Sau hồi chuông dài dăng dẳng là một giọng nam trầm ấm:”Ừm?”
“Anh trả thù tôi có đúng không?” Cô gào lên trong điện thoại.
“Uống rượu?” Cao Minh Khải hỏi, chân mày hắn nhíu lại sắp dính vào nhau.
“Anh trả thù tôi thì trực tiếp nhắm vào tôi này, sao cứ phải động tới con tôi. Cao Minh Khải con người anh sao lại nhỏ mọn, ích kỷ như vậy? Tại sao tôi lại xui xẻo đến mức dính vào anh chứ?” Cô vừa nói vừa khóc qua điện thoại, rất thê thảm.
Cao Minh Khải bên đầu dây kia thở dài một hơi, lúc đó trên người đã cởi đồ ngủ và thay lại quần tây, áo sơ mi. Hắn nói:”Ở yên đó, tôi tới đón.”
“Ai cần anh tới đón, tôi không cần! Đợi tôi tìm được kim chủ tốt, nhất định sẽ ngẩn cao đầu phun nước bọt vào mặt của anh.”
Cao Minh Khải:”…” Hắn không chấp một con ma men.
Hắn lái xe đi tới quán bar mà Apple cho địa chỉ, lúc tới Trần Ngọc Châu đã say khướt rồi nằm dài trên bàn rượu.
“Cao tổng em ấy gọi cho anh sao? Mong anh rộng lượng bỏ qua cho em ấy, tại em ấy bị khủng hoảng khi scandal bao vây nên mới…” Apple không biết vì sao Trần Ngọc Châu lại có số di động của nhân vật lớn này, còn gọi mắng chửi người ta.
Động vào Cao Minh Khải, cho dù có tìm được kim chủ tốt cũng chưa chắc chắn được cơn gió này cho cô. Trong lòng của chị ấy chỉ mắng cô bé dại quá dại, làm ở trong giới giải trí phải biết giữ mồm giữ miệng.
Cao Minh Khải sốc cô dậy vác thẳng lên vai, Apple trừng mắt nhìn hành động này của hắn.
“Tôi đưa cô Trần về.”
“Không cần đâu, tôi là quản lý của em ấy mà…”
Hắn không nghe Apple nói hết mà vác người rời đi trong ánh mắt mở to của chị. Tiêu rồi, Trần Ngọc Châu đắt tội với nhân vật lớn rồi.
Cao Minh Khải lái xe về thẳng nhà mình, hắn bế cô đặt lên giường, vậy mà cô vẫn không biết trời trăng gì. Hắn nheo mắt nhìn gương mặt nữ nhân đang ngủ say, cô so với hồi đi học cũng không thay đổi gì nhiều, da dẻ vẫn mịn màn và trắng trẻo như cục bông. Hắn xoa xoa gò má của cô, xúc cảm mềm mại truyền tới nơi đầu ngón tay.
“Cao Minh Khải anh là cái đồ đáng ghét, đồ sao chổi!!!” Cô gào lên mắng hắn rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cao Minh Khải không biết nên buồn hay nên vui, cô trong giấc mơ vậy mà có hắn. Còn không quên mắng chửi hắn nữa, chứng tỏ cô chưa từng quên hắn, cũng giống như hắn…
*
Sáng sớm, trong chiếc chăn bông mềm mại, ấm áp. Điều hoà được mở ở nhiệt độ lành lạnh vừa phải, thời tiết này thích hợp để ngủ một giấc thật dài.
Nhưng mà khoang đã…
Nhà cô làm gì có điều hoà?
Trần Ngọc Châu lập tức bừng tỉnh mở to mắt, trần nhà màu kem nằm trong tiêu cự. Bật dậy nhìn vào trong chăn, cô đang mặc áo sơ mi của đàn ông?
“Áaaaaa…” Trần Ngọc Châu dùng hết sức bình sinh hét lên.
