Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 37. TIẾP XÚC
– ————————————————
Giặt quần áo xong, Dư Hạo nằm ở trên giường, đưa mắt nhìn những đốm sao nhỏ trên trần nhà.
Mười giờ kém mười lăm rồi, Chu Thăng vẫn chưa về phòng, khu kí túc cũng đến thời gian đóng cửa rồi.
“Con trai lớn rồi bỏ nhà ra đi rồi ư?”
Lúc này y đang lướt điện thoại, màn hình vừa vặn hiện lên tấm ảnh mặt bên của Phó Lập Quần, trông có vẻ đẹp trai giống Vương Lực Hoành, nhìn mặt bên thì cũng có chút giống.
Dư Hạo: “Cho tôi điếu thuốc đi.”
Phó Lập Quần: “Cậu có hút thuốc đâu.”
Từ khi Phó Lập Quần chia tay với Sầm San thì giọng điệu nói chuyện của hắn đều kiểu không buồn mà cũng chẳng vui như thế, cảm giác khá giống âm thanh nam của Siri trong điện thoại.
“Lừa cậu thôi.” Dư Hạo nói. Sau đó y cứ vậy mặc áo phông, quần đùi, dép lê rồi men theo hệ thống sưởi ấm của khu kí túc mà đi xuống.
Từ xưa đến nay thì hệ thống gác cổng ở nhà kí túc không bao giờ cản được bước chân của nhóm sinh viên khoa thể dục, đặc biệt là đối với cái tên đã sớm tìm được đường con đường nhanh nhất để lẻn vào kí túc sau 10 giờ – Chu Thăng.
Khả năng Parkour (1) của Chu Thăng quả thực rất đỉnh, hắn nhảy lên nhảy xuống, vượt nóc băng tường không khác gì đang đi trên đường bằng, hắn từ tầng một nhảy thẳng lên cửa chống trộm rồi một phát tiến vào được tầng hai. Nhưng Dư Hạo không thể làm được như thế, dù đã được Chu Thăng chỉ dạy nhiều lần nhưng cuối cùng thì hắn chỉ có thể đổi sang dạy y cách trèo lên hệ thống sưởi, riêng chuyện đó đã đủ để hắn cười nhạo y không thương tiếc.
(1). Parkour (phát âm tiếng Pháp: [paʁkuʁ]) là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định.
Dư Hạo mua cho Chu Thăng một Bao Trung Hoa (2), y đã sớm cất giấu ở trong túi. Nhớ tới mấy ngày trước bật lửa của Chu Thăng sắp bị xài hết, cả phòng kí túc lúc đấy đều chỉ vang lên tiếng bật lửa của hắn, y nghĩ vậy liền muốn mua cho hắn một cái bật lửa.
(2). Tên một nhãn hiệu thuốc lá.
Y đột nhiên rất muốn mở bao thuốc lá ra, hút thử một phát.
Khuôn viên trường học vào đêm mùa xuân vang lên âm thanh nói nhao nhao, ồn ào. Một đám nam sinh cởi trần đi đi lại lại trên hành lang, thỉnh thoảng lại gào khan vài tiếng, như đám sói hoang bị hormone kích thích. Toàn thân tràn ngập không khí của tuổi trẻ bừng bừng khí thế mà không biết phát tiết vào đâu, trông có vẻ cực kỳ buồn khổ.
Dư Hạo đi dọc theo con đường nhỏ phía sau kí túc xá, từ từ đi ra khỏi kí túc. Thế giới xung quanh y bỗng chốc yên tĩnh lại, vào một đêm tràn ngập gió xuân nồng nàn như này thì chỉ có rượu, thuốc lá và tình dục mới có tính an ủi mà thôi. Nhưng cả ba loại vừa nêu, y không có cái nào cả.
