Hayuri không hề biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua, cô vẫn luôn chìm trong một nơi vô định. Tâm trí luôn luôn mơ hồ, không thể tiếp nhận nổi chuyện gì đang diễn ra. Bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát. Vì sao chứ nhỉ?
Hình như có thứ gì đó kéo cơ thể cô trồi lên trên. Hayuri có chút khó hiểu…
Ầm ầm ầm.
Cô mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình là những chiếc quan tài chứa các thành viên của Akatsuki : Itachi, Kakuzu, Nagato, Deidara và Sasori. Hơn nữa, trông bọn họ rất lạ…
– Đây là… – Cô khẽ mấp máy miệng
– Uế thổ chuyển sinh! Chúng ta đã được gọi về dương giới cho đại chiến ninja lần thứ IV – Itachi nói
Hayuri khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng. Thật là, mấy năm qua cô đã cố gắng đến vậy rồi, chỉ còn một chút nữa là sẽ thành công thôi. Vậy mà Uchiha Madara lại phát hiện. Cô cười khổ trong lòng một cái, xem ra công sức ngăn cản chiến tranh suốt bao năm qua đều đổ sông đổ bể rồi. Cũng không thể trách ai được, muốn trách thì phải trách bản thân mình yếu đuối, vô dụng, để lộ ra sơ hở. Hayuri nhìn bàn tay của mình, có khá nhiều vết nứt, quả đúng là Uế thổ chuyển sinh thuật!
– Đại chiến ninja à… – Cô hơi cụp mắt xuống
Bỗng, cơ thể của cô tự chuyển động đi theo Itachi đang vác Nagato trên vai.
– Ai là kẻ điều khiển chúng ta? – Hayuri hỏi
– Là Kabuto, một học trò của Orochimaru – Itachi đáp
Hayuri lục lọi kí ức trong đầu mình một hồi, xác nhận là đã từng gặp qua tên Kabuto đó ở kì thi Chunnin ba năm trước. Cô tặc lưỡi một cái, khẽ rủa thầm tên mãng xà Orochimaru, đã chết rồi mà vẫn còn đem lại một mớ rắc rối. Sao lão không yên phận xuống địa ngục chơi cho vui đi nhỉ?
– Xem ra chúng ta vẫn chưa phải chiến đấu ở tiền tuyến – Hayuri đảo mắt quan sát xung quanh rồi kết luận
– Đó là điều tất nhiên, xem ra tên Kabuto kia muốn chúng ta đi bắt Bát Vĩ và Cửu Vĩ – Nagato nói
– Nếu đã bắt đầu chiến tranh rồi thì có lẽ bây giờ họ đang được đưa đi ẩn nấp ở một nơi an toàn mà bọn chúng vẫn chưa lần ra được. Vậy nên có lẽ tạm thời sẽ không có phần việc của chúng ta – Itachi nói
– Chết tiệt thật đấy… – Hayuri khẽ thốt, nhưng khuôn mặt lại không có biểu cảm gì
…
Đêm.
Ánh trăng bao phủ khắp mặt đất. Itachi đang ngồi ngắm trăng. Nagato thì ngồi ở phía dưới. Còn Hayuri đang đứng tựa lưng vào mỏm đá.
– Này, Hayuri, cô chiến đấu cho ai vậy? – Bỗng, Nagato hỏi
Hayuri từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, con ngươi hổ phách bâng quơ nhìn về phía xa xôi. Cô mở miệng, giọng nói hư ảo giống như truyền tới từ không gian khác :
– … Làng của tôi…
Nét mặt Nagato thoáng xuất hiện sự ngạc nhiên. Itachi lúc này cũng quay đầu lại :
– Vậy tại sao cô lại chiến đấu cho làng, họ đâu có báo đáp cô vì bất cứ việc gì?
Hayuri ngửa mặt nhìn lên trời, khuôn mặt thoáng xuất hiện nét buồn, nhưng rất nhanh liền biến mất. Cô tựa người vào mỏm đá, mắt nhắm nghiền lại, đầu hơi ngẩng lên cao :
– Itachi, anh biết rất rõ, trên đời này, nếu không có ai đó chịu hi sinh một cách thầm lặng, chiến thắng sẽ không bao giờ diễn ra suôn sẻ như những gì mà chúng ta đã biết và vẫn đang chứng kiến. Có ánh sáng thì cũng sẽ phải có bóng tối, không có ai là luôn trong sạch. Những người như chúng ta… thuộc về phần tối của cuộc chiến này. Chỉ cần ra đi một mình, hoàn thành nhiệm vụ một mình, chết lặng lẽ không cần ai biết, ai hay, thế là đủ… – Giọng nói cô rất trầm và nhẹ, lại pha thêm chút tiếng thở dài mệt mỏi, lời nói mang theo cái chất đều đều quen thuộc chỉ cần nghe một lần là nhớ
Không gian chợt trở nên lắng đọng.