Tiếng hét làm cho người bên cạnh cũng tỉnh ngủ, hắn cau mày mở mắt. Trần Ngọc Châu nhìn hắn, còn hắn thì bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn nói với cô:”Mới sáng sớm, hét cái gì mà hét?”
“Cao… Cao… Cao Minh Khải, anh… Anh dám ngủ với tôi?”
Cô ngẫm lại thấy câu vừa rồi không có một chút ý nghĩa gì, hắn đương nhiên là dám rồi.
Cao Minh Khải vươn vai rời giường, hắn không quan tâm tới sự có mặt của cô. Cũng không màng đến những tiếng la hét như heo bị thọc tiết vừa rồi, mặt của Trần Ngọc Châu đỏ rần lên, cô xấu hổ.
Đợi tới khi căn phòng chỉ còn lại một mình cô, tiếng nước trong phòng tắm chảy đều đều thì ký ức đêm qua mới bắt đầu nhen nhóm trong não bộ.
Cô nhớ là cô tát hắn, chửi hắn, còn… Nôn lên người của hắn?
Phần dưới cũng không thấy đau, trên người cũng không có dấu vết “hoan ái” mà trước đây hắn hay thích để lại. Hai người họ thật sự không có làm loạn, chỉ đơn thuần nằm cạnh nhau mà ngủ?
Có tin được không vậy, Cao Minh Khải vậy mà nhịn nổi?
Hoặc có thể là hắn chê nên không thèm, cũng đúng bên cạnh hắn là ảnh hậu nổi đình nổi đám, hắn còn thiếu đồ mặn sao?
Nghĩ tới đây, trái tim cô lại hụt hẫng vô cùng.
Trần Ngọc Châu lấy điện thoại trong túi xách ra xem, tin tức của trang YY đập vào mắt cô. Trang này là một trong những trang báo mạng nổi tiếng và có độ tin cậy cao trong giới giải trí, những thông tin được đưa lên chắc chắn đã được kiểm chứng.
Trang YY đưa tin:”Sáng tỏ việc làm cực kì có đạo đức và trách nhiệm của nữ minh tinh tuyến mười tám.”
Ai đó đã đứng ra dẹp tan tin đồn cho cô bằng một câu chuyện cực kì nhân văn, và cảm động. Người nọ nói Trần Ngọc Châu tuổi còn trẻ nên mới tin tưởng vào lời nói của một kẻ bội bạc, để rồi nhận lấy trái đắng. Bị kẻ đàn ông tệ bạc kia làm cho có thai rồi phũ phàng vứt bỏ, nhưng cô là một cô gái có trách nhiệm và đạo đức. Trần Ngọc Châu đã tự mình nuôi con, dám đối mặt với những sai trái của mình đấy là điều không phải ai cũng làm được…
Cô ấn vào phần bình luận bên dưới bài đăng, có rất nhiều người tỏ ra thông cảm và hiểu cho cô.
“Tính ra cô C gì đó rất có trách nhiệm, còn hơn một khối các cô gái dám chơi nhưng không dám chịu hậu quả.”
“Lầu trên nói đúng quá, nhân phẩm cô C ấy quá tốt. Hồi đầu scandal tôi đã đứng về phía cổ rồi, mà lũ anti cô ta như c.h.ó điên đấy, cắn không ngừng nghỉ.”
“Tuổi trẻ ai mà không có sai lầm, tôi cũng vậy nè. Bây giờ bảo bảo đã mười tuổi rồi.”
Toàn bộ bình luận đều hướng theo một chiều tích cực, thấy vậy cô mới dám thở ra một hơi.
Đúng lúc đó Apple gọi cho cô, chị ấy nói:”Em về nhà chưa, đêm qua Cao tổng đưa em đi đâu thế? Về nhà em hay về nhà anh ta?”
