Rachel tỉnh giấc, căn phòng tối mịt.
Đồng hồ treo tường chỉ mười giờ mười bốn phút đêm. Không. Phải giường của cô. Rachel nằm im không nhúc nhích, băn khoăn không hiểu mình đang ở chỗ nào. Rồi mọi sự kiện dần dần hiện lên trong đầu… Vòm magma ngầm dưới nước… Buổi sáng nay ở đài tưởng niệm Washington… Tổng thống mời cả nhóm ở lại trong Nhà Trắng.
Mình đang ở trong Nhà Trắng, Rachel nhận ra. Mình đã ngủ suốt cả ngày.
Theo lệnh của Tổng thống, chiếc trực thăng của Đội Cứu hộ Bờ biển đã chở Micheal Tolland, Corky Marlison và Rachel Sexton từ đài tưởng niệm Wasinhton về thẳng Nhà Trắng. Họ được chiêu đãi một bữa hết sức thịnh soạn, được các bác sĩ khám cẩn thận, và được chọn bất cứ phòng nào mà họ thích trong số mười bẩy phòng ngủ của Nhà Trắng để phục hồi sức khoẻ.
Họ đã nhận lời.
Rachel không tin nổi rằng mình đã ngủ suốt từ lúc ấy đến giờ.
Cô mở tivi, kinh ngạc thấy Tổng thống Herney đã kết thúc cuộc họp báo. Cả hai nhà khoa học và Rachel đã tỏ ý muốn xuất hiện cùng Tổng thống khi ông công bố trước toàn thế giới sự thật đáng buồn về tảng thiên thạch. Đây là lỗi chung của tất cả chúng ta. Nhưng Herney nhất mực đòi nhận hết trách nhiệm về mình.
– Thật đáng buồn, – bình luận viên chính trị đang xuất hiện trên màn hình nói, – rốt cuộc thì NASA không hề phát hiện được bằng chứng về sự sống trên vũ trụ. Đây là lần thứ hai trong vòng một thập niên NASA có những kết luận sai lầm về những tảng thiên thạch mang dấu hiệu về sự sống ngoài trái đất. Tuy nhiên, lần này thì một số nhà khoa học tiếng tăm đã phải chịu trận cùng với họ.
– Thường thì, – một nhà phân tích khác tiếp lời – có thể khẳng định rằng một vụ lừa gạt tai tiếng thế này sẽ huỷ hoại toàn bộ sự nghiệp của Tổng thống… Tuy nhiên, xem xét những sự kiện vừa diễn ra sáng nay tại đài tưởng niệm Washington, phải nói là cơ hội tái đắc cử Tổng thống của Zach Herney lúc này đang lớn hơn bao giờ hết.
Nhà phân tích kia gật đầu đồng tình:
– Tóm lại là không có sự sống trong vũ trụ, nhưng cũng chẳng còn sức sống trong chiến dịch tranh cử của Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton. Lí do là lúc này, khi những thông tin tiếp tục được đưa ra về vấn đề gây quỹ bất hợp pháp của ông Thượng nghị sĩ…
Tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của Rachel.
Michael, cô hi vọng. Rachel nhanh chóng tắt tivi rồi ra mở cửa phòng. Cô chưa nhìn thấy ông suốt từ sau bữa sáng. Đặt chân vào đến Nhà Trắng, cô chỉ có một khát khao duy nhất – được ngủ trong vòng tay của Michael. Cô biết chắc ông cũng cùng chung khát khao ấy, nhưng Corky đã xía vào. Ông ta nằm chung giường với Michael và thao thao bất tuyệt kể đi kể lại chuyện ông ta đã tự đái vào chân mình. Cuối cùng, vì quá mệt mỏi. – Michael và Rachel đành bỏ cuộc. Mỗi người về một phòng ngủ riêng.
Giờ đây, vừa bước tới cánh cửa, Rachel vừa tranh thủ liếc mắt vào gương, và thấy mình ăn mặc quả là kỳ dị. Trong ngăn tủ chỉ có duy nhất một chiếc áo len bó hiệu Pen State. Chiếc áo dài đến gối trở thành áo ngủ của Rachel.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Rachel mở cửa, thất vọng thấy chỉ là một nữ nhân viên mật vụ của Nhà Trắng. Cân đối và xinh xắn, cô gái mặc chiếc áo cộc đồng phục màu xanh nước biển.
