Buổi chiều, Cổ Tịch giao hết trà lâu cho nhân viên, lái chiếc xe màu xám nhạt của mình chạy ra viện bảo tàng. Nàng biết hôm nay có một buổi triển lãm đồ thời Cảnh Khang của Cảnh quốc, cả đồ của Nam quốc, Thạnh Khương, nàng muốn tìm hơi thở của thời gian trên những món đồ thân thuộc. Lái xe đỗ vào bãi đổ xe, nàng bước xuống khỏi xe liền phát hiện hôm nay còn có cả nhà báo, vì nàng là khách mời nên họ liền chụp hình nàng, hỏi vài câu đại loại như thấy hôm nay thế nào, đồ vật nào thu hút nhất với nàng.
Lý Tông Nguyên chủ trì buổi triển lãm này, quả thật là ý trời, ông đang cầm chiếc ngọc tỷ của chính ông kiếp trước giới thiệu với mọi người. Cổ Tịch tìm một chỗ ngồi xuống, ông thấy nàng liền mỉm cười, sau đó tiếp tục thuyết trình về ngọc tỷ của Minh vương. Cổ Tịch cũng thích ngọc tỷ của phụ thân nàng, nàng nhớ nàng có nhiều lần cầm lên, trên đó khắc chữ Cảnh quốc thịnh cường, phụ thân còn bảo ngày nào đó nàng sẽ làm chủ nó. Ấy vậy nàng lại tự làm cho mình một ngọc tỷ bằng thạch ngọc đen kiểu cách, trên đó vẽ cặp phượng chứ chẳng phải rồng.
Bên dưới nhà báo ngồi hai dãy ghế đầu, sau khi Lý Tông Nguyên kết thúc thuyết trình liền chuyển mục tiêu sang Cổ Tịch mà hỏi:
– Nếu cô đã nói là cô dựa vào lịch sử mà viết Mộng Cảnh Khang, vậy cho hỏi ngọc tỷ của Tịch vương màu gì? Thiết kế thế nào? –Chỉ muốn thử nàng, nếu nàng chẳng biết gì thì những gì nàng nói trong sách là không có căn cứ, mọi người đang đào lại khu mộ của Cảnh Tịch, tìm được một số lễ vật chưa bao giờ công bố. Đương nhiên Cổ Tịch sẽ chẳng thấy qua bao giờ.
Cổ Tịch trong lòng cảm thấy buồn cười, họ hỏi người làm ra ngọc tỷ ngọc tỷ như thế nào sao?
– Ngọc tỷ làm bằng thạch ngọc đen của Trì Lâm sơn, ngàn năm mới đào được một tảng. Mặt trước của ngọc tỷ vẫn như ngọc tỷ của Minh vương đề bốn chữ ‘Cảnh Quốc Thịnh Cường’, bên trái một hình phượng, bên phải cũng là hình phượng, mặt sau là cờ hiệu của Cảnh quốc.
Tuy Lý Tông Nguyên thích nhất là trà đạo của nàng nhưng ông lại càng thích kiến thức về Cảnh Khang triều uyên thâm của Cổ Tịch, những kiến thức không ai có, ngay cả những nhà sử học cũng chẳng đào được ngần ấy kiến thức như nàng. Theo tin tức ông mới nhận thì ngọc tỷ đã đào được rồi, đang ở tay ông bạn già của ông Ngải Giang Tuấn, ông chưa từng nói với Cảnh Tịch điều này. Hôm nay ngọc tỷ mới chính thức tới Bắc Kinh.
– Quả thật là như vậy- Một anh chàng nhà báo trẻ tuổi hô lên, mọi người nhất mực sửng sốt. Nhà báo trẻ đó chính là Ngải Giang Sa, con trai của Giang Tuấn. Chính cha anh hôm qua mới mang từ lăng một của Cảnh Tịch về, chưa có ai biết ngoại trừ cha con hắn.
Mọi người liền sửng sốt, Cổ Tịch cũng không nói gì, nàng bước lên sân khấu đứng cạnh nghĩa phụ của mình. Khi đứng sát bên ông, nàng khẽ gọi “cha” một tiếng như chào ông, ông mỉm cười, nhìn nàng. Cổ Tịch đem đồ vật của Cảnh Khang triều giới thiệu cho các khách nhân biết chỉ vì nàng muốn chạm vào chúng lúc nàng giới thiệu, chứ nàng cũng chẳng muốn nổi tiếng.
– Đây là ngọc bôi, vốn là quà cưới của Trữ Kiện vương tặng cho Tịch vương trong ngày đại hôn với An Trúc quận chúa. –Nàng chạm vào chúng, đây là đồ vật trong phòng của An Trúc, sau khi An Trúc đi nàng mới đem nó về phòng mình. Mỗi khi nhớ nhung nàng liền đem ra uống rượu một mình, chạm vào liền thấy hốc mắt nóng hổi.
