Hai tháng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Bác Nhã cũng sắp lãnh được kì lương thứ hai, Cổ Tịch ngồi ở ngoài hiên quán cà phê nhìn lên bầu trời đen mịt trên cao. Hai hôm trước Nhã Thư gọi báo Bối Vịnh Thi đã thuận lợi sinh được hồ ly con, đã về nước. Cổ Tịch thu xếp việc ở thành phố X, chuẩn bị lên đường trở về Bắc Kinh.
Bác Nhã đi từ bên trong nhà ra ngồi ngoài hiên cùng Cổ Tịch, hỏi: – Chị định rời khỏi đây sao?
Cổ Tịch im lặng không nói, cứ cho là nàng im lặng thừa nhận vậy. Nhưng mục đích chính của việc nàng đến đây đó chính là mang Nhược Vân về cùng nàng, nhưng vừa vặn kì thi của Bác Nhã là vào hôm nay, thế nên Cổ Tịch nán lại thêm vài ngày.
– Em lên Bắc Kinh một chuyến với chị đi, được không?- Cổ Tịch nhìn Bác Nhã ngồi kế bên mình. Lúc này đây ánh sao còn không lung linh bằng nàng ấy, bao nhiêu đêm hai người đứng ở biên giới tuyệt vọng nhìn lên trời cao, bao nhiêu ngày hai người cùng cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường, nàng và ta đều tắm qua máu đỏ.
Bác Nhã cũng không biết mình có nên đi theo Cổ Tịch không, dù sao nàng cũng chỉ biết Cổ Tịch là chủ quán cà phê này, là nhà văn, là người thừa kế của Lý Tông Nguyên, còn lại nàng vẫn rất mơ hồ. Chị ấy như thế nào? Ở đâu? Tất cả nàng đều chưa biết.
– Em đồng ý đi theo chị không?
Lại một lần nữa Cổ Tịch hỏi câu này, lần này Bác Nhã do dự gật đầu. Dù sao nàng cũng đã hai mươi mốt tuổi, cũng không phải trẻ con nữa rồi, với cả, nàng cũng không có gì để Cổ Tịch chiếm lời được.
– Vậy ngày mai bọn mình về Bắc Kinh?
– Dạ, vậy để em soạn đồ.
Nói rồi Bác Nhã chạy vào bên trong nhà soạn đồ của nàng, dù sao cả tháng nay nàng cũng dọn đến ở cùng Cổ Tịch, đồ đạc hết thảy nằm bên trong tủ của Cổ Tịch. Cổ Tịch thấy nàng chạy vào trong nhà cũng theo sau nàng, cười cười nói:
– Em soạn ít thôi.
Về nhà nàng có thể dắt Bác Nhã đi mua đồ, những loại đồ giá chỉ ba mươi tệ này càng mặc càng giãn ra, Cổ Tịch càng nhìn càng xót. Lòng chỉ muốn mau chóng vứt hết chúng đi, thay thành một loạt đồ mới cho Bác Nhã.
Hai người rời khỏi, để lại quán cà phê cho Xuân Vi trông coi, Cổ Tịch biết quán cà phê này cũng không trụ được lâu.
Vì đi máy bay nên hai người chỉ mất một tiếng là tới, Bác Nhã lạ lẫm nhìn thành phố khác, nàng nắm chặt cánh tay Cổ Tịch, nho nhỏ hỏi:
– Rồi mình đi đâu nữa, Tịch tỷ?
Trong dòng người đông đúc, Cổ Tịch thấy Ngữ Ngưng đang đứng đợi nàng, Mạn Hy ở bên cạnh nàng ấy. Dù là trong đám đông, Ngữ Ngưng vẫn nổi bật như một nữ thần, nàng chỉ cần đứng yên đã trở nên ngạo nghễ, nàng chỉ cần mỉm cười, tất cả đều phải chào thua tư sắc của nàng. Nếu nói nàng đẹp, điều này cũng không phải, nàng có khí chất, điều đó làm nàng nổi bật hơn ai khác.
Mạn Hy ở bên cạnh Ngữ Ngưng, đó là điều làm Cổ Tịch thấy lạ. Không phải hai người phải là tình địch của nhau?
– Tịch tỷ, hai tỷ tỷ này là ai?- Bác Nhã hơi nghi hoặc nhìn Ngữ Ngưng, Mạn Hy.
Cổ Tịch chỉ vào Ngữ Ngưng và Mạn Hy rồi nói: – Đây là Tiết Ngữ Ngưng, đây là Nghiên Mạn Hy. Em có thể gọi là Ngưng tỷ, Hy tỷ.
– Lại thêm một cô?- Mạn Hy hơi bực mình liếc Cổ Tịch đến xéo mắt.
– Em ấy tên Bác Nhã.
– Đi thôi, tài xế đang đợi- Ngữ Ngưng quay lưng đi, bốn người cùng nhau đi ra xe Ngữ Ngưng chuẩn bị sẵn. Lúc này Cổ Tịch mới để ý thấy Mạn Hy không mặc đồ thường mà mặc cảnh phục, vậy nên nàng mới hỏi: – Em mới đi làm về?
