Đêm Tình Phũ Sương

Chương 56: Kiểm tra nhóm máu



Ánh đèn chớp nháy ở cửa phòng cấp cứu khiến trái tim của Tần Mặc Đình như chết nghẹn, hắn im lặng từ đầu đến cuối không hề nói năn gì mặc kệ áo còn dính máu đỏ tươi hắn vẫn ngồi như mất hồn ở trước cửa phòng cấp cứu. Ông bà Lục chạy đến nhìn mọi người ở đó nét mặt ai cũng căng thẳng hoang mang nhất là Tần Mặc Đình, giống như toả ra sát khí có thể giết người.

Bạc Ân Tuỳ dìu Nhạc lão ngồi xuống đối diện hàng ghế mà Tần Mặc Đình ngồi trong lòng không khỏi khẩn cầu thần linh phù hộ cho Sở Giai Hân.

Lúc này, Tần lão phu nhân nghe tin con trai cũng có mặt trong buổi đấu súng liền kinh hãi chạy lên bệnh viện nhưng nữa đường đi bà mới hoàn hồn nghe rõ người trúng đạn không phải con trai bà mà là Sở Giai Hân, theo camera ghi lại là Sở Giai Hân kéo ông Lục tránh được viên đạn thứ nhất nhưng khả năng quan sát của cô rất nhạy vừa liếc qua thấy đầu súng nhắm vào đầu của Tần Mặc Đình cô không nghĩ ngợi hoàn toàn theo phản ứng chạy đến đỡ một phát đạn trúng lưng có nguy cơ sẽ xuyên qua tim hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện Hoàng Nhân.

“Phu nhân..chúng ta vẫn đến bệnh viện ạ ?” – Người tài xế cũng nghe qua người bẩm báo tình hình thì đi đến gần hỏi bà.

“Đi..sao lại không đi” – Bà khua tay nhanh chóng vào xe đến bệnh viện.

Bước đến, Tần phu nhân kinh ngạc nhìn con trai yêu quý của mình ngồi như người mất hồn ở dãy ghế áo sơ mi thấm máu vẫn còn đó lòng bà đột nhiên thắt lại đi đến nhẹ nhàng vỗ vai con trai.

“Mặc Đình, con thay quần áo trước đi..mẹ ở đây canh con bé thay con” – Bà ngồi xuống giọng nói hiền từ.

“Con muốn chờ cô ấy” – Giọng hắn khàn lạnh không nhanh không chậm đáp lời kiên quyết.

Bà nuôi nấn Tần Mặc Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy bộ dạng thảm hại như vậy của con trai mình lại còn có một sự sợ hãi trong đáy mắt của anh, bà thật sự đã hiểu ra cô gái bên trong kia có ý nghĩa cỡ nào đối với con trai mình.

Cuối cùng ánh đèn cấp cứu cũng tắt, sau ba tiếng ở trong phòng cấp cứu thì bác sĩ cũng đẩy cửa bước ra ngoài nét mặt ai cũng căng thẳng càng đối diện với Tần Mặc Đình càng sợ hãi.

“Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân” – Bác sĩ còn chưa nói hết câu thì Tần Mặc Đình đã tiến đến.

“Vợ tôi sao rồi bác sĩ ?” – Một câu nói khẳng định đã rõ ràng sự thâm tình ôn nhu của hắn đối với cô.

“Dù đã lấy được viên đạn ra nhưng sức khoẻ của cô ấy hoàn toàn yếu đi rất nhiều, cô ấy được đưa đi cấp cứu trong tình trạng sẩy thai và mất máu…dù đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng việc sẩy thai đã khiến cơ thể của cô ấy suy yếu nặng nề và đã rơi vào tình trạng hôn mê…” – Lời nói của bác sĩ như đâm vào tim của Tần Mặc Đình, mọi người giống như bị một tản đá lớn đè lên đầu.

“Sẩy thai ..? Cô ấy có thai sao..” – Tần Mặc Đình khó khăn hỏi lại bác sĩ.

“Đúng vậy, vôi thai đã tròn ba tuần nhưng vì còn quá sớm nên sẽ không có dấu hiệu mang thai tôi nghĩ cả bản thân bệnh nhân cũng chẳng biết” – Bác sĩ trầm lặng nhẹ nhàng nói với Tần Mặc Đình.

Bầu không khí lạnh lẽo, mọi người không khỏi thấy nặng nề trong lòng nhìn qua Tần Mặc Đình suy sụp tiến vào giường bệnh của Sở Giai Hân ngồi xuống.

Ánh trăng đêm nay lẳng lặng lơ lửng, gió thổi không mạnh không nhẹ xuyên qua hàng cây lá bên khung cửa sổ khiến lòng người thêm lạnh lẽo cô đơn, người đàn ông đau lòng xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn như đang ngủ của cô gái, bàn tay to lớn phũ lên cánh tay thon gầy của cô.

“Chẳng phải nói là gả cho anh sao…còn không mau tỉnh lại” – Giọng nói cưng chiều mang rõ sự nghẹn ngào bi thương, bà Lục bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này liền không kiềm được rơi nước mắt xoay người nhìn Tần phu nhân khoé mắt cũng đã đỏ hoe ngấn lệ.

Bác sĩ mang đến một bảng báo cáo bên ngoài chần chừ không biết nên mang đến cho Tần Mặc Đình lúc này hay không thì Lục Nhất Hoàng đã gọi bác sĩ lại cầm lấy bảng xét nghiệm.

Nhóm máu đặc biệt của Sở Giai Hân chính là máu hiếm rất may là bệnh viện còn đủ để cứu chửa truyền máu cho cô. Kết quả máu được phân tích khiến bàn tay của Lục Nhất Hoàng run lên suýt nữa thì ông ngã xuống ghế. Từ đầu nhìn cô ông đã nghi hoặc nhưng vì không muốn thất vọng nên ông đã vội gạt bỏ ý tưởng trong đầu, ông nhanh chóng gọi cho một thuộc hạ của mình.

“Lục tiên sinh có việc căn dặn ạ ?” – Trong điện thoại truyền ra giọng nói nghiêm nghị kính trọng.

“Giúp tôi điều tra về Sở Giai Hân,kiểm tra nhóm máu của con bé và tôi…tôi muốn thấy kết quả nhanh nhất có thể” – Giọng ông nghiêm nghị có chút run rẩy.

“Vâng, thuộc hạ lập tức làm ngay” – Người bên kia nhanh chóng tuân lệnh.

Lục phu nhân bên cạnh nghe thấy liền kinh ngạc kéo ông ra một bên nhíu mày hỏi rõ, trong lòng bà cứ hệt như dậy sóng lập tức ngất đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.