Chu Thăng nên ít hút thuốc đi một chút mới đúng. Dư Hạo ngồi xuống ở bên lề của sân vận động, y cầm bao thuốc lá mở ra, trong đầu lại nghĩ thầm tập ba môn phối hợp (3) mà còn hút thuốc, đối với tim không tốt chút nào cả. Tốt nhân là nên kiếm thuốc lá điện tử để cho hắn hút thay cho thuốc lá này. Thế nhưng Dư Hạo lại yêu chết cái mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất trên người hắn, mùi thuốc lá dường như đã trở thành một thứ biểu tượng của riêng Chu Thăng trong lòng y mất rồi.
(3). Ba môn phối hợp (thuật ngữ tiếng Anh: Triathlon) bao gồm chạy bộ, bơi và đua xe đạp. Ban đầu các vận động viên đua bơi lội. Tiếp đó là đua xe đạp tới đường chạy, cuối cùng các vận động viên chạy marathon để về đích. Đây là môn thể thao được chơi ngoài trời và là một môn thể thao mới được chơi tại Thế Vận Hội từ năm 2000 ở Sydney, Á Vận Hội và thậm chí tại SEA Games. Ba môn phối hợp đòi hỏi các vận động viên phải có một sức bền cả về thể lực lẫn tinh thần. Đây là môn thể thao thi đấu cá nhân hoặc đồng đội. Môn thể thao này có rất nhiều người tham gia.
Y lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, suy nghĩ một lúc thì lại đặt trở lại bao.
Xung quanh y yên lặng như tờ, như có cảm giác, Dư Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dường như y nhìn thấy một bóng người đang một mạch chạy xuyên thẳng qua hoa viên đằng sau sân bóng rổ, di chuyển nhanh đến bên ngoài kí túc xá.
Dư Hạo cau mày nhìn lên, bóng người kia chạy gần như không phát ra tiếng động nào, song song di chuyển rồi liền nhanh chóng biến mất ở phía sau khu kí túc xá.
Dư Hạo cứ luôn có một cảm giác gì đó là lạ —— đó chẳng phải là kí túc xá giáo viên ư. Khu kí túc xá giáo viên không có bảo vệ canh gác, thường thì người ở trong đó sẽ chẳng mấy khi để ý đến tiếng bước chân của bản thân, chỉ có một loại người sẽ cật lực che giấu tiếng bước chân, đó là người đang cố gắng che dấu cái gì đó mờ ám.
Dư Hạo đứng dậy, đưa mắt từ lưới sắt của sân luyện tập nhìn ra ngoài. Lần này y xác thực nhìn thấy một bóng người tiến vào khu kí túc đấy, nhưng người đó không hề đi lên tầng, cũng không hề mở cửa! Chỉ yên lặng đứng ở khu vực góc dưới cầu thang.
Đột nhiên Dư Hạo cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, vậy bóng người đó là ai? Dưới cầu thang kí túc xá có một không gian hẹp hình tam giác, bình thường đều dùng để cất một số vật dụng như chổi và các đồ dùng linh tinh khác. Gần mười một giờ đêm rồi mà còn có người đến đó, đến cất chổi vào gầm cầu thang ư?!
Y khẽ nín thở, cẩn thận đi dọc theo bãi đậu xe, men theo một con đường khác đi vòng tới phía sau khu kí túc giáo viên, rồi chậm rãi đến gần cầu thang.
Bóng người kia đang quay lưng lại so với y, đứng ở đó một cách yên tĩnh.
Dư Hạo: “…”
Hô hấp của y dần trở nên dồn dập hơn, bóng người đó xoay người lại, cùng với y mặt đối mặt.
Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải thế mà lại không có tiếng động gì, đứng ở dưới cầu thang, không khác gì một quỷ hồn.
“Thầy Trần?” Dư Hạo cảm thấy sởn hết gai ốc, âm thanh của y lúc này dường như không phải của y nữa rồi.
