thôi được rồi, ông sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng sạch sẽ. Có thể chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian ngắn.

Nghe đến việc hai vị khách sẽ ở lại vài hôm, lão chủ nhà trọ mừng ra mặt. Lão ta vội vàng dẫn Mộc Bình và Tiểu Hắc đi đến một căn phòng ở phía sau hậu viện.

– Đây là căn phòng tốt nhất của nhà trọ Tâm An này. Hai vị có gì cần cứ gọi tôi một tiếng là được.

Sau khi lão chủ rời đi, Mộc Bình liền quan sát khắp căn phòng rồi gật đầu hài lòng. Tuy nội thất căn phòng tương đối xưa cũ nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Ngay cả tường cũng vừa được sơn mới, còn có cả mùi thơm nhè nhẹ từ nến đặt trong phòng nữa.

– Bài trí cũng không tệ, chúng ta nghỉ ngơi sớm rồi sáng mai lại đi tìm tung tích của mấy người đội viên Phi Ưng đã biến mất.

Cảm thấy có chút buồn ngủ ập đến, Mộc Bình ngáp một tiếng rồi nằm xuống giường ngủ ngay sau vài phút.

– Hừm, chưa gì đã ngủ ngáy như sấm rồi. Ta còn định nhờ sư huynh tìm chút gì lót dạ đây. Mày cũng đang đói bụng đúng không Đại Hắc?

Mỉm cười xoay sang tìm đồng mình, Tiểu Hắc chợt thấy Đại Hắc cũng đang nằm ngủ ngon lành ở góc phòng. Đến lúc này, nó liền cảm thấy mọi chuyện trở nên không ổn.

– Không đúng, mình cũng cảm giác thấy bắt đầu choáng váng, hai mắt cứ muốn nhắm lại.

Thể chất của người tu chân khác với thường nhân, những độc dược thế tục không hề có tác dụng đối với bọn họ. Do Tiểu Hắc chỉ mới tu vi Luyện Khí tầng một, tẩy kinh phạt tủy còn rất nhiều lần nên cơ thể của nó vẫn bị ảnh hưởng. Chỉ là mức độ kháng cự của nó sẽ cao hơn phàm nhân một chút.

Hoảng sợ trong lòng, Tiểu Hắc vội ngồi khoanh chân lại, nhanh chóng vận công pháp để chống lại cơn buồn ngủ. Sau một chu thiên vận pháp, nó thở ra một ngụm trọc khí, cả người liền thanh tỉnh lại.

– Thật là quá sơ ý rồi. Không ngờ kẻ địch lại dùng mê hương ám toán. Bây giờ không còn thời gian để cứu gã sư huynh ăn hại của mình nữa, phải tương kế tựu kế thôi.

Biết chắc chắn đối phương đã mai phục sẵn, Tiểu Hắc vội giả vờ như trúng phải thuốc mê, nằm ngã ra một góc.

Trong tay áo của nó đã thủ sẵn vài ám khí màu đen hình thù như ngôi sao. Đây là loại phi tiêu mà nó đã nhờ Mộc Bình đặt người làm giúp. Dù sao thì kỹ năng lợi hại nhất của nó thời điểm hiện tại vẫn là Khống Vật Thuật. Còn về Hỏa Cầu Thuật và Phong Đao Thuật thì nó dùng làm tuyệt chiêu áp đáy hòm, chỉ sử dụng lúc nguy cấp.

Đúng như Tiểu Hắc dự đoán, khoảng vài phút sau cánh cửa phòng liền nhẹ nhàng mở ra. Bốn người mặc đồ đen che kín mặt không một tiếng động lặng lẽ đột nhập vào bên trong phòng. Nhìn thấy mọi người trong phòng đều đã ngủ say không hay biết gì, bốn tên nhìn nhau ra hiệu rồi tiến đến gần Mộc Bình.

– Đúng là một lũ ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết. Chúng ta đã xử lí hai đám rồi mà bọn này vẫn dám đưa người đến để nộp mạng. Cho dù chúng mày giỏi cỡ nào cũng không thể thoát khỏi Mê Hồn hương mà bọn tao đã tỉ mỉ phối tác trong đèn cầy hắc hắc.

Cười đắc chí một phen, một tên giống như cầm đầu giơ tay ra hiệu, ba tên còn lại liền tản ra. Mỗi người giơ thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đâm xuống kết liễu Mộc Bình, Tiểu Hắc và cả Đại Bắc nữa.

– Ra tay đi.

Tên cầm đầu vung tay xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn đồng bọn xử lí. Đối với những người không sức chống cự này, gã ta cũng lười phải động thủ.

Chính lúc này, hai tay Tiểu Hắc bất ngờ vung ra trong khi hai mắt của nó vẫn khép lại như ngủ say. Cú ra đòn phải nói là cực nhanh, lại chuẩn xác ngay khi ba tên áo đen đang hạ lực xuống, theo quán tính không thể ngừng lại được.

