Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 2: Đã là vương, một đời không quên



Thời gian sau Nhan Linh cũng làm phiền nàng, nhưng ít hơn, không phải ngày nào cũng xuất hiện ở nhà nàng. Cổ Tịch dời máy tính vào phòng, đóng cửa lại làm việc. Nàng muốn viết ra hết những gì nàng trải nghiệm ở dưới thân xác Cảnh Tịch, nàng viết lại từ năm Cảnh Tịch tám tuổi cho đến khi nàng ấy tạ thế.

Mất thời gian nửa năm nàng mới viết xong, mái tóc lúc đó cũng dài đến nửa lưng, nàng dùng tất cả số tiền tiết kiệm của mình để ở nhà và viết cho xong quyển ‘Mộng Cảnh Khang- Cảnh Tịch’, sau khi viết xong liền tâm đắc gửi bản thảo cho nhà xuất bản. Nhà xuất bản ngay ngày hôm sau liên lạc với nàng, hỏi nàng viết tiểu thuyết như vậy có liên quan đến lịch sử không. Cổ Tịch gật đầu, bảo rằng:

– Hầu như là dựa vào lịch sử. Ngài có thể tra lại.

Người của nhà xuất bản đương nhiên không tin được nàng viết hay như vậy, lại hoàn toàn là lịch sử, liền sai người tra cho rõ. Kết quả là hầu như mốc thời gian mà mọi người biết đều đúng, thậm chí có những điều thâm cung bí sử, tính cách của Cảnh Tịch và thói quen thường ngày cũng viết rất chân thật.

Mặc dù Cổ Tịch nhận định đó là tiểu thuyết có mang yếu tố lịch sử, nhưng các nhà thẩm định sử học lại nói sách của nàng là sách lịch sử, vẽ lại thời Cảnh Khang thật đến độ không thể thật hơn. Ngay lập tức sách của nàng tạo được tiếng vang lớn, ai mà không muốn biết rõ về cuộc đời của vị nữ đế vương hảo nữ phong này. Sách nàng được in thành nhiều bán, ngay lập tức trở thành một trong những cuốn sách best seller, một cuốn sách diễn tả về tình cảm của Cảnh Tịch, lại còn có thể hiểu rõ lịch sử, cách viết của nàng lôi cuốn mang theo cả tâm tư của nàng, cả những giọt nước mắt.

Cổ Tịch thu lại tiền rất nhiều, cảm thấy thật không thể tin mọi người lại hưởng ứng như thế với sử học. Sách của nàng còn được Yên Lạc và Khi Hoa mua lại, một bên mua làm phim truyền hình, một bên mua làm phim điện ảnh. Biết rằng cục điện ảnh không cho làm phim đề tài đồng tính chiếu rộng rãi, nhưng đây là quyển sách gây tiếng vang lớn, lại hoàn toàn là lịch sử. Hai nhà làm phim vừa thuyết phục cục điện ảnh vừa đút tiền cho cục điện ảnh, cuối cùng thông qua, được chuẩn cho làm phim.

– Theo cô, Nhược Vân là người thế nào?- Đạo diễn phim truyền hình bên Yên Lạc nói với nàng, mặc dù ông đọc sách đã sớm biết những tính cách cơ bản của Nhược Vân nhưng vẫn muốn hỏi lại tác giả.

Cổ Tịch mỉm cười nhẹ nhàng, nàng bảo rằng: – Nhược Vân là một người cực kì nhẹ nhàng, thu liễm, nàng ấy thường mặc trang phục nha hoàn màu xanh của nha hoàn thượng đẳng. Khi được phong phi không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn duy trì màu xanh nhạt mà nàng thích. Luôn luôn cúi đầu theo sau Cảnh Tịch, khi Cảnh Tịch cần nàng, không bao giờ cánh tay nàng không vươn lên cho Cảnh Tịch nắm. Có thể nói, Nhược Vân chính là người hiểu Cảnh Tịch nhất.

– Thế còn An Trúc quận chúa, Cảnh Tịch có yêu nàng không? – Đạo diễn viết lại những đại ý cơ bản mà Cổ Tịch nói vào giấy, lại hỏi thêm. Đối với phim ông cực kì nghiêm túc, chưa có phim nào vào tay ông mà thất bại cả. Lần này đã phải bỏ rất nhiều tiền cho cục điện ảnh và dàn diễn viên chính, không thể nào thất bại. Mặc dù biên kịch đã viết ra kịch bản cho phim rồi, Cổ Tịch yêu cầu biên kịch bám sát vào Mộng Cảnh Khang, đổi tên với nàng không thành vấn đề, chỉ là, đừng thay đổi lịch sử.

Cổ Tịch gật đầu: – Cảnh Tịch yêu nàng ấy, rất yêu. Có điều, hai nàng vĩnh bất tương kiến, Cảnh Tịch đến chết vẫn nhớ nhung về nàng ấy.

– Nàng ấy thật sự rất đa tình- Đạo diễn gãi mũi mình, suy tư nói.