Bên ngoài truyền đến âm thanh di chuyển của ô tô, ánh đèn ô tô sáng ngời lướt nhanh qua tầng một khu kí túc, một chiếc ô tô chạy đến, ánh đèn xe đang chuẩn bị chiếu rọi đến nơi Dư Hạo đang đứng. Nói thì có vẻ chậm nhưng sự việc lại diễn ra rất nhanh, Trần Diệp Khải đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Dư Hạo rồi cưỡng chế kéo y vào dưới gầm cầu thang.
Toàn thân Dư Hạo va vào Trần Diệp Khải, y ngửi thấy mùi rượu phảng phất trên áo khoác, trên quần áo của anh. Sau một khắc, Trần Diệp Khải dùng tay giữ chặt lấy tay Dư Hạo.
“Đừng lên tiếng.” Trần Diệp Khải đè thấp âm thanh, kề sát môi bên tai Dư Hạo nói.
Áo khoác Trần Diệp Khải đang mặc không phải là cái đã mặc đi leo núi hôm nay, nó đã ngăn chặn được mùi rượu của bữa liên hoan tối. Mà Dư Hạo lại cảm thấy máu khắp người mình như đông đặc lại, y không hiểu Trần Diệp Khải đang muốn làm cái gì, nhưng căn cứ vào sự tin tưởng đối với anh nên y không phát ra một chút âm thanh nào cả. Ở phía ngoài khu kí túc xá, ô tô đã tắt máy, đóng cửa xe, dụng cụ báo động vang lên, âm thanh inh ỏi liên tiếp truyền đến. Tiếp theo đó chính là tiếng bước chân của đàn ông, đang từng chút một tiến gần đến cầu thang.
“Được rồi, trọng điểm ở đây là cô ta còn chưa tỉnh.” Người đàn ông gọi điện thoại, thở dài nói, “Tôi thật sự không hiểu nổi, đến cùng thì còn muốn nói cái gì nữa.”
Dư Hạo có cảm giác trong nháy mắt nhịp tim của Trần Diệp Khải đã tăng lên đến 160, một bên tay của anh từ đầu luôn để trong túi áo không hề rút ra, nhưng giờ khắc này, y có thể cảm thấy toàn thân của Trần Diệp Khải đều đang run lên.
Cách lớp áo khoác, Dư Hạo trở tay nắm chặt lấy tay Trần Diệp Khải trong túi áo ấn chặt xuống, y mò mẫm thấy trong túi áo khoác của anh có một đồ vật.
“Được rồi.” Âm thanh của người nam nhân, “Vậy thì… đành phiền phức ngài.”
Người đàn ông cứ vậy trực tiếp lướt qua nơi bọn họ trốn, đi dọc theo cầu thang mà đi tiếp, vẫn chưa hề phát hiện có hai người đang trốn trong gầm cầu thang.
“Mong là vậy đi…”
Âm thanh xa dần, trên tầng ba vâng lên âm thanh khóa điện tử “đích” một cái rồi âm thanh đóng cửa vang lên.
Lúc này Trần Diệp Khải mới thả tay ra, cả hai người không ai nói gì, vẫn ở nguyên tại chỗ. Dư Hạo nắm chặt cổ tay anh.
“Đưa nó cho em, thầy.” Dư Hạo nói.
Trần Diệp Khải không nhịn được run lên, cuối cùng anh cũng chậm rãi buông tay ra, để mặc cho Dư Hạo cầm tay anh từ trong túi áo khoác rút ra, đồng thời y cũng rút ra từ trong đấy một con dao mổ.
Dao mổ đã xuyên qua túi áo cắt trúng tay, khiến Dư Hạo chảy không ít máu, thấm đỏ một góc áo Trần Diệp Khải.
“Dư Hạo, vì sao em lại đến tìm anh vào lúc này?” Âm thanh Trần Diệp Khải vang lên bình tĩnh một cách dị thường, “Đây cũng là do vận mệnh sai khiến sao?”
