Nửa tháng sau, kể từ ngày kết thúc buổi đi chơi nọ. Công ty chủ quản mới gọi cô đến văn phòng, vốn là vết thương nhỏ Trần Ngọc Châu không quá lưu tâm nhưng công ty thật sự muốn cô nghỉ ngơi nên không giao việc.
Cô không biết chuyện cô vô cớ được nghĩ một thời gian dài có phải do Cao Minh Khải sắp đặt hay không. Nhưng cô cũng không dám nghĩ gì xa xôi, trong lòng luôn tự cảnh tỉnh chính mình là cô và hắn sớm đã chấm dứt rồi.
Cửa phòng hội nghị mở ra, bên trong là một số người trong đơn vị của công ty chủ quản bên cô và hai người bên công ty hợp tác KC đó là Cao Minh Khải và Lý Cảnh. Có sự xuất hiện của cô, hắn đang cuối đầu bấm điện thoại đột nhiên giương đôi mắt dán lên người cô.
Trần Ngọc Châu cố tình không nhìn thấy ánh mắt dò xét của hắn, cô mỉm cười chào hỏi cả phòng.
Chị quản lý liền đi tới kéo cô ngồi vào ghế, chị ấy kiểm tra tay chân của cô, lo lắng hỏi:”Sao rồi em, có để lại vết sẹo nào không?”
“Cũng may là không có vết thương nào sâu hết, em dưỡng kỹ lắm không có sẹo đâu ạ.”
Ánh mắt nóng rực ấy vẫn dán chặt lên mình, Trần Ngọc Châu bất giác nhìn về phía hắn. Sau khi nhìn thấy hắn vẫn đang trừng mắt nhìn mình thì cô mới cụp mí mắt, cố tình bỏ qua như không nhìn thấy.
“Em xem Cao tổng và Lý tổng quan tâm em chưa kìa, hai người họ đích thân tới hỏi thăm em đấy.” Apple cười tươi như hoa vì sự kiện này, gà cưng của cô được công ty chủ quản để ý đó là một bước tiến mới cực kì tốt.
Trần Ngọc Châu theo phép lịch sự nở một nụ cười thương mại, cô khách sáo nói cám ơn hai vị tổng tài đã có lòng. Còn nói thêm hiện tại cô có thể đi làm được rồi, không cần phải nghỉ thêm đâu.
Không đợi Lý Cảnh trả lời, Cao Minh Khải đã giành nói trước, hắn nói:”Dĩ nhiên là không thể để cô Trần nghỉ lâu hơn rồi, cũng nên bắt đầu công việc từ bây giờ. Công ty chúng tôi có tài nguyên, rất thích hợp với cô.”
Hắn đẩy bản hợp đồng qua cho Trần Ngọc Châu, cô liền cùng quản lý Apple mở ra xem. Nhìn thấy “tài nguyên” màu mỡ mà hắn nói, sắc mặt Trần Ngọc Châu sượng cứng rõ rệt, không biết nên cười hay nên khóc.
Hắn đang trả thù riêng!!!
“Cao tổng, Lý tổng không phải chúng tôi đòi hỏi nhưng mà… Ây da hai vị nhìn xem Ngọc Châu em ấy xinh xắn như vậy, nếu để lộ mặt không phải mới nhanh nổi tiếng hơn sao ạ?” Đến ngay cả quản lý của cô cũng cảm thấy không hợp lý lắm nên mới lên tiếng đàm phán thì hắn còn dám nói hắn không trả thù riêng?
Hắn giao cho cô hợp đồng, đóng vai chính trong phim “Bóng Ma” mà vai cô đảm nhận chính là cái bóng ma ấy. Từ đầu tới cuối chẳng có một câu thoại nào, chỉ cần hoá trang rồi xẹt qua xẹt lại hù khán giả. Cái này so với đóng cảnh nóng, còn khó nổi tiếng hơn nữa đó, ít nhất đóng cảnh nóng cũng còn thấy được mặt mũi.
“Hiện tại nghệ sĩ dưới trướng của Cao Thị nhiều vô số kể, cô ta là người mới mà để cho cô ta vai chính đã là xem trọng cô ta lắm rồi.” Cao Minh Khải thẳng thừ đáp.
Nói xong hắn đẩy ghế đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nói có việc bận rồi đi thẳng ra khỏi phòng hội nghị.
Apple mới níu tay cô giục:”Mau đuổi theo đi, xin anh ta thêm ít tài nguyên. Không xuất hiện cũng được, nhưng phải có thoại khúc cuối chứ. Đỡ hơn đi đóng quần chúng, nhanh!”
