Tần phu nhân đi vào, dáng vẻ của Tần Mặc Đình làm bà đau lòng không khỏi vỗ vai trấn tỉnh con trai.
“Mặc Đình con về nhà tắm rửa ăn uống một chút rồi quay lại được không…Giai Hân tỉnh lại thấy con nhớt nhát thế này con bé có vui nỗi không ?” – Bà biết rõ tâm tình lúc này của Tần Mặc Đình suy sụp đến mức nào nhưng thân làm mẹ sao có thể đứng nhìn không lo cho con của mình.
“Mẹ à, cô ấy sẽ không sao đâu đúng không ?” – Hắn vẫn nắm tay Sở Giai Hân, giọng nói khàn khàn.
“Ừm, con bé là người tốt ông trời chắc chắn sẽ phù hộ bảo vệ con bé” – Bà mỉm cười đáp lời.
Cuối cùng một lúc lâu thì Tần Mặc Đình cũng đồng ý quay về tắm rửa, Tần phu nhân ở lại trong phòng mà không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Bà đã biết rõ tâm tư của cô gái này đối với con trai mình, bà đã hối hận rồi..đáng lẻ bà nên nhìn rõ mỗi người từ tận đáy lòng chứ không phải diện mạo bên ngoài. Nếu không phải nhờ Sở Giai Hân thì người đang hôn mê ở đây chính là con trai của bà.
….
Ở một nơi khác, Cung Giác Sơn không giao bọn sát thủ cho cảnh sát mà lại nhốt tất cả lại ở tầng hầm bí mật ở Cung Gia tra khảo, nhìn bọn họ từng người bị trói xích vào một chỗ dùng hình mà nói chuyện.
Tần Mặc Đình sau khi rời khỏi dinh thự thì đến chỗ của Cung Giác Sơn, hắn nhìn cảnh tượng ghê gớm trước mắt nhưng không hề đổi sắc ngược lại còn có nét đáng sợ hơn ác quỷ.
“Bọn mày là người của ai ?” – Tần Mặc Đình bước tới gần tên đang chảy máu như sắp chết kia.
“Lũ súc sinh không có tình người như tụi mày có giết tao cũng không đầu hàng” – Hắn tuy miệng sưng đỏ đầy máu nhưng vẫn cứng đầu ngoan cố, chưa dứt đã bị ăn một đá như trời giáng của Tần Mặc Đình.
“Nếu đã vậy thì không nên nói chuyện với mày nữa rồi..tao nên nói chuyện với con gái mày nhỉ” – Đúng như Tần Mặc Đình nghĩ, tên đó lập tức kích động cứ như đụng phải dây thần kinh vậy.
“Thằng khốn sao mày dám..không..không được làm hại con gái tao, nó không biết gì cả muốn làm gì tao cũng được..xin mày đừng đụng đến con bé” – Mấy người ở đó cũng không mấy kinh ngạc vì họ đã nghe qua về Tần Mặc Đình rất nhiều, hắn chẳng khác gì ác quỷ nhất là lần này bọn sát thủ đó lại dám hại người vợ mà hắn yêu quý hôn mê bất tỉnh.
“Con gái mày không biết gì..người phụ nữ của tao cô ấy cũng vô tội đấy”-Hắn giống như ma quỷ nhìn hắn và lũ sát thủ còn lại, lúc này tên cầm đầu mới thực sự sợ hãi nhìn Tần Mặc Đình.
“Không..không Tần thiếu..là tôi sai rồi, tôi khai mà xin anh đừng hại con gái tôi..tôi xin anh, tôi chỉ có một đứa con gái này..tôi cầu xin anh” – Tên cầm đầu đập đầu xuống đất cầu xin Tần Mặc Đình không màng sống chết khai ra toàn bộ.
Họ là người dưới chướng của Cố Hoài Chương nhận lệnh và tiền mà làm việc, đồng thời lúc vào cửa Nguỵ Uyên cũng đã góp phần giúp họ và cho họ một số tiền bảo là phải bắt cóc cô gái tên Sở Giai Hân, bọn họ nhìn thấy tiền đương nhiên sáng mắt lại thêm một công đôi việc nên đã không ngần ngại mà làm việc. Bọn họ là sát thủ lâu năm nên tất nhiên sẽ chẳng dễ dàng đầu hàng trước mấy loại dùng hình này nhất là thuộc hạ trung thành của Cố Hoài Chương.
Tất cả bọn chúng đều bị cắt bỏ tứ chi sống không bằng chết toàn thân bị tra tấn không ra hình người rồi bị tống hết vào sở cảnh sát ngay trong đêm đến người ở sở cảnh sát nhìn thấy còn kinh sợ.
….
HAI NGÀY SAU.
Thời gian này sau khi làm hết việc ở công ty thì Tần Mặc Đình liền đến bệnh viện ở cạnh Sở Giai Hân.
“Tiểu Giai Hân em muốn đi biển nên anh đã mua lại khu nghỉ dưỡng ở đó..chỉ cần em tỉnh lại chúng ta sẽ xuất phát” – Tần Mặc Đình cưng chiều hôn lên trán cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay bầu không khí yên tĩnh đến đau lòng.
“Cậu Tần..tôi nói chuyện với cậu chút được chứ ?”-Từ ngoài cửa truyền vào giọng của Lục Nhất Hoàng.
Biểu cảm của hắn giống như đã lường trước không hề có gì khác thường mà nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô rồi mới ra ngoài.
“Lục lão gia xem ra muốn nói đến quan hệ giữa ngài và Giai Hân ?” – Tần Mặc Đình không ngại ngần mà nói trước ra ý định của Lục Nhất Hoàng.
“Hoá ra là cậu đã biết mọi chuyện..nếu tôi không phát hiện ra thì cậu cũng không định trả con bé cho chúng tôi đúng không ?”
“Trả ? Lục tiên sinh ông không nhầm đó chứ..cô ấy vốn dĩ từ đầu đến cuối đều là của tôi…cô ấy không cần người thân mười năm trước là vậy bây giờ cũng vậy dù ngài có tra được thì tôi cũng không có ý đưa cô ấy quay về Lục Gia”.
“Cậu nói không đưa thì là không đưa sao thật là quá coi thường Lục mổ rồi đấy”
“Tần Mặc Đình tôi có thể vì cô ấy mà đối chọi với bất kì ai..Lục lão tiên sinh đã có sự kiên quyết như vậy thì tôi cũng không muốn tiếp chuyện nữa” – Hắn chỉ nhẹ gật đầu chào một cái rồi quay lưng rời đi.