– Đế vương cũng có tình yêu –Cổ Tịch đàm luận với ông một chút nữa rồi lên đường trở về nhà. Đạo diễn suy nghĩ một lúc rồi thảo luận với biên kịch đổi tên Mộng Cảnh Khang thành Đế vương luyến.

Tay nàng chạm vào vô lăng lạnh giá, khởi động xe, chiếc Aston Martin mới cóng chạy bon bon trên đường. Dù sao cũng không trách nàng ham hư vinh được, bởi vì nàng đã từng là vương, trở về căn phòng năm mươi mét vuông ấy làm sao nàng quen? Khi có tiền nàng liền đổi căn hộ tầm hai trăm mét ở trung tâm, mua chiếc xe mới. Gần đây nàng đã mở một quán trà đạo, tìm những người tri âm tri kỉ với nàng, quán trà không nằm ở nơi đông đúc mà ở nơi vắng vẻ, quán thiết kế hệt bên trong nội các của Nhiễm Tâm, rất thích hợp dùng trà.

Lượng khách vào uống trà tuy không đông nhưng lại rất đặc biệt giàu có. Rất nhiều quý ngài giàu có thưởng lãm trà, gọi Cổ Tịch tới pha trà giúp để thử tay nghề của nàng. Nàng biết cơ bản về trà cụ hai mươi năm, so với họ nàng càng có phong cách nhàn nhã đế vương. Khách hàng giàu có của nàng rỉ tai nhau, thế nên thành lập một hội mê trà lớn nhất Trung quốc.

Nàng ở đây quen biết được rất nhiều bằng hữu mới, Kỳ Phong là một trong số đó. Hắn ta thành thục pha trà, so với các nam nhân trẻ tuổi thì Kỳ Phong thật khác biệt. Các trưởng bối trong Trà hội lúc nào cũng ngạc nhiên vì nàng sinh ra không phải trong hào môn, nhưng, cốt cách đế vương của nàng không phải tiểu thư nhà nào cũng có. Giơ tay nhấc chân của nàng đều ẩn ẩn cảm giác quyền lực, như thể nàng sinh ra trong gấm vóc, kẻ hầu người hạ, một người trên vạn người. Vậy nên các trưởng bối mới tiếp xúc với nàng, không chê bai nàng trẻ tuổi.

– Hôm nay khách thật đông, có thể là ta sẽ biến mất một lúc.

Kỳ Phong gật đầu:

– Vâng, ngươi đi đi.

Cổ Tịch phân phó các nhân viên tiếp các khách lớn, một tốp người gồm bốn người tiến vào, thấy Cổ Tịch liền hào sảng gọi nàng:

– Cổ Tịch, lại đây ba ba xem con thế nào?

Người vừa gọi nàng là Lý Tông Nguyên, cổ đông lớn của tập đoàn tài chính khu vực phía Nam, ngài vừa vặn rất thích nàng, muốn nhận nàng làm nghĩa nữ. Cổ Tịch nghe ông gọi liền đi lại chỗ ông.

– Cha hôm nay rảnh rỗi sao? – Ông nắm lấy tay nàng, yêu thương cùng nhau đi vào bên trong Trà lâu.

– Hôm nay cha mời các bằng hữu đi thử dùng trà của con.- Ông nhìn qua các người bạn của mình, lần lượt giới thiệu Cổ Tịch với họ. Tất cả những người vào trà lâu của nàng đều là người giàu có, điều này Cổ Tịch đã tính khi nàng mở quán, một ăn hai thua, nếu nàng làm hài lòng giới thượng lưu ắt hẳn quán có thể yên ổn kiếm tiền, nếu không trong vòng nửa năm là sạch vốn. Nàng đánh cuộc một phen, thế nhưng lại được.

Vốn dĩ nàng thấy Lý Tông Nguyên và Liễu phu nhân vợ ngài y hệt như phụ thân và mẫu thân nàng ở Cảnh Khang, nảy sinh ra cảm giác yêu mến, hai người liền nhận nàng là dưỡng nữ bởi hai người cũng chẳng có con cháu gì. Ông thật sự yêu mến nàng, rảnh rỗi lại dẫn phu nhân sang chỗ nàng thưởng trà, Liễu phu nhân hay nấu vài món ăn đem đến cho nàng, còn bắt nàng về nhà họ mỗi tuần.

Khi nhìn thấy họ, nàng biết được rằng nhân gian thật sự có đầu thai chuyển kiếp, mà vốn dĩ người như họ không có ác đức liền sinh vào hào môn. Chỉ có điều y hệt kiếp trước, hai người rất khó khăn mới có được hài tử, có rồi nhưng cũng không giữ được lâu. Thế nên nàng vào nhà họ, làm nghĩa nữ mà họ thương yêu.

Cổ Tịch vì gặp được Cảnh Minh cùng Thi hậu ở chung một chỗ liền ra sức tìm kiếm các nữ nhân của nàng, biển người rộng lớn, ai biết các nàng ở nơi đâu, đầu thai vào nhà nào. Nếu gặp được các nàng thì có thể vẫn là bằng hữu với nhau? Nàng thật hi vọng được gặp lại họ một lần nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.