Dư Hạo thấp giọng nói: “Nếu như anh hy vọng nó là như thế thì cứ coi là vậy đi, không sao nữa rồi, thầy. Con dao này hiện tại em sẽ cầm. Hiện tại đừng có suy nghĩ cái gì cả, cứ quên nó đi.”
Trong mấy ngày nay, ẩn dụ lời nói của Trần Diệp Khải, vẻ mặt cùng động tác nhỏ của anh, dường như đều được làm sáng tỏ nhờ hành vi của anh vào tối ngày hôm nay.
Dư Hạo cất con dao đi rồi ra hiệu Trần Diệp Khải đi về kí túc.
Trần Diệp Khải nói: “Vào uống ly cà phê rồi đi.”
Dư Hạo đáp: “Ngày mai rồi nói, em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Trần Diệp Khải: “Ngủ ngon.”
Dư Hạo không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của Trần Diệp Khải trong bóng tối, nhưng y biết rằng đêm nay, chắc hẳn y đã thay đổi được cuộc đời của Trần Diệp Khải từ đầu đến cuối, ở một mức độ nhất định nào đó.
“Đi đâu về thế?”
Dư Hạo mang theo tâm sự nặng nề đi qua sân luyện tập, lại bị tiếng của Chu Thăng dọa cho hết hồn, theo bản năng đưa tay ra phía sau.
Chu Thăng uống nhiều rượu, đang lặng lẽ đứng dưới khung bóng rổ.
“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Giọng của Chu Thăng hiển nhiên cho thấy hắn đang thiếu kiên nhẫn, “Trả lời.”
Dư Hạo nói: “Tôi… đi mua thuốc lá cho cậu.”
“Mua thuốc lá mà mua được đến tận đây à?” Chu Thăng rõ ràng không tin chút nào hết.
Dư Hạo nói: “Ngủ không nổi, thuận tiện ra ngoài đi dạo một chút.”
Chu Thăng: “Thuốc lá đâu?”
Dư Hạo lấy thuốc lá ra đưa cho hắn, Chu Thăng “hức” một tiếng, loạng chà loạng choạng cầm lấy, hắn tiện thể làm động tác giống bật lửa, Dư hạo hiểu ý nhanh chóng lấy bật lửa ra.
Chu Thăng nghiêng đầu quan sát Dư Hạo, tựa như cười mà cũng tựa như không cười, nói: “Châm thuốc cho tôi đi, ngốc này, cậu còn đứng đó làm gì?”
“Cậu uống say rồi.” Dư Hạo nói, “Về phòng trước đi.”
Chu Thăng đứng chắn ở trước mặt Dư Hạo. Dư Hạo có chút bất đắc dĩ, chỉ đành cầm lấy bật lửa châm thuốc cho hắn.
“Cạch” một tiếng, ngọn lửa bật lửa chiếu sáng cả khuôn mặt của Dư Hạo và Chu Thăng. Khi Chu Thăng tiến đến gần Dư Hạo thì đôi mắt hắn đột nhiên trợn to, hắn nhìn thấy tay cầm bật lửa của Dư Hạo, tất cả đều là máu.
“Dư Hạo ——!” Chu Thăng gào một tiếng, âm thanh của hắn nhất thời chấn tỉnh cả ba tòa ký túc ngay trong đêm khuya.
Dư Hạo: “Đừng kích động!”
Chu Thăng điên cuồng quát: “Cậu ngay lập tức giải thích rõ ràng cho tôi!”
Nửa giờ sau, bên trong nhà nghỉ bên ngoài trường học.
“Cậu điên rồi hả!” Cuối cùng Dư Hạo cũng không thể nhịn nổi nữa, vô luận như thế nào thì y cũng phải phản kháng lại một lần, nếu không thì Chu Thăng cũng sẽ bị chính cơn tức giận của hắn hun đến nổ tung.