– Đâu có, em được phân phó bảo vệ Ngưng tỷ.
– Bảo vệ? Ở nhà xảy ra chuyện gì? Vậy sao lúc nói chuyện điện thoại không ai nói ta biết?
Ngữ Ngưng ngồi trên ghế phụ nhìn xuống Cổ Tịch, lạnh lùng buông lại một câu: – Nói em, em làm được gì? Lần trước bị đánh thừa sống thiếu chết rồi. Lo mà tịnh dưỡng đi.
Bác Nhã cảm thấy mình đang lạc vào mê cung, những gì họ nói nàng hoàn toàn không biết. Cũng may là Mạn Hy từ từ kể lại chuyện vì sao phải bảo vệ Ngưng tỷ cho nàng nghe, nàng đại khái cũng hiểu được một chút.
Sau khi báo án Trần Tử Hàm, Ngữ Ngưng có gặp qua Duyệt Nhiên một lần, nàng ấy muốn tìm Ngữ Ngưng thương lượng về việc rút đơn. Nhưng Ngữ Ngưng cương quyết không đồng ý, vết sẹo ở mắt Duyệt Nhiên giật giật lên, tức giận gầm một tiếng. Ngữ Ngưng cũng không sợ hãi mà tạt nước vào người đang gầm như cọp cái kia, sau đó bỏ về.
Không ngờ người của Hưng Hội đều là một lũ nhỏ mọn, không thương lượng được liền kêu người đánh Ngữ Ngưng, sau đó là bên đội của Mạn Hy phái Mạn Hy ra bảo vệ Ngữ Ngưng, còn thêm cả chục vệ sĩ. Nước đến đất ngăn, cho dù có phái người đến đánh Ngữ Ngưng, nàng vẫn mướn được bảo vệ từ hội khác.
Cho đến một tối, Ngữ Ngưng sau khi tắm xong leo lên giường ngủ, Mạn Hy ngủ ở giường nhỏ bên cạnh bảo vệ. Không ngờ đang ngủ thì rắn rít đồng loạt bò vào bên trong phòng hai nàng, Ngữ Ngưng sợ hãi hét toáng lên. Nếu là người, Mạn Hy sẽ đánh bọn họ được, nhưng đây là rắn rít, nàng cũng kiềm không được nhảy qua giường Ngữ Ngưng, ôm nàng ấy hét toáng lên.
Vệ sĩ của Ngữ Ngưng cũng đồng loạt xông vào phòng, họ cũng bối rối với những chuyện xảy ra trước mắt. Một người không biết lấy từ đâu ra tờ báo, đốt lên xua rắn rít đi. Ngữ Ngưng sợ đến độ khóc không ra nước mắt, Mạn Hy thì mặt xanh mét, nàng lầm bầm:
– Chúng ta đụng tới Duyệt Nhiên.. phải làm sao?
– Nàng ta thích lùa rắn vào phòng người khác à?- Ngữ Ngưng sợ hãi lau đi mồ hôi trên trán mình, rắn nhiều như vậy, làm sao mấy người gác phòng không phát giác ra?
Mạn Hy cất súng vào túi, nói: – Duyệt Nhiên hay dùng tà thuật cấm chú lắm, chỉ sợ ả không phái người mấy hôm nay, mà phái rắn rít đến quấy phá đến khi nào cô mệt.
Nói đến lĩnh vực huyền bí, Ngữ Ngưng lại nhớ đến bà đồng giúp mình đợt trước. Vậy nên nàng mới chủ động liên hệ cho Bối Vịnh Thi, còn kể ra mình bị Duyệt Nhiên của Hưng Hội quấy phá. Bối Vịnh Thi nhìn qua Bạch Dĩnh một lúc, sau đó cũng đồng ý, nhưng mà là Bạch Dĩnh về giải quyết vấn đề này.
Muốn Bạch Dĩnh rời đi, Bạch Dĩnh lại yêu cầu bên Tịch gia đưa Huyền Cơ qua trông vợ bầu của mình, bằng không nàng sẽ không đi. Ngữ Ngưng và Mạn Hy lại phải đích thân qua nhờ Huyền Cơ, tạo thành một vòng kết nối mới lạ.
So với mối quan hệ tình bạn của Triển Nghi và Duyệt Nhiên thì tình bạn của Bạch Dĩnh và Duyệt Nhiên đương nhiên nặng hơn. Vết sẹo trên mắt của Duyệt Nhiên cũng là Bạch Dĩnh tức tối cào một phát, in dấu cả ngàn năm.
Kể xong Cổ Tịch cũng hiểu hết các nàng trải qua điều gì, lông mày của Cổ Tịch nhíu chặt, nàng hay làm thế mỗi khi có điều gì tức giận, hoặc là lo âu. Rõ ràng là lúc nào Ngữ Ngưng cũng nói mọi chuyện ở nhà vẫn ổn, vẫn tốt, không ngờ đều là nói dối nàng. Ngay cả Mạn Hy cũng vậy, Cổ Tịch im lặng, trên đường về không ai nói thêm gì nữa.