– Vậy à… – Itachi nói
– Cô có một mục tiêu rất cao đẹp đấy – Nagato cười
Hayuri khẽ lắc đầu, cũng không rõ vì lí do gì.
—————
Hayuri đứng trên cây nhìn Itachi dìu Nagato bước về phía trước. Bảo vệ người khác trong bóng tối, đây là điều mà một Anbu vẫn thường làm. Chợt, hai luồng chakra, một lạ một quen thuộc tiến đến gần khiến cô cảnh giác, khẽ cảnh báo cho Itachi và Nagato.
Xoạt. Naruto xuất hiện cùng với Bát Vĩ Killer Bee, thảo nào mà cô lại cảm thấy vừa lạ vừa quen. Hayuri im lặng nghe hết cuộc đối thoại giữa bọn họ. Quả nhiên Itachi cũng là một người giống như cô, cũng đều là… một gián điệp.
Bỗng, cô cảm thấy một luồng chakra xẹt qua đầu mình, bàn tay cô tự động kết ấn.
“Thủy độn : Thủy long.”
Hai con rồng nước trồi lên từ biển tấn công Naruto và Killer Bee, họ tránh được. Itachi và Nagato cũng theo đó mà phối hợp nhịp nhàng. Hayuri tích tụ chakra trong cơ thể… Mọi thứ, thành hay bại đều chỉ chờ vào khoảnh khắc này.
Cô biến đổi cơ thể, phi nhanh về phía Naruto :
– Bì kiếm !
Naruto kịp thời tránh được, lùi về sau mấy bước. Rồi chợt, hắn chỉ vào mặt cô, hét rõ to :
– Em họ !
Quạ quạ quạ… không gian chợt yên ắng đến lạ thường. Khuôn mặt của ba thành viên Akatsuki đơ ra.
– Biết rồi à? – Hayuri là người đầu tiên hồi thần, cô chỉ nói đúng một câu như vậy
– Em họ ? – Nagato khá ngạc nhiên
Cô gật đầu :
– Tên đầy đủ của tôi là Uzumaki Hayuri, cha tôi là em trai mẹ anh ta, nên tính ra thì là hai anh em họ
Naruto sụt sùi nước mắt :
– Em họ, thật sự khổ cho ngươi. Từ nhỏ đã phải xa cha mẹ, lại không có ai bầu bạn chia sẻ… (lược bớt 1000 từ không cần thiết)
Hayuri giật giật khóe mắt, thật sự rất muốn hét lên : “Mẹ nó, ta còn chưa kêu ca một câu nào thì ngươi ở đây làm loạn cái thá gì?”. Nhưng thôi, dù sao hắn vẫn là anh họ lâu ngày không gặp của cô, chưa kể để giữ hình tượng lạnh lùng vốn có thì cô tuyệt đối không nên làm vậy. Thế là sau tất cả, Hayuri chỉ đơn giản là cau mày lại rồi ngửa đầu nhìn trời cho xong chuyện.
Chờ một thời gian khá dài trôi qua, cô mới mở miệng :
– Xong chưa? – Nói rồi đôi cánh của cô tự động vung lên
“Chết tiệt !”. Hayuri rủa thầm một tiếng trong lòng. Gió từ biển bỗng chốc bị ngưng tụ lại xung quanh cô, lực hút rất mạnh. Lấy Hayuri làm trung tâm, tất cả mọi thứ đều bị quay cuồng trong cơn lốc.
– Gió mạnh quá! – Naruto hét
– Bình tĩnh đi, đừng hoảng loạn! Để ngừng được trận gió này thì các ngươi phải đánh vào cái dấu ấn màu màu đỏ ở sau gáy ta! Đó là nơi tạo ra chakra, chỉ cần đánh một lượng sát thương chí mạng vào đấy, cơ thể ta sẽ trở lại hình người! Hayuri nói
– Nhưng làm sao mà đánh vào được? Đến tiến lại gần cũng bị gió ngăn lại! – Naruto che mắt lại, ngăn không cho bụi bay vào mắt
– Tìm cách nhảy lên trên đi! Đó là”mắt bão”, không có gió ở đó đâu. Mau lên, nếu không thì đến lúc cơn gió này lan rộng ra, nó thậm chí còn có thể san phẳng cả một quốc gia đấy!
