Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 79: Trẻ nhỏ tập yêu



Bác Nhã không biết được rằng Cổ Tịch để ý mình, muốn mình làm bạn gái của Cổ Tịch, nàng nhất thời không thể nào tiếp nhận. Ly bia được nàng tu ừng ực, nếu uống bia có thể làm nàng bớt ngại ngùng thì tốt. Hai người im lặng ngồi ăn với nhau, đôi khi Cổ Tịch sẽ ngước lên nhìn Bác Nhã một chút, sau đó lại cúi đầu ăn. Nàng đã yêu từ lâu, không ngờ bây giờ lại bị Bác Nhã biến thành tiểu nữ nhân mới biết yêu lần đầu.

– Tối nay em ngủ lại đây đúng không? Để chị đem thêm gối mền cho em- Cổ Tịch đi vào phòng lôi gối bên trong tủ ra ném trên giường, nàng cũng không biết Bác Nhã có chịu ngủ cùng mình không, nếu không nàng có thể dọn ra ngoài ngủ ở ghế. Nàng đem thêm một bộ gối chăn bê ra ghế sô pha.

Bác Nhã thấy nàng mang gối chăn ném trên ghế liền nói: – Chị để đó được rồi, một lát em chỉnh lại cũng được.

Một lát sau nàng thấy Cổ Tịch nằm trên ghế, không phải dọn ra cho nàng nằm sao? Cổ Tịch nằm trên đó làm gì?

– Chị, chỗ của em mà!

– Em vào phòng ngủ đi, chị ngủ ngoài đây.- Cổ Tịch nhướng mày chỉ vào bên trong phòng, nhưng Bác Nhã làm sao chịu, nàng nhất định phải đẩy Cổ Tịch vào trong phòng. Thế nên hai người giành qua giành lại, không ai nhường ai, cũng không ai chịu vào phòng trong ngủ.

Cuối cùng Bác Nhã cũng chịu thỏa hiệp, nàng nói: – Vậy hai chị em mình ngủ chung trong phòng đi.

Cổ Tịch gật đầu nói ‘được’ rồi nhanh như cắt đem gối mền ném vào lại trong phòng. Ngả người trên chiếc giường mềm mại của mình, Cổ Tịch đem mền đắp ngang ngực, nhắm mắt giả vờ ngủ. Bác Nhã ngượng ngùng nhấc mền leo vào trong, Cổ Tịch liền vươn tay ôm lấy Bác Nhã vào lòng, không cho nàng vùng vẫy.

– Chị.. chị ôm em chi vậy?

Cổ Tịch cười một tiếng, nói: – Chị lạnh.

– Vậy chị chỉnh máy lạnh đi chứ!- Bác Nhã thấy bàn tay của Cổ Tịch đặt trên eo của mình, nàng hít một hơi thật sâu làm dịu trái tim đang nhảy múa loạn nhịp, nắm lấy bàn tay Cổ Tịch muốn đẩy nàng ra.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, Cổ Tịch thấy lúc này thật tốt, được ôm Nhược Vân của mình một lần nữa. Tuy nàng ấy có chút ngốc, nhưng không phải càng khả ái hơn Nhược Vân quy quy củ củ sao? Cổ Tịch nhích người lại một chút đặt đầu lên vai Nhược Vân, yêu thương ôm chặt nàng ấy vào lòng.

Bác Nhã thấy càng ngày Cổ Tịch càng sát gần lại mình, nàng không quen cảm giác này, thế nên nàng xoay người mặt đối mặt với Cổ Tịch. Nàng nghĩ nàng lại sai lầm khi xoay người lại đối diện với Cổ Tịch, thấy gương mặt xinh đẹp của Cổ Tịch trong cự ly gần đến thế này khiến nàng hít thở không thông, nàng đỏ mặt, cố gắng hít thở bình thường.

Cổ Tịch nhích người lên một chút, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào môi Bác Nhã. Nàng nghĩ lúc này mà không hôn nàng ấy thì thật thiếu sót, nàng ấy đỏ ửng lên hệt như quả cà chua, càng chọc lòng người ngứa ngáy.

– Chị!!- Bác Nhã bực dọc ngồi dậy, nàng không muốn nằm bên cạnh Cổ Tịch nữa mà đi xuống dưới giường nằm. Cả ngày hôm nay không biết Cổ Tịch bị gì, hết giận nàng rồi lại hôn nàng, nàng thật không nắm được tính cách sớm nắng chiều mưa của Cổ Tịch.

Cổ Tịch cười hì hì, nàng cũng phi xuống dưới giường bế Bác Nhã lên, thả nàng ấy xuống giường:

– Chị hứa không làm gì nữa, em ngủ đi.

– Thật không? – Bác Nhã nghi hoặc nhìn Cổ Tịch, nàng hơi nhíu mày lại. Nàng đương nhiên không tin Cổ Tịch có thể nằm yên không động.