Trần Ngọc Châu bị giục, không muốn đi cũng phải đi. Cô chạy theo phía sau bọn họ, cũng may là vào kịp một cái thang máy. Trong thang máy chỉ có ba người, không khí hết sức là căng thẳng.
Trần Ngọc Châu niệm thần chú không được nóng giận ba lần rồi mới dám mở miệng nói chuyện.
Cô cười hề hề như một con ngốc, nói với Lý Cảnh:”Lý tổng có thể cân nhắc cho tôi một xíu thoại không? Vài câu thôi cũng được để tôi có cảm giác mình đang đóng phim ấy.”
“Cô hỏi Cao tổng đi, anh ấy chọn kịch bản cho cô đấy.” Lý Cảnh nhân lúc cửa thang máy mở thì đi thẳng ra ngoài luôn.
Kiếp nạn này nên tránh được thì anh phải tránh, vốn anh đã đưa cho Cao Minh Khải rất nhiều tài nguyên. Ai mà biết vì sao Cao tổng lại chọn một cái vai oái oăm như thế cho Trần Ngọc Châu chứ, chuyện của bọn họ anh miễn can dự.
Cao Minh Khải mà nổi điên, đáng sợ lắm!
Thang máy lại một lần nữa đóng lại, cô hít thở thật sâu rồi cười với hắn, nói:”Cao tổng, anh cân nhắc một xíu được không?”
“Muốn có tài nguyên lớn à?” Hắn rũ mắt nhìn cô, giọng vẫn lạnh nhạt khó gần như vậy.
Cô thành thật gật đầu, tài nguyên lớn ai mà không muốn, hắn hỏi thừa.
“Trong giới giải trí luôn có quy tắc, một là nhờ sự quen biết, hai là đánh đổi. Cô đừng nói cô không hiểu nhé?”
Trần Ngọc Châu muốn đánh hắn thật sự, hắn còn mặt mũi mà mở miệng nói chuyện”quy tắc ngầm” với cô? Là ai hại cô sa chân vào con đường này thế hả? Cô nguyền rủa ba đời nhà hắn.
Cao Minh Khải vẫn đang quan sát cô, nhìn cô đấu tranh tư tưởng hơn ba mươi giây rồi. Trông sắc mặt chẳng mấy vui vẻ, chắc chắn là đang mắng chửi hắn trong âm thầm. Nghĩ vậy hắn khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười mỉm.
“Anh nói gì vậy, quy tắc gì? Tôi thật sự không hiểu đâu Cao tổng. Tôi nghĩ lại rồi, đóng vai bóng ma cũng không tệ, làm người ta sợ cũng là nghệ thuật mà phải không?”
Kế hoạch đàm phán thất bại, thôi vậy đóng vai gì cũng được miễn là có tiền là được…
*
Sáng sớm trên các mặt báo đã lan truyền tin tức với tiêu đề giật gân như sau:”Nữ diễn viên tuyến mười tám mới nổi chưa có chồng mà đã có con, sự suy tàn đạo đức của một nghệ sĩ.”
Tin tức hot đến mức không chỉ báo giấy mà ngay cả báo mạng cũng được đẩy lên hot search rầm rộ, Apple đã liên lạc với cô từ sớm nói cô thời gian này đừng đi ra ngoài. Trần Ngọc Châu sau khi cúp điện thoại thở dài nằm trên giường, trong đầu cô không khỏi nghi ngờ chuyện này là Cao Minh Khải cố tình giở trò.
Hôm qua hắn nói “quy tắc ngầm” với cô mà cô tỏ ra không hiểu, nên chọc cho hắn tức giận rồi chăng?
Ngẫm lại thì “phương diện đó” của hắn rất mạnh, lúc trước mỗi ngày hắn đều lén lút chở cô đi vào khách sạn còn gì. Đột nhiên nghĩ tới đây mặt cô đỏ lự lên, cô nghĩ cái gì thế không biết. Cô vùi đầu vào trong gối, tự mắng chửi chính mình không có tiền đồ.
Giữa trưa, Tony đi học về thằng bé nhào vào lòng ôm ông ngoại khóc lớn, cái miệng nhỏ xinh mếu máo nói:”Ông ơi con không đi học nữa, không đi nữa đâu…”
Ông ngoại vỗ về thằng bé, dịu dàng trấn an:”Tony ngoan không khóc nhè, có chuyện gì ở trường học thế con. Nói ông nghe nào?”