– Cả một quốc gia? – Naruto ngạc nhiên
– Tôi hiểu rồi, loại nhẫn thuật này sẽ hấp thụ sức ép cùng trọng lực trong không khí để tạo thành một lực sát thương vô hình giống như Phong độn. Nhưng khác là nó dựa vào năng lượng tự nhiên để tạo thành, vậy nên trừ khi người thi triển tự dừng lại hoặc đánh vào điểm yếu mà cô ấy vừa nói. Nếu không, cơn bão này sẽ tiếp tục lan rộng ra, cho đến khi tích tụ đủ năng lượng thì sẽ bùng nổ – Itachi vô cùng xuất sắc giống như những gì người ta ca ngợi, ngay lập tức đã phát hiện ra cơ chế của loại nhẫn thuật này
– Đồ ngốc~ tên ngốc~… – Killer Bee giở ra chất giọng rap dở tệ đặc trưng của mình
– Được rồi, tôi sẽ đánh ngay – Naruto ngưng tụ ba quả cầu Rasengan chuẩn bị tấn công
Bất chợt, Hayuri mỉm cười. Không phải vì bất cứ lí do nào khác, mà là bởi cô hiểu, dòng họ Uzumaki – tuyệt đối sẽ không lụi tàn!
——————
Itachi hóa giải được bùa chú của Kabuto. Anh dùng Amaterasu tấn công Nagato rồi quay sang định tìm Hayuri thì đã thấy cô sớm không còn ở chỗ vừa rồi.
– Hờ, đúng thời điểm phết! – Một tiếng nói trong trẻo vang lên từ phía sau
Itachi, Naruto cùng Killer Bee quay đầu lại, chỉ thấy đó là Hayuri đã quay trở về dạng người, một tay chống bên hông, bộ dáng rất ngạo mạn.
– Cô giải được Uế thổ chuyển sinh rồi? – Itachi hỏi
Hayuri gật đầu, bẻ tay rôm rốp rồi giơ lên cái mặt nạ đã bị vỡ nát
– Đó là… – Itachi ngạc nhiên
– Mặt nạ giải ấn của gia tộc Uzumaki – Cô nói :
– Một trong số những bảo vật truyền thuyết của tộc, có nó, tôi có thể giải được vô số nhẫn thuật khó nhằn, nhưng không phải tất cả. Uế thổ chuyển sinh nằm trong đám ngoại lệ của nó, thế nên tôi không thể dùng chúng để ngăn chặn các cương thi
– Chà, tôi cứ nghĩ nó đã biến mất – Itachi nói
– Vậy anh định làm gì? – Hayuri liếc đôi mắt hổ phách yêu dã nhìn về phía biển khơi
– Tôi sẽ đi tìm Kabuto để hóa giải nhẫn thuật này
…
Sau một thời gian dông dài để Itachi giải thích cho cái tên Naruto kia về một Hokage đích thực, cuối cùng thì cũng chỉ có mình anh ta đi ngăn Kabuto.
– Chúc may mắn Itachi! Tôi sẽ qua chỗ sư đoàn 4 ở chỗ sa mạc – Hayuri chuyển hóa sang dạng người chim, tiện thể ném qua cho tên tóc vàng kia một mẩu ngọc kì quái :
– Cầm lấy!
– Đây là…
– Nó sẽ giúp anh vào một lúc nào đó, nếu gặp tên Madara kia thì khá là cần thiết – Nói đoạn, cô vung cánh lên :
– Chúc may mắn… anh họ…
Hayuri hòa mình vào bầu trời trong xanh bay về phía chiến trường ở sa mạc. Lí do mà cô muốn đến đấy thực ra cũng rất đơn giản, có lẽ là vì Gaara đang ở đó. Cô cần gặp anh, chỉ vậy thôi.
—————-
Xin lỗi vì đăng hơi muộn, đành bù chương dài cho cả nhà vậy nhé! Đừng giận ta, tác giả đại nhân đang trong kì nghỉ dưỡng bệnh~ Rất xin lỗi các mem yêu quý (T~T)
—-Green—-