Trong phòng bầu dục, chỉ có một luồng sáng dịu nhẹ duy nhất toả ra từ ngọn đèn bàn chân đồng trên bàn làm việc của Herney.
Đầu ngẩng cao, Gabrielle Ashe đang đứng trước mặt Tổng thống. Bên ngoài cánh cửa sổ sau lưng ông, ánh hoàng hôn đang trải dài trên thảm cỏ phía tây của Nhà Trắng…
– Tôi được thông báo rằng cô quyết định sẽ ra đi. – Herney lên tiếng, vẻ thất vọng.
Gabrielle gật đầu. Rất tử tế, Tổng thống đã hứa sẽ bảo đảm cho Gabrielle một nơi an toàn ngay trong Nhà Trắng để tránh cánh nhà báo, tuy nhiên Gabrielle không muốn tránh bão ngay tại mắt bão. Cô muốn đi càng xa càng tốt. Ít nhất là trong thời gian trước mắt.
Tử sau bàn làm việc của mình, Herney chăm chú nhìn cô gái trẻ Gabrielle, hành động của cô sáng nay thật là… – Ông ấp úng, hình như không thể nói nên lời. Ánh mắt của ông thật chân thành và giản dị, khác hẳn cặp mắt sâu bí hiểm một thời đã hút cô tới bên Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton. Ngay giữa trung tâm quyền lực này, Gabrielle vẫn cảm nhận hết sức rõ ràng sự nhân hậu, nhân cách và danh dự trong ánh mắt của Tổng thống, ánh mắt mà cô sẽ không dễ gì quên được.
– Hành động đó cũng là vì lợi ích của chính tôi mà. – Gabrielle đáp lời Herney gật đầu.
– Dù sao thì tôi cũng rất biết ơn cô. – Ông đứng dậy, ra hiệu bảo cô gái đi theo mình ra đại sảnh. – Thực ra tôi đã hi vọng rằng cô sẽ ở lại đây một thời gian, và hi vọng rằng sẽ có dịp bố trí cô vào bộ phận gây quỹ tranh cử của tôi.
Gabrielle quay sang, hoài nghi nhìn Tổng thống:
– Chặn đứng thâm thủng và khởi đầu tái thiết sao, thưa Tổng thống?
Ông cười.
– Cũng đại loại như vậy.
Chắc Tổng thống cũng đồng ý với tôi rằng lúc này thì tôi sẽ là gánh nặng cho Tổng thống thay vì một cộng tác viên hiệu quả.
Herney nhún vai:
– Sau vài tháng là tất cả sẽ chìm vào quên lãng. Rất nhiều người đã phải trải qua những hoàn cảnh tương tự như cô lúc này, nhưng rồi vẫn trở thành những người vĩ đại. – Ông nháy mắt tinh nghịch:
– Một số thậm chí còn trở thành Tổng thống Hoa Kỳ nữa cơ đấy.
Gabrielle biết đó là sự thật. Mới thôi việc có vài giờ mà cô đã phải từ chối hai đề nghị cộng tác – của Yolanda Cole ở đài ABC và của tạp chí St. Martin (với những ưu đãi đặc biệt, nếu cô đồng ý xuất bản cuốn tự thuật về bản thân – thật nhầy nhụa). Không, tôi xin kiếu.
Chân bước theo Tổng thống dọc hành lang, tâm trí Gabrielle quay về với những bức ảnh của mình giờ này chắc đã được phát trên hầu hết những kênh truyền hình lớn nhỏ.
Nếu không thế thì đất nước này sẽ phải chịu những tổn thất vô cùng khủng khiếp, cô tự nhủ, khủng khiếp hơn thế nhiều lần.
Sau khi đến trụ sở Đài Truyền hình ABC để lấy lại tập ảnh và mượn thẻ nhà báo của Yolanda Cole, Gabrielle đã một lần nữa lẻn vào văn phòng của Sexton để lấy những chiếc phong bì lanh màu trắng và in tất cả những bằng chứng về hành vi ăn đút lót của ông ta. Sau cuộc chạm trán ở đài tưởng niệm Washington, Gabrielle đã giơ những bằng chứng ấy sát vào khuôn mặt lúc bấy giờ đã thất thần của ngài Thượng nghị sĩ rồi tuyên bố yêu sách: Hãy để cho Tổng thống có cơ hội thú nhận sai lầm của bản thân ông ấy, nếu không tất cả những bằng chứng này sẽ tiếp tục bị đem công bố. Thượng nghị sĩ Sexton chỉ nhìn thoáng tập tài liệu trên tay Gabrielle rồi lầm lũi chui vào trong chiếc Limusine của mình và đi thẳng. Từ lúc ấy đến giờ không ai trông thấy ông ta ở đâu nữa…
Lúc này, họ đã đến cửa sau của phòng thông tin, và Gabrielle nghe thấy tiếng ồn ào của cánh báo chí đang nôn nóng chờ đợi ở bên trong. Lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ đồng ho, cả thế giới lại nóng lòng nghe thông điệp Liên bang thứ hai của Tổng thống.
– Tổng thống sẽ nói với họ như thế nào? – Gabrielle hỏi.
Herney thở dài, vẻ mặt yẫn rất điểm tĩnh.
– Suốt bao năm qua, tôi đã học đi học lại một bài học lớn… – Ông đặt tay lên vai Gabrielle, cười mỉm – Không gì có thể thay thế được sự thật.
Gabrielle chợt thấy dạt dào cảm giác tự hào khi nhìn Tổng thống sải bước vào phòng. Zach Herney sắp phải thừa nhận sai lầm lớn nhất trong đời, và kỳ lạ thay, chưa lúc nào cô thấy Tổng thống vĩ đại hơn lúc này.