– Chiết phiến được thêu cẩn thận này là của Vân tiệp dư thêu tặng Tịch vương. Năm đó Tịch vương bị bệnh thủy đậu, cả người nóng bức nổi mẩn đỏ khắp người. Năm đó Tịch vương phải ở trong phòng tịnh dưỡng những nửa tháng, cũng năm đó, Cảnh quốc và Nam quốc chinh chiến. Chiết phiến theo Tịch vương ra sa trường nên góc phải của nó nhiễm máu, lau thế nào cũng không hết.- Nói rồi nàng xòe chiết phiến ra, bên phải quả thực dính máu sớm chuyển sang đen nhưng cơ bản vẫn biết đó không phải mực.
– Làm sao cô biết những điều này?- Một phóng viên đứng lên hỏi, tiếng flash cứ nhằm vào nàng mà vang lên.
Cổ Tịch không nhăn mày lại, chỉ thản nhiên đối diện với ánh đèn flash, với nàng, chẳng có gì có thể làm nàng gấp gáp, sợ sệt được nữa: – Ta là người thích hoài cổ, kết giao với những người hoài cổ như ta nên sớm biết từ nhỏ.
Nàng nhìn góc phải thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhìn nàng, nàng ấy mặc một chiếc váy dài tới đầu gối màu đen, mái tóc xoăn nhẹ xõa sau lưng. Có chết đi sống lại một ngàn lần nữa nàng cũng biết đó chính là An Trúc.
Theo thể thiếp, nàng chào phóng viên rồi liền hạ đài nhường cho người khác thuyết trình tiếp. An Trúc vẫn đứng đó, bóng dáng cô độc nhìn những di vật cổ đại. Năm nay khai quật lăng mộ của Tịch vương và Nam vương Trữ Kiện, sự kiện quá đỗi ồn ào nên nàng vô thức biết được, liền rảnh một chút đi xem.
– Cô..- Cổ Tịch khẽ gọi.
An Trúc quay đầu nhìn nàng, ánh mắt như có như không nhìn nàng: – Tôi có quen cô sao?
– Tôi tên là Cổ Tịch, tôi, tôi..- Cổ Tịch mơ mình gặp lại An Trúc một ngàn lần khi còn ở Cảnh Khang, giờ gặp lại liền thúc thủ vô sách, một câu còn không mở miệng được.
– Tôi tên Ngữ Ngưng, Tiết Ngữ Ngưng.
Tô An Trúc trước mặt nàng giờ đây đã trở thành Tiết Ngữ Ngưng xa lạ, nàng mơ gặp An Trúc một ngàn, một vạn lần, không ngờ ngay phút này gặp lại. Tiết Ngữ Ngưng một thân âu phục sang trọng nhìn nàng, ngay cả một chút cũng không còn ánh nhìn tình tứ như xưa.
– Nếu không có chuyện… thiết nghĩ tôi nên đi xem một chút. –Tiết Ngữ Ngưng liền cáo từ, nàng vốn chẳng muốn cùng người lạ tiếp xúc quá nhiều.
– Khoan đã, thứ lỗi tôi mạo muội, có thể để tôi giới thiệu những món đồ này với cô không?- Cổ Tịch bước song song với Ngữ Ngưng.
– Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn xem qua, đến giờ về lại công ty rồi.- Ngữ Ngưng cáo từ, nàng vốn dĩ không phải không ưa người đối diện. Nàng ấy là Cổ Tịch, trong vòng một năm nay liên tục thắng best seller, còn lên báo liên tục, làm sao nàng không biết? Nhưng Ngữ Ngưng quả thật không muốn cùng nàng đàm luận, chẳng qua, nàng cũng không chán ghét Cổ Tịch.
– Phu nhân, sắp đến giờ họp rồi ạ- Thư kí của Ngữ Ngưng ở phía sau nàng, lên tiếng giải vây cho giám đốc.
Khi nàng đi rồi Cổ Tịch vẫn còn ngơ ngẩn, nàng nhìn theo bóng lưng An Trúc, nàng ấy đã qua cầu Nại Hà, uống một chén Mạnh Bà thang, làm sao có thể nhớ đến nàng. Duy chỉ có dáng vẻ vẫn duy trì dáng vẻ không quá xinh đẹp cũng không quá tầm thường, hệt như hoa sen nở thanh nhã, khiến người khác yêu mến. Mắt này, môi này, vốn từng là của nàng, nàng chỉ cần nhìn một là nhận ra.
Nếu kiếp trước nàng từ biệt, nói rằng bên Cổ Tịch chính là nghịch duyên, thế thì kiếp này ta có thể thuận lợi bên nàng không? Dù chỉ làm bạn với nàng? Bởi vì Cổ Tịch biết rằng nàng chẳng còn tư cách ở bên nàng, nếu có thể kề cận bên cạnh thôi nàng đã mãn nguyện kiếp này.