– Thật chứ!- Cổ Tịch hứa với Bác Nhã, đêm đó hai người chỉ an yên ngủ bên cạnh nhau. Buổi sáng Bác Nhã tỉnh dậy trước, nàng xoay người lại xem Cổ Tịch đang say ngủ. Khi Cổ Tịch ngủ say trông nàng như là thiên thần lạc bước xuống nhân gian này, còn khi nàng ấy tỉnh, Bác Nhã thấy nàng ấy thật bát quái.

Dường như Bác Nhã nhìn Cổ Tịch khiến Cổ Tịch cảm nhận được, nàng ấy chớp chớp đôi mắt một lúc rồi mở mắt ra, mỉm cười: – Sáng vui vẻ.

– Dạ!- Bác Nhã bước chân xuống giường tranh nhà vệ sinh trước, nàng muốn trông tươm tất trước mặt Cổ Tịch, chính nàng còn không hiểu vì sao lại thế.

Sau khi nàng rửa mặt xong Cổ Tịch mới lười biếng đi vào nhà tắm, chải chuốt thay đồ một lúc, Cổ Tịch mới với đầu ra ngoài, hỏi: – Em muốn đi chợ với chị không? Tủ lạnh hết đồ ăn rồi.

– Được không? Chị chở em hả?- Bác Nhã cao hứng nói.

– Đương nhiên.

Cuối cùng hai người đèo nhau trên chiếc xe đạp màu xanh ngọc, Cổ Tịch chở nàng ấy ra chợ, đường từ nhà ra chợ nói xa không xa, nói gần không gần, hai người mất một lúc mới tới. Mọi hôm Cổ Tịch đều là đi nhanh về nhanh, hôm nay lại muốn chậm, Bác Nhã ngồi ở yên sau cười cười nói nói, kể chuyện trên trời dưới biển cho nàng nghe.

– Có vẻ chợ hôm nay hơi vắng, em muốn ăn hải sản hay thịt?- Cổ Tịch không biết mình nên rẽ trái hay phải, thế nên nàng hỏi Bác Nhã.

Bác Nhã cắn cắn môi mình suy nghĩ một lát, nàng quyết định: – Ăn thịt đi, em muốn ăn thịt heo.

– Được!- Cổ Tịch cười cười chạy xe qua bên trái, nàng lựa thịt heo rồi mua thêm cả đồ nấu canh. Sau đó hai người chạy về khu trung tâm ăn sáng, vì buổi sáng ăn cơm với thịt heo kho không được, thế nên hai người ăn điểm tâm.

Bác Nhã chọn bánh bao, còn Cổ Tịch chọn thịt viên, há cảo. Chẳng mấy chốc mà phục vụ bưng ra cả bàn đồ ăn đặc sắc, Bác Nhã nâng đũa mời Cổ Tịch ăn. Đã rất lâu rồi Bác Nhã không được đi ăn tiệm, được đi ăn liền cao hứng cho hết vào miệng.

– Em ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.

Nhìn Bác Nhã, Cổ Tịch càng muốn bù đắp cho nàng ấy, nàng ấy đã phải chịu những gì? Thiếu thốn ra sao? Trong khi nàng và các phu nhân ở Bắc Kinh hưởng vinh hoa phú quý, ở đây Nhược Vân lại phải chịu muôn vàn cực khổ, càng nghĩ Cổ Tịch càng thương. Nàng gắp thêm đồ ăn cho vào chén Bác Nhã, dịu dàng dỗ dành:

– Em ăn thêm một chút, em ốm quá.

Cũng may mà nàng đã tìm được Bác Nhã, cũng may kim tinh vẫn chưa dịch chuyển nhiều, hai người vẫn có thể ở bên nhau nối lại tình duyên tiền kiếp.

– Dạ.

Há cảo ở quán này rất ngon, nhưng lại rất đắt, bình thường nếu nàng muốn ăn sáng sẽ không đến đây ăn. Hôm nay Cổ Tịch dắt nàng đi ăn, lại chọn đúng quán này, Bác Nhã nhìn Cổ Tịch, tự biến Cổ Tịch thành một viên há cảo ngon lành cỡ bự, nàng chỉ muốn cắn một cái. Cổ Tịch thật tốt, thật ngon.

Ăn xong hai người lại chở nhau về quán, Bác Nhã ngồi sau lưng Cổ Tịch vui vẻ kể chuyện tiếp. Cổ Tịch cũng im lặng lắng nghe nàng, đôi khi lại bồi thêm vài câu. Do lo nói chuyện nên Cổ Tịch đi trúng vào ổ gà, xe bỗng chốc bị hụt một chút, Bác Nhã hoảng sợ ôm eo Cổ Tịch thật chặt.

Đôi má của hai người không hẹn mà tự đỏ, đều đã yêu qua từ trước đây nhưng không ngờ đều biến thành trẻ nhỏ tập yêu.

Người đi đường cảm thấy hai người đi chung với nhau rất đẹp đôi, xung quanh hai người đều như phát ra ngàn vạn trái tim. Thật tình tứ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.