“Các bạn đều nói con là đồ con hoang, không có cha. Tụi nó còn nói mẹ của Tony là đồ lăng loàn nữa… Mà lăng loàn là gì thế hả ông?”
Người ta nói trẻ con vốn ngây thơ, hồn nhiên, chính sự non nớt của Tony giống như một mũi dao khứa thẳng vào trái tim của những người lớn. Thằng bé vô tội mà, nó không đáng bị công kích như vậy.
Cha của Trần Ngọc Châu ngước lên nhìn cô, hốc mắt của cô lúc đó cay xè rồi quay lưng bỏ vào phòng đóng cửa. Cô khóc, không phải vì bị đám người bên ngoài ấy sỉ nhục mà là vì đứa con của cô. Nó không phải là đứa trẻ không cha như lời bọn họ nói, nó có cha, chỉ là cha của nó chưa được biết sự hiện diện của nó mà thôi.
Cánh cửa phòng mở ra, mẹ Trần đi vào phòng. Bà ấy nắm tay cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:”Châu, mẹ có người bạn làm trong nhà xưởng. Bà ấy nói trong đó cũng đang tìm thêm vai công nhân, con đi làm chỗ đó nha, mẹ hỏi bà ấy cho con.”
“Mẹ…” Trần Ngọc Châu ló mặt ra khỏi chăn, đôi mắt cô ươn ướt nhìn bà.
“Con nhìn con của con đi, đã làm mẹ của người ta thì phải có trách nhiệm hiểu không hả? Chúng ta đều là người lớn, người ta nói ra nói vào mẹ và cha mày đều có thể nhịn nhục cho qua. Còn thằng Tony, nó có biết cái gì đâu con. Bộ con không thấy xót cho nó hả?”
“Mẹ… Con sẽ nghĩ cách. Con… Con đi ra ngoài một chút.”
Cô không muốn đi làm công nhân gì đó như lời mẹ cô nói, không phải vì cô sợ cực mà là vì cái nghề ấy làm sao đảm bảo được cơm, áo, gạo, tiền cho cả nhà đây. Những đứa trẻ khác có cha, mẹ cùng đi làm nuôi nấng thì khác, Tony nó chỉ có một mình cô. Cho nên mục tiêu sống của Trần Ngọc Châu là phải kiếm thật nhiều tiền, cô nhất định phải cho con trai một cuộc sống sung túc nhất.
Đó cũng là lý do vì sao cô chấp nhận vứt bỏ sỉ diện và mặt dày đi đóng vai mười tám, vì nó kiếm được tiền. Chỉ cần cô phát triển được, có thể mua nhà, mua xe và cho con cô có một cuộc sống đầy đủ…
Trần Ngọc Châu hẹn Apple ra quán bar, chị ấy cũng mắng cô vì sao không chịu ở yên ở trong nhà, nhưng khi nhìn thấy cô khóc chị ấy cũng không nỡ mắng nữa.
“Chị, hay là chị tìm giúp em kim chủ đi.” Cô vừa nốc rượu vừa nói.
Apple xoa đầu cô, chị ấy thở dài và hỏi:”Tìm kim chủ cũng dễ thôi Châu, em xinh thế này kiểu gì mà không có. Nhưng em có chịu được cảnh phải cung phụng người khác không, theo cái nghề này phải vứt bỏ đi sỉ diện, tôn nghiêm mới có thể đạt được đỉnh cao của danh vọng. Chị đã nói với em rồi mà phải không?”
“Giờ tìm ngay được không chị? Tìm ai có thể giúp em dẹp bỏ scandal này ấy. Con em nó bị người ta đả kích, em không chịu nổi.” Cô chua chát nói.
Apple cuối cùng cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu, Trần Ngọc Châu là một cô gái mạnh mẽ lại xinh đẹp. Lúc ký hợp đồng với cô Apple cũng kỳ vọng vào cô nhiều lắm dự là sẽ tìm cho cô một chỗ vựa vững chắc để phát triển, nhưng sau khi biết hoàn cảnh của cô, thì chị đã ngừng ngay cái suy nghĩ của mình lại.
Cô bé này đã có con rồi, lại là một người mẹ đơn thân rất trẻ. Cho nên Apple không nở vùi dập cô vào cái chốn thị phi này, vì chị cảm thấy cô đã đủ bất hạnh rồi.
“Em… Em đi gọi điện thoại một chút.”