– Thưa cô Sexton, quý ông ở phòng Lincoln nghe tiếng cô mở tivi. Ông ấy nhờ tôi nói với cô là nếu cô thức dậy rồi thì… – Cô gái nhướng mày, ngừng lời, rõ ràng là đêm nay chẳng có vị khác nào tổ chức chiêu đãi ở tầng trên cùng của Nhà Trắng cả…
Rachel đỏ mặt, da nóng ran.
– Cảm ơn cô.
Cô nhân viên mật vụ dẫn Rachel đi dọc theo hành lang được trang trí cực kỳ đẹp mắt, đến bên cánh cửa gỗ giản dị.
– Đây là phòng ngủ Lincoln. – Cô gái nói. – Tôi có nhiệm vụ phải đứng canh ở ngoài cửa. Chúc chị ngủ ngon, cẩn thận có ma đấy.
Rachel gật đầu. Những huyền thoại về ma trong phòng Lincoln thì ai cũng biết. Người ta kể lại rằng Winston Churchil đã trông thấy bóng ma của Lincoln trong phòng này, và vô số người khác nữa, bao gồm Eleanor Rooservelt, Amy Carter, diễn viên Richard Dreyfuss, và không biết bao nhiêu người quản lý cũng như nhân viên phục vụ. Người ta còn kể rằng cơn chó yêu của Tổng thống Reagan đã sủa hàng tiếng đồng hồ trước cửa căn phòng này.
Nghĩ đến hồn ma của những nhân vật lịch sử ấy, Rachel chợt nhận ra căn phòng này linh thiêng biết chừng nào. Đột nhiên cô cảm thấy ngượng ngùng – mặc chiếc áo lùng thùng, chân không, cô chẳng khác gì một nữ sinh năm thứ nhất đại học đang định lẻn vào phòng ngủ của bạn trai. – Có ngại không nhỉ? – Cô thì thào hỏi nữ nhân viên mật vụ. – Đây là phòng ngủ Lincoln cơ mà.
Cô nhân viên trẻ nháy mắt tinh nghịch:
– Phương châm của chúng em ở tầng này là: Không hỏi gì, và cũng không nói gì cả.
Rachel mỉm cười.
– Cảm ơn em.
Bị kích thích bởi những gì chờ đợi mình sau cánh cửa, Rachel đưa tay định xoay quả đấm.
Rachel!
Từ tít cuối hành lang, một giọng nói khê khê vang lên đầy hăm hở.
Cả Rachel lẫn cô nhân viên mật vụ đều quay lại. Corky Marlinson đang lạch cạch chống nạng tiến lại, lúc này chân ông ta đã được băng bó tử tế
– Tôi cũng bị mất ngủ mới hay chứ!
Rachel ngồi sụp xuống, có lẽ cuộc hẹn hò bí mật của bọn họ lại sắp tan thành mây khói một lần nữa.
Corky đưa mắt nhìn cô nhân viên mật vụ trẻ trung xinh xắn, rồi cười thật tươi:
– Tôi rất thích ngắm những cô gái đẹp mặc đồng phục!
Cô nhân viên kéo áo khoác ngoài sang một bên, để lộ ra khẩu súng giắt bên mạng sườn.
Corky lùi ngay lại.
– Đã ngắm sẵn mục tiêu rồi cơ đấy! – Ông ta quay sang hỏi Rachel – Mike cũng thức dậy rồi à? Cô có vào không? – Corky có vẻ rất háo hức muốn được nhập bọn.
Rachel rên rỉ:
– Corky này, thực ra thì..
– Thưa tiến sĩ Marlinson. – Cô nhân viên mật vụ xen vào, tay rút từ túi áo ra một mẩu giấy. – Theo những chỉ dẫn đã được ghi sẵn trong này, thì ông Tolland lệnh cho tôi phải hộ tống ông xuống nhà bếp, yêu cầu đầu bếp nấu cho ông bất cứ món gì ông muốn, và nhờ ông giải thích thật chi tiết làm thế nào mà ông đã tự bảo vệ được bản thân trước cả đàn cá mập bằng cách… – cô nhân viên trẻ ngừng một lát, làm bộ nhíu mày rồi đọc tiếp – … bằng cách tự tè vào chân mình.
Rõ ràng là cô gái vừa đọc lên những lời thần diệu. Corky quẳng ngay cái nạng gỗ xuống đất và quàng tay lên vai cô gái:
– Bé yêu, thế thì chúng ta xuống nhà bếp nào.
Không nghi ngờ gì nữa, Corky cảm thấy vô cùng sung sướng khi được cô nhân viên mật vụ trẻ dìu đi.
