Trước khi rời khỏi Cao gia Bối Kiều lại chạy vào phòng của Cao Tuấn nhõng nhẽo một trận. Lúc này anh đang mặc âu phục chuẩn bị đi làm thì cô nhào tới ôm anh, cái miệng nhỏ xinh nở một nụ cười sáng lạn.
Còn anh thì không được vui vẻ như cô, Cao Tuấn không nhanh không chậm gỡ tay cô ra giữ khoảng cách giữa hai người.
Anh nói:”Kiều nhi em đừng nháo nữa được không?”
“Em có nháo đâu, anh thương em mà anh Tuấn!”
Anh thương cô, dĩ nhiên là thương cô. Vì từ nhỏ tới lớn chỉ có cô xem anh như con người để đối đãi, nhưng tình thương ấy chỉ dừng lại ở giới hạn anh em. Anh sắp phải kết hôn, anh không muốn chuyện này càng lún càng sâu.
“Anh sắp phải kết hôn rồi Kiều. Em cũng sẽ kết hôn, tìm được người đàn ông xứng đáng với em rồi sẽ hạnh phúc thôi.”
Anh nhìn cô, dùng sự chân thành mong muốn cô hiểu chuyện một chút. Nhưng Bối Kiều đã không như vậy, đêm qua cô đã lén lút quay clip lại lúc hai người ân ái. Bây giờ cô vẫy vẫy cái điện thoại trong tay, thái độ uy hiếp trên gương mặt được thể hiện rất rõ ràng.
Cao Tuấn bóp mi tâm, anh luôn không có cách cho sự ương bướng của Bối Kiều.
“Anh mà không nghe lời em, em sẽ đưa nó cho Trần Ngọc Châu xem. Để coi tới lúc đó, hai người còn kết hôn được không?”
“Anh sẽ tự mình thừa nhận với cô ấy.”
Anh cuối mặt nhìn cô lạnh nhạt nói, xong thì xách cặp bước đi. Cho dù Bối Kiều có nắm kéo anh níu lại, anh cũng không hề ngừng bước. Cô gào lên, cô biết anh sợ nhất là lời dị nghị của người khác. Quả nhiên anh đã che miệng cô lại, Cao Tuấn nhíu mày cảnh cáo cô.
Bối Kiều gỡ tay anh ra, cô ấm ức hỏi:”Anh không hề nguyện ý kết hôn, vậy tại sao lại bắt buộc bản thân phải kết hôn chứ?”
“Đó không phải chuyện của em, Kiều nhi em ngoan đi được không?”
Cô đặt tay Cao Tuấn lên ngực mình, dùng giọng mũi chu môi níu kéo:”Đêm qua em làm anh không thoải mái sao, anh cũng đã rất vui vẻ mà. Cao Tuấn anh thương em mà, anh còn đắp chăn cho em, còn bế em về phòng ngủ… Anh thương em nhất mà phải không?”
“Bối Kiều…” Anh gầm lên, như cố kiềm nén gì đó nhắm mắt một lúc, sau đó thấp giọng, anh nói:”Em cũng biết đêm qua là em sai, nếu là người khác cũng anh cũng sẽ như vậy thôi. Anh không có loại cảm xúc đó với em, anh chỉ xem em như em gái thôi. Đừng tìm anh nữa, xem như anh van xin em đó Bối Kiều.”
Anh đẩy cô qua một bên rồi lạnh lùng mở cửa bỏ đi.
Cao Tuấn đóng cửa rất mạnh tay, mạnh đến mức khiến cho nước mắt đọng trên mi của Bối Kiều trượt xuống gò má phấn nộn đáng yêu.
Anh nhẫn tâm quá!
Tại sao chứ, nếu như anh không kết hôn cô có thể đợi, đợi anh chậm rãi yêu cô. Còn bây giờ, anh cưới người con gái khác, cô biết phải làm sao đây?
*
Trần Ngọc Châu tới phim trường từ sớm, hôm nay cô có cảnh quay với Tạ Hữu. Không biết vì sao lại Tạ ảnh đế vẫn chưa xuất hiện, đã trễ hơn ba mươi phút rồi. Cùng lúc đó Apple mua cafe chạy vào, chị ấy kéo cô ra một góc, nhìn dáo dác xung quanh rồi to nhỏ rằng:”Em biết gì chưa, cái người Tạ ảnh đế đó bị sao quả tạ chiếu tướng rồi. Không biết là đắc tội với ai.”
“Ý chị là sao?” Cô nghe không hiểu lắm, vốn anh là người luôn đúng giờ mà hôm nay lại tới trễ nên cô đã thấy lạ rồi.
Chị Apple nói:”Ảnh giường chiếu bị lộ ra rồi, với quản lý của anh ta.”
“Chị nói thật hả?”
Cô bất ngờ lắm, vì quản lý của Tạ Hữu rõ ràng là đàn ông. Bình thường Tạ Hữu nói chuyện không đứng đắn, chủ yếu là nhìn vào xác thịt của phụ nữ để nói chuyện nên việc anh “yêu” đàn ông quả thật là khó tin. Vì trong mắt của cô anh chính là loại mê gái háo sắc, chẳng lẽ cô lại nhìn lầm rồi sao.