“Tôi thật sự không biết!” Chu Thăng đã tỉnh rượu được một nửa, nói, “Lúc tôi nhìn thấy máu trên tay cậu, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là cậu tự cắt đứt mạch máu của mình!”
Dư Hạo: “Cho dù có chuyện thì tôi cũng đâu đến nỗi phải tự cắt mạch máu chính mình chứ!”
Chu Thăng: “Không phải cậu luôn như thế sao?”
Dư Hạo: “Tôi có như vậy khi nào hả!”
Dư Hạo cầm gối đánh Chu Thăng, Chu Thăng không trốn được, cuối cùng chỉ có thể để cho Dư Hạo cầm gối ném vào người mình. Y biết là Chu Thăng đang cố ý nhường chính mình, dù sao thì hắn cũng chính là kiểu một mình cũng có thể đánh nhau với cả một phòng ngủ.
“Đừng di chuyển!” Chu Thăng kinh sợ không nhỏ, hắn đứng ở góc giường đối diện, có chút ngượng nghịu nói, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa! Cẩn thẩn đừng để băng bó bị rụng!”
Trên tay Dư Hạo băng kín vải, nhìn có khác gì muốn tự tử đâu, điện thoại di động của y đang vang lên từng tiếng “ting ting ting”, tin nhắn QQ Wechat hiện lên một đống. Có vẻ như toàn bộ các phòng kí túc đều đã nghe thấy âm thanh điên cuồng của Chu Thăng, khi hắn gào tên Dư Hạo trên sân luyện tập giữa đêm hôm khuya khoắt.
Phó Lập Quần gọi điện cho Dư Hạo, hỏi: “Tìm được cậu chứ?”
Dư Hạo nói cho Phó Lập Quần biết quá trình sự việc thì y mới biết hóa ra Chu Thăng uống say, việc đầu tiên hắn làm là quay trở về phòng ngủ. Về đến phòng, biết Dư Hạo không có trong phòng thì hắn liền chạy ra ngoài tìm y.
“Vừa nãy chắc hẳn là tiếng cậu ta gọi tên cậu nhỉ.” Phó Lập Quần hỏi.
“Là tôi đó!” Chu Thăng nói.
Phó Lập Quần nói: “Điên vừa thôi, cậu còn say khướt đấy, còn không mau đi về ngủ, đang ở chỗ nào rồi? Ở đâu? Để tôi đến đón?”
“Tôi dẫn cậu ấy đi ra ngoài thuê phòng rồi.” Dư Hạo nói, y ra hiệu bảo Chu Thăng đừng có lắm mồm, Chu Thăng liền gật gật đầu.
Phó Lập Quần nói: “Được, vậy tôi đi ngủ trước đây.” Nói xong liền cúp điện thoại, cuối cùng chỉ còn Dư Hạo cùng Chu Thăng hai mặt nhìn nhau. Sau đó Chu Thăng đứng dậy dọn dẹp hết đống băng cùng cồn sát khuẩn vừa dùng xong. Dư Hạo lại nói: “Có ai cắt mạch lại đi cắt bàn tay không? Cậu tới đây tôi cho nhìn lại?!”
Chu Thăng giơ con dao phẫu thuật lên nhìn tỉ mỉ, nói: “Hơn nửa đêm, tối tăm như vậy, tôi làm sao nhìn rõ được là cậu cắt chỗ nào chứ!”
Dư Hạo lướt điện thoại bằng tay trái, đúng như những gì đã lường trước, tất cả đều đang @Dư Hạo: Chu Thăng đang đứng dưới lầu gọi tên cậu đấy; Nhanh chóng quay về tiếp chỉ; Chu Thăng gọi cậu đấy, đang gọi cậu đấy; Mau giải thích cho rõ ràng… Ở trong lòng Dư Hạo đang giận dữ hét: Tôi đây nghe thấy hết, được chưa! Không cần mấy người phải nhắc nhở đâu! Tiếp đó y liền tắt luôn điện thoại đi.