– Vấn đề cốt yếu chính là nước giải, – Rachel nghe thấy ông ta đang lớn tiếng giải thích – bởi vì những thuỳ khứu giác của chúng có thể đánh hơi thấy mọi thứ!
Vào trong. Rachel nhận thấy phòng Lincoln rất tối. Cô ngạc nhiên thấy giường trống không và nguyên xi chưa ai đụng đến.
Chẳng thấy Michael Tolland đâu cả.
Một cây đèn dầu cổ đang toả sáng gần chiếc giường, và trong ánh sáng dịu nhẹ của nó, Rachel phải căng mắt mới nhìn thấy tấm thảm Brussel…, chiếc giường bằng gỗ hồng có chạm trổ nổi tiếng… chân dung Marry Todd – phu nhân của Tổng thống Lincoln… và cả chiếc bàn nơi Lincoln đã từng ký Sắc lệnh Giải phóng nô lệ.
Đóng cánh cửa sau lưng lại, Rachel thấy bàn chân trần của mình đang dẫm lên trên mặt sàn lạnh. Michael đâu nhỉ? Một ô cửa sổ để ngỏ, tấm rèm lụa trắng đang lay động. Rachel bước tới đóng cửa sổ lại, và những tiếng thì thầm kỳ quái vang lên từ sau tủ cốc chén…
Ma…rrr…ry…
Rachel quay lại.
Ma…rrr…ry…? – Tiếng thì thầm ấy lại vang lên lần nữa. – Có phải cô đấy không? hả Mary Todd Liiiiincoln?
Rachel đóng nhanh hai cánh cửa sổ và đến bên tủ đựng cốc chén. Dù biết rõ là không có ma, tim cô vẫn đập thình thịch.
“Mike, em biết đấy là anh mà!
– Khôooong… – Giọng nói ấy vẫn tiếp tục. Không phải Mike đâu, tôi là Aaaabe.
Rachel đứng chống nạnh:
– Thật thế sao, hả ngài Abe trung thực?
Có tiếng cười khe khẽ.
– Abe hơi trung thực một tí,… tôi đây.
Lúc này thì cả Rachel cũng cười phá lên.
– Cô phải sợợợợ chứ. Phải rất sợ mới đúng chứ!
– Tôi không sợ đâu.
– Làm ơn sợ chút xíu đi nào… – Giọng nói ấy rên rỉ. Đặc điểm tâm lý của loài người là cảm giác sợ hãi và khoái cảm tình dục có liên hệ trực tiếp với nhau đấy.
Rachel cười phá lên.
– Đây là ý tưởng của anh để khơi mào đấy à?
– Hãy tha lỗi cho tôiiiii… – Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa. Đã lâuuuu lắm rồi tôi chưa gần gũi bất cứ phụ nữ nào.
– Rõ ràng là thế. – Rachel vừa nói vừa mở tủ đựng cốc chén.
Michael Tolland đứng trước mặt cô, đôi môi đỏ cười thật tươi.
Ông mặc bộ pijama lụa màu xanh lính thuỷ thật quyến rũ. Trên ngực áo lại còn có cả phù hiệu của Tổng thống nữa.
– Quần áo của Tổng thống à?
Tolland nhún vai. Tôi tìm thấy trong ngăn kéo tủ.
Và em cũng chẳng tìm được gì ngoài chiếc áo len này.
– Đáng ra em nên chọn phòng ngủ Lincoln.
– Đáng ra anh phải có lời mời chứ!
– Anh nghe nói tấm thảm trải sàn này tồi lắm, vải lông ngựa cổ đấy.
Tolland nháy mắt tinh nghịch, đưa tay chỉ hộp quà xin xắn trên mặt bàn khảm đá cẩm thạch.
– Cái này sẽ đền bù cho sự bất tiện đó.
Rachel cảm động:
– Dành cho em ư?
– Tôi đã nhờ một trợ lý của Tổng thống tìm mua cho em đấy. Vừa mang về đến đây. Em đừng lắc nhé.
Rachel cẩn thận mở lớp giấy bọc, nhấc ra một vật nằng nặng.
Đó là một hình cầu bằng pha lê, bên trong có hai con cá sần sùi xấu xí màu cam đang bơi lội. Rachel nhìn chăm chú, thất vọng, không hiểu.
– Anh đùa phải không Mike?
– Helostoma temmincki đấy. – Ông tuyên bố đầy tự hào.
– Anh mua cá vàng để tặng em sao?
– Loài cá hôn của Trung Hoa cực kỳ hiếm gặp đấy. Vô cùng lãng mạn.
– Cá chẳng có gì lãng mạn cả. Mike ạ.