Trần Ngọc Châu rơi vào trầm tư, cô quay phim với Tạ Hữu gần hai tháng trời. Ngoài cái việc anh độc miệng ra thì anh cũng tính là người tốt, hơn nữa anh cũng đã từng giúp cô về nhà anh toàn. Bây giờ nghe tin anh gặp nạn, cô không phải sắt đá má có thể dửng dưng được.
Chị Apple lại lôi kéo cô, chị nói nhỏ:”Bây giờ phóng viên bao vây nhà của Tạ ảnh đế, buổi quay hôm nay chắc là sẽ bị dời rồi. Để chị hỏi đạo diễn, nếu dời thì chị đưa em đến công ty Cao thị. Cao tổng nói muốn gặp em, em có phải đắt tội gì với người ta không vậy?”
Trần Ngọc Châu:”…” cô đâu có dám!
Kết quả buổi quay bị dời lại thật, cô càng tin tưởng scandal của Tạ Hữu là có căn cứ. Trong lòng của Trần Ngọc Châu không thể không nghi ngờ Cao Minh Khải, vì ngoài hắn ra còn có ai ghét Tạ Hữu mà có thể lật đổ anh trong thời gian ngắn như vậy.
Nên cô cũng muốn gặp hắn, để hỏi cho ra lẽ. Nếu anh vì cô mà bị liên lụy, cô sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Đáng tiếc mọi chuyện không đi đúng ý cô, người gặp cô là Lý Cảnh chứ không phải Cao Minh Khải. Anh tới để bàn hợp đồng, anh nói:”Cô Trần, hôm nay gọi cô đến là vì có chuyện quan trọng cần bàn lại.”
“Vâng, tôi nghe đây Lý tổng.” Cô lịch sự đáp lại.
Lý Cảnh đẩy kính cận, anh hơi do dự nhưng cuối cùng cũng phải nói:”Bên KC cho rằng thái độ hợp tác của cô Trần đây không được tốt, cụ thể hơn là dự án phim mà công ty đưa cho cô mà cô lại không có thành ý muốn tham gia. Cao tổng đã đầu tư không ít vào đoàn làm phim để giúp cô có vai diễn, vậy mà cô lại để đạo diễn từ chối.”
Cô im lặng, gần như là bất động sau khi nghe anh nói. Cao Minh Khải muốn nói cái gì cho cô, có phải nếu như cô không thuận tình thì hắn sẽ có thể biến cô giống như Tạ Hữu, trực tiếp hủy hoại không?
Chị Apple thấy vậy đứng ra nói đỡ ngay:”Ôi trời ơi Lý tổng, em Châu nhà tôi làm sao mà không có thành ý hợp tác được. Có thể là có hiểu lầm gì đó rồi.”
“Hiểu lầm sao? Bây giờ bên phía đạo diễn đã chọn gương mặt khác, cô còn nói là hiểu lầm?”
“Châu, nói gì đó đi em?” Apple đẩy vai cô, chuyện này chị cũng không biết, tại vì Trần Ngọc Châu cố tình không muốn tới đoàn phim đó.
Trần Ngọc Châu còn có thể nói cái gì, chuyện này Cao Minh Khải đã tính toán sẵn rồi. Bất quá cô lại phải nói:”Tôi sẽ đi tìm vị đạo diễn ấy thương lượng, được không?”
“Vậy được, tối nay Cao tổng cùng ông ấy đi ăn cơm. Cô cũng đến đi, tỏ chút lòng thành.”
“Vâng ạ, cám ơn cơ hội này của Lý tổng nha.”
Rõ ràng là bẫy, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng mà cô cũng muốn xem, rốt cuộc Cao Minh Khải đang muốn làm gì!
Buổi tối 6 giờ, Trần Ngọc Châu có mặt ở nhà hàng năm sao sang trọng. Trên người cô mặc đầm đen cúp ngực, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng xinh đẹp. Cô cùng chị Apple bước vào nhà hàng, đi tới phòng vip 9999 như Lý Cảnh đã nhắn nhủ.
Cánh cửa phòng mở ra, bên trong nam nữ lộn xộn. Cô nhìn ra có rất nhiều nam, nữ viên nổi tiếng có mặt ở đây, trong đó bao gồm cả Tạ Hữu.
Cao Minh Khải ngồi ở vị trí trung tâm, hắn đang nói chuyện với một vị đạo diễn. Sự xuất hiện của cô không làm cho không khí biến đổi nhiều, phục vụ sắp xếp cho cô một chỗ ngồi bên cạnh vị đạo diễn họ Chu rồi mới rời đi.
“Xin chào đạo diễn Chu, tôi là Trần Ngọc Châu, anh còn nhớ tôi không?”
“À, người của KC tôi dĩ nhiên là nhớ.” Đạo diễn Chu bắt tay với cô, không biết là vô tình hay cố ý mà nắm tay cô rất lâu.
Trần Ngọc Châu vẫn giữ thái độ lịch sự, chỉ âm thầm rụt tay lại trong dĩ hoà vi quý. Ánh mắt của vị đạo diễn dán chặt trên người cô, trực tiếp nhìn xuống phần ngực quyến rũ. Cô giả vờ như không nhìn thấy, rót rượu mời anh ta một ly…