Một loạt tiếng gió nhẹ khẽ rít lên, tiếp đó là tiếng nấc nghẹt của ba tên áo đen khi những ám khí nhỏ xíu đã cắm ngay vào cổ họng của bọn chúng. Tên cầm đầu còn lại thì phản ứng nhanh hơn, hắn ta kịp thời dùng tay chặn lại nên ám khí chỉ có thể đâm vào trong cánh tay của gã.

– Mày…là ai? Tại sao mày lại không trúng mê hương của tụi tao?

Sắc mặt của hắn ta tái nhợt khi suýt tí đã không thể tránh kịp, tên áo đen cầm đầu giơ thanh kiếm trên tay lên, cẩn thận nhìn Tiểu Hắc đang mỉm cười ngồi dậy.

– Ngươi không cần phải vội, chúng ta sẽ hảo hảo tâm sự với nhau.

Trong lòng Tiểu Hắc hiện tại cũng đang phiền muộn gần chết. Tu vi của nó quá thấp, đối đầu với một tên nhân cấp trung kỳ và ba tên chuẩn nhân cấp dơ kỳ không thể một lần tiêu diệt tất cả. Nếu có thể một lúc điều khiển nhiều ám khí hơn và gia tăng được uy lực lẫn tốc độ thì cho dù có gặp cao thủ nhân cấp đỉnh phong nó cũng có tự tin trực diện đánh một trận.

“Nhất định phải tìm cách gia tăng thực lực. Ở cái thế giới này nếu không bản lĩnh sẽ bị kẻ khác giết chết như chơi”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc giết người. Tuy đã trải qua một lần suýt chết, tâm lý của nó cũng không còn yếu đuối nhân từ của trẻ con nữa, nhưng chính tay mình đã giết một người sống sờ sờ ra đó thì tim nó cũng cảm thấy đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Ngay lúc này, bên trong đan điền, điểm sáng cực nhỏ kia bỗng nhấp nháy, tỏa ra một luồng năng lượng như nước ấm khiến mọi cảm xúc tiêu cực trong đầu Tiểu Hắc bị xóa sạch. Chỉ còn lại một mảnh thanh tỉnh đến diệu kỳ.

– Hừ, thằng nhóc cuồng vọng. Khi nãy là mày ra tay đánh lén nên mới hạ được anh em của tao. Bây giờ tao muốn mày đền mạng.

Thấy đối phương chỉ là một thằng bé đen đúa nhỏ con, tên áo đen lấy lại bình tĩnh liền chuẩn bị vung kiếm phản công. Khi gã chưa kịp làm gì thì Tiểu Hắc lại phóng ra một loạt khoảng mười cái ám khí bay đến.

-Mày nghĩ ra tay trực diện như thế này có thể đánh trúng tao hay sao?

Cười nhạt một cái, tên áo đen liền nhẹ nhàng né qua một bên tránh khỏi đám ám khí một cách dễ dàng. Đối đầu với đối thủ tấn công tầm xa thì chỉ cần tập trung thoát được được đợt phi tiêu tập kích đầu tiên là lập tức có cơ hội để áp sát chế trụ kẻ địch ngay.

– Còn chiêu gì cứ giở ra đi tiểu tử, nếu không thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày.

Thấy tên nhóc trước mặt không còn chiêu trò gì khác, gã áo đen cười gằn độc ác. Từng bước áp sát định ép Tiểu Hắc vào góc tường rồi ra đòn kết liễu.

Lúc này, tên áo đen chợt cảm thấy tinh huống có chút kỳ quái khi đối phương chẳng những không hề tỏ ra bối rồi mà còn nhìn gã rồi cười một cách khó hiểu.

– Không lẽ tiểu tử này bị điên. Ta… Aaaaa

Trong đầu còn chưa suy nghĩ xong, tên áo đen đã thấy toàn thân mình đau đớn vô cùng. Gã cảm nhận rõ có vô số thứ gì cực bén nhọn đã găm vào da thịt của mình. Từ tay, chân đến toàn thân đều bị trúng đòn, cả người gã đổ gục xuống nhanh chóng.

– Tại sao ám khí của mày lại có thể quay ngược lại?

Gã không cam tâm thở hổn hển thắc mắc. Rõ ràng đám phi tiêu đã bị gã né tránh hoàn toàn. Trên phi tiêu càng không có gắn dây hay sợi chỉ thì làm sao đối phương có thể điều khiển nó bay ngược lại. Đáng sợ hơn là những ám khí này còn đâm trúng gã không hụt cái nào cả.

– Chẳng phải ta đã nói với ngươi là đừng hỏi gì cả sao? Yên tâm đi, ta không tấn công vào chỗ hiểm nên ngươi không lo mất mạng đâu. Chỉ tạm thời không thể cử động và chịu đau khổ một chút.

Nhìn tên áo đen đang nằm đau đớn, tay chân đều bị phi tiêu rạch nát, máu chảy ướt cả y phục, Tiểu Hắc vẫn vô cảm bỏ qua gã. Nó tiến đến đặt tay lên lưng Mộc Bình rồi truyền một chút chân khí của mình vào. Sau khoảng thời gian một tách trà, anh ta và Đại Hắc cũng đã tỉnh lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.