Chu Thăng thu dọn xong thì cất thẻ căn cước đi rồi ngã ngửa trên giường, hắn cảm thấy mệt mỏi không thể tả.
Dư Hạo nói: “Cậu có còn nghe tôi giải thích nữa không?”
Chu Thăng cầm gối che kín mặt, từ dưới lớp chăn hắn rút ra một ngón tay với Dư Hạo (mạnh dạn đoán là ngón giữa:v)
“Ngủ.” Giọng nói Chu Thăng có phần lạnh lùng, giống như đã khôi phục thân phận Tướng Quân, “Buồn ngủ, có gì trong mơ lại nói tiếp.”
Kể từ sự kiện Thi Nê vào bốn tháng trước, đây là lần đầu tiên Dư Hạo có thể đường hoàng ra dáng mà tiến vào thế giới trong mơ.
Lúc y mở hai mắt ra thì liền phát hiện bản thân đang ngồi ngay giữa vương tọa tại cung điện trong mộng, tất cả hai bên đều là võ quan. Sau lưng y là một bức bình phong to lớn, phía trên hiện ra hình ảnh mây trôi cùng dãy núi, chẳng phải đó là Thiên Thanh Sơn mà y vừa đi vào sáng hôm nay sao.
Bên trong cung điện được trang trí hoa lệ đến huy hoàng bằng các đồ trang sức màu vàng, bạc, đỏ. Những cánh cửa lớn màu đỏ chạm khắc hoa văn lần lượt tự động mở ra, từng chút từng chút một hiện ra những tấm thảm mạ vàng ở bên ngoài cung điện. Dư Hạo cúi đầu, phát hiện ra quần áo của y vô cùng khác thường, không phải là vương bào mà lại là y phục nghi trượng màu đen. Mà Chu Thăng thì lại khoác trên người bộ giáp trụ vảy rồng màu đỏ đen, mang theo bên người một tấm khiên và trên hông treo một thanh trường côn kim loại dài ba tấc, rảo bước đi vào cung điện.
“Cung nghênh Tướng Quân!” Võ quan hai bên đồng loạt quỳ xuống.
Dư Hạo: “…”
“Ơ, trang trí đẹp ghê nhỉ.” Chu Thăng rút cuốn 《 Đại số tuyến tính (phần hai) 》 trên giá sách của cung điện ra, lật qua lật lại. “Trong mộng mà còn đọc sách nữa.”
Dư Hạo: “NPC của tôi, tại sao lại phải quỳ xuống với cậu?”
Chu Thăng: “Bọn họ sùng bái tôi đó, không được sao?”
Dư Hạo: “Có cái rắm, ngứa đ*t.” (nguyên văn không phải vậy đâu, vế sau là tự thêm cho đủ câu:> nhưng đại ý thì cũng là như thế:’> tôi nghe tôi còn muốn đấm nó.)
Chu Thăng: “Muốn đánh nhau à?”
Dư Hạo: “Ở đây cậu thắng được tôi sao?”
Chu Thăng: “Cũng không nói thể nói trước được, luyện thử xem?”
Chu Thăng đi đến trước vương tọa, Dư Hạo còn cho rằng cái tên bị bệnh thần kinh Chu Thăng thật sự muốn đánh nhau. Hắn đưa tay trái ra đặt trước ngực, khom người xuống, đối với Dư Hạo hành lễ rồi làm thủ thế “Xin mời”, nói: “Hồ ly nhỏ, ra ngoài đi dạo nhé?”
“Tôi có chỗ nào giống hồ ly!”
Dư Hạo bây giờ mới đứng dậy đi theo Chu Thăng ra ngoài cung điện, đi lên trên Thiên Đài. Đô Thành trong giấc mộng so với lần trước y nhìn thấy đã xảy ra không ít thay đổi. Đèn lồng, pháo hoa đã biến mất mà thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp cùng cảnh mùa xuân tươi đẹp.