– Em thử nói điều đó cho mấy chú cá này nghe xem nào? Chúng sẽ hôn nhau hàng giờ liền cho mà xem.
– Lại là một mánh nữa của anh để mào đầu đấy à?
– Anh không được lãng mạn lắm. Thôi thì em cho anh điểm thái độ và nỗ lực vậy.
– Từ sau trở đi, Mike, nhớ là cá chẳng bao giờ trở thành màn dạo đầu lãng mạn cả. Phải dùng hoa.
Tolland chìa ngay ra bó hoa lili trắng từ nãy vẫn giấu sau lưng. – Anh định đi tìm hồng đỏ, – Ông phân trần, – nhưng suýt nữa thì ăn phải mấy phát đạn của cảnh vệ vì định đột nhập vào vườn hồng.
Tolland kéo Rachel vào lòng, hít hít mái tóc thơm tho của cô, ông thấy những vết chai sần trong tim sau bao năm cô đơn lập tức mềm dịu lại. Michael hơn nồng nàn, và thân thể nóng ấm của Rachel cũng quấn chặt lấy ông. Bó lili trắng bị buông rơi, Tolland thấy tất cả những bức tường vô hình bao kín trái tim ông từ bao lâu đang tan chảy hết.
Bóng ma đã biến mất.
Rachel đang đẩy ông từng bước một về phía chiếc giường, nàng thì thầm vào tai ông:
– Anh thật sự nghĩ rằng loài cá cũng biết sống đắm say à?
– Thật chứ. – Ông vừa đáp vừa hôn Rachel nồng nàn. – Em hãy thử xem nghi lễ tình yêu của loài sứa mà xem. Lãng mạn và say đắm vô cùng.
Rachel ấn Tolland nằm ngửa xuống chiếc giường trải đệm vải lông ngựa, thân thể mảnh mai của nàng ép chặt lên người ông.
– Và loài cá ngựa… – Tolland nói, ông như tan chảy dưới bàn tay của Rachel đang vuốt về bên ngoài lớp áo pijama lụa. – Lũ cá ngựa…, còn có điệu nhảy tỏ tình tuyệt mĩ vô song.
– Nói chuyện cá thế đủ rồi. – Rachel thì thầm, cởi cúc áo pijama của Mike. – Nói em nghe anh biết gì về những nghi thức tình yêu của loài linh trưởng nào.
Tolland thở dài.
– E rằng loài linh trưởng thì anh lại không hiểu biết lắm.
Rachel ném áo len xuống sàn.
– Không sao, nhà khoa học tự nhiên ạ. Chắc anh sẽ học nhanh thôi mà.
Trên bầu trời Nam Cực, chiếc máy bay vận tải của NASA đang nghiêng hẳn cánh sang một bên.
Trên máy bay, Giám đốc Lawrence Ekstrom nhìn lại lần cuối tảng đá khổng lồ bị cháy xém trong khoang hàng. Hãy về với biển, ông thầm nghĩ, nơi chú mày đã được hình thành.
Theo lệnh của Ekstrom, người phi công mở cửa khoang hàng thả tảng đá xuống. Hai người chăm chú nhìn tảng đá lớn rơi xuống từ sau thân máy bay, tạo thành một hình cung trên bầu trời chan hoà ánh nắng rồi biến mất dưới cột bọt nước tung lên trắng xoá.
Tảng đá khổng lồ chìm rất nhanh.
Dưới nước, ở độ sâu một trăm mét, ánh sáng rất yếu, chỉ đủ để tảng đá xù xì hiện lên mờ mờ. Chìm thêm hai trăm mét nữa, tảng đá xuống đến vùng đêm đen vĩnh cửu.
Nó tiếp tục rơi xuống rất nhanh.
Xuống sâu hơn nữa.
Tảng đá cứ tiếp tục chìm sâu xuống trong suốt mười hai phút.
Thế rồi, y như một tảng thiên thạch đâm vào nửa tối của Mặt trăng, tảng đá đâm sầm xuống đáy biển đầy bùn, khiến cho bùn bị khuấy tung lên. Giây lát sau, khi bùn đã bắt đầu lắng dần, một trong vô vàn loài sinh vật biển bơi đến để thám thính vật thể lạ kỳ quặc mới xuất hiện.
Nó thấy chẳng có gì đáng chú ý, nên bỏ đi ngay.
[1] Sadomasochsim (tiếng Anh) – ác dâm (N.D).
[2] Smoke – khói; Mirror – gương (N.D)
[3] LOBSTER – Lonely Oceanic Biologist Sharing Totally Eccentric Research.