“Sao chị gọi Cao Minh Khải làm gì thế, chị đừng nói chị định cho anh ta làm kim chủ của em nha?” Cô nói nhỏ sợ hắn trong phòng tắm nghe thấy.
“Chị đâu có gọi, là em tự gọi người ta đến mà. Em nói em đi vệ sinh xong em gọi chửi người ta, xong Cao tổng phải gọi lại cho chị xin địa chỉ của em. Chị còn xin lỗi dùm em rồi cố ý không cho địa chỉ. Em là người đã cho địa chỉ quán bar đấy.”
Trần Ngọc Châu cười không nổi nữa, cô thật sự không có nhớ gì hết!!!
“Mà hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Cao tổng đêm qua đã gọi cho nhà báo của trang YY lên bài thanh minh cho em đấy, đọc báo chưa? Em đừng nói em nhận lời làm người của Cao tổng rồi nha?”
Tai của cô ù ù, trong đầu chỉ suy nghĩ tới chuyện hắn vì chuyện của cô mà nửa đêm còn phải đi giải quyết. Nói vậy hắn không phải là người tung tin cô tạo scandal cho cô, vậy là ai chứ?
Hai năm làm trong giới giải trí không nổi tiếng, tới lúc được đóng vai chính trong phim “Bóng Ma” lại bị người ta dòm ngó. Cô chỉ đóng vai một con ma thôi mà, một con ma không có lấy một lời thoại nữa đó!
…Cạch…
Cánh cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông quấn khăn tắm thong thả đi lại mở tủ quần áo lấy đồ. Cô nhìn thấy cơ thể hắn, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Cao Minh Khải không phải là dạng người quá cơ bắp, khi hắn mặc quần áo cũng chỉ lộ ra phần bắp tay rắn rỏi bình thường thôi. Nhưng khi hắn không mặc gì thì lại khác, cơ bụng tám múi có thể nhìn thấy rõ ràng, còn có đường nhân ngư rất quyến rũ.
Trần Ngọc Châu nuốt nước bọt quay đi chỗ khác, cô không thể háo sắc như vậy được.
Người nào đó có thể đã nghe thấy tiếng nước bọt của cô, nên cong môi trêu chọc:”Có cơ hội thì nên biết nắm bắt, lần sau muốn nhìn cũng không có đâu.”
“Ai mà thèm…” Cô đáp ngay, sau đó lại cảm thấy mình thật sự đang tự đào hố chôn mình.
Không đợi hắn phụ cô xới đất, cô liền nói lãng qua chuyện khác:”Đêm qua cám ơn Cao tổng, tôi say quá nên làm loạn, mong anh rộng lượng bỏ qua nhé.”
“Tôi nhỏ mọn, ích kỷ đã quen rồi, cô cũng biết mà?”
Trần Ngọc Châu:”…” Có cần phải nhớ dai thế không?
Nhìn thấy nữ nhân không dám nhìn mình nữa, hắn mới hừ lạnh rồi vứt cho cô một cái quần lửng mặc ở nhà của hắn. Cao Minh Khải vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói với cô:”Không có lịch trình à?”
“A có chứ, tôi phải quay phim vào hai giờ nữa. Tôi… Tôi phải về nhỉ, quần này cho tôi sao? Cám ơn anh, Cao tổng!”
“Cho mượn.”
Trần Ngọc Châu:”…” Được rồi, cho mượn cũng được. Rời khỏi đây là được, cô không muốn lại rắc rối đâu.
Cô mặc quần áo của hình trông chẳng khác gì một đứa ngốc cả, cái quần của hắn to đến mức cô phải dùng dây thun buộc lại tránh cho nó bị rơi xuống tự do. Cao Minh Khải đưa cô về, hắn nói cô bây giờ là “gà nhà” hắn, nên không thể để hình ảnh xấu xì này của cô lọt ra ngoài mà ảnh hưởng tới công ty được.
Ừ thì, nghe cũng có lý đó.