Phong cảnh trong thế giới ý thức dường như thay đổi theo bốn mùa như hiện thực, dựa theo hiện thực mà sản sinh ra biến hóa. Mà bên ngoài quần thể cung điện, sân thượng hướng về phía dãy núi, cầu treo cũng không thay đổi, cây cầu chạy dài vào trong đám mây, cũng chính là hình ảnh nơi mà Dư Hạo đi qua ngày hôm nay.
“Là hồi ức về chuyện đã xảy ra.” Chu Thăng nói với Dư Hạo, “Tưởng tượng trước mặt cậu bây giờ có một màn hình, để tôi xem kí ức cậu một chút, cậu không ngại chứ?
Trước mặt Dư Hạo cùng Chu Thăng lúc này đang chiếu ra một đoạn kí ức, đó là toàn bộ quá trình lúc ở dưới kí túc vào ban đêm, tất cả đều được hiện ra dưới điểm nhìn của Dư Hạo.
“Chính là như vậy đó.” Dư Hạo nói.
Chu Thăng im lặng thật lâu, Dư Hạo nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Nên làm sao bây giờ?”
“Có thể làm sao?” Chu Thăng lẩm bẩm nói, “Anh ấy muốn giết người.”
Dư Hạo nói: “Tôi không dám hỏi, dao vẫn còn ở trong phòng đấy. Nhưng tại sao anh ấy lại có thù hận đến như vậy đối với Lâm giáo sư? Hai người họ không phải thầy trò sao?”
“Vậy thì cậu phải đi hỏi anh ấy đi.” Chu Thăng cười giễu nói, “Tôi làm sao mà biết được?”
Dư Hạo hoài nghi nhìn Chu Thăng, Chu Thăng nói: “Đây là mơ, không cần ra hiệu đâu.”
“Cậu hẳn là phải biết gì đó chứ?” Dư Hạo hỏi.
Chu Thăng do dự một lúc, Dư Hạo còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ gì, Chu Thăng lại nói: “Nhìn đi.”
Dư Hạo lúc này mới phát hiện phía trước Chu Thăng là một không gian, một màn hình lớn được mở ra, ở trên đó là hình ảnh được lấy ra từ góc nhìn của Chu Thăng, là tình hình thực tế bên trong bệnh viện.
Trước mặt Chu Thăng xuất hiện khuôn mặt dữ tợn của Lâm giáo sư khi đang nghe Chu Thăng nói chuyện.
“Lúc nào vậy?” Đa số thời gian Dư Hạo đều ở cùng Chu Thăng, y không nhớ rằng bọn họ đã đi gặp Lâm giáo sư.
“Là ngày nộp đơn đăng ký cho cuộc đua xe đạp.” Chu Thăng nói, “Tôi ở bệnh viện trông coi Lương giáo sư, vừa vặn đụng trúng lão già này.”
Dư Hạo nghĩ tới, ngày đó hình như y thấy biểu hiện của Chu Thăng có gì đó quái lạ, hóa ra là bởi vì chuyện này?”
“Làm sao vậy? Bạn học Chu Thăng, có gì khó khăn thì cứ nói.”
“Cái kia…” Giọng nói Chu Thăng thành khẩn, “Không thì tôi bán cho ngài bao cát đấm với giá rẻ? Bên xã đoàn quyền anh của chúng tôi có rất nhiều, bỏ tiền ra mua một cái cũng không đắt đỏ gì, chứ mỗi ngày đều lấy vợ mình ra làm bao cát để luyện tập cũng không ổn lắm! Đúng không, Lâm giáo sư!”
“Làm sao mà cậu có thể cãi nhau ở khắp nơi như vậy chứ?” Dư Hạo có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Thăng thờ ơ nói: “Tôi chỉ chọc ngoáy lão ta có hai câu, chỉ hỏi bình thường lão ở nhà có thường đánh vợ hay không thôi.”
Dư Hạo: “…”
[25/5/2021]