Đoạt Mộng

Chương 38: Đánh hội đồng



Quyển 2. Chichen Itza

CHƯƠNG 38. ĐÁNH HỘI ĐỒNG

– ————————————-

Dư Hạo ra hiệu, ý bảo Chu Thăng dừng lại, rồi y lại dặn dò binh sĩ đang canh giữ ở trước cung điện mang đồ uống đến cho bọn họ. Chỉ trong chốc lát, các binh sĩ đã đem đến một chiếc bàn trà, trên bàn đặt sẵn hai tách cà phê, còn chuẩn bị thêm cả món tráng miệng. Lúc này Dư Hạo mới cùng Chu Thăng ngồi xuống tiếp tục xem tiếp.

“Hoàn toàn là bịa đặt!”

“Ngài xem thử chỗ này, chỗ này, rõ ràng là dấu vết do nắm đấm tạo thành, lại còn là đấm thẳng nha. Hay là để tôi giúp ngài mô phỏng lại một chút? Nào, ngài đứng lại đây! Bây giờ tái hiện lại xem thử…”

“Cậu nghĩ cậu làm cái gì! Bác sĩ! Hay là y tá!”

“Quả thực là không có giáo dưỡng!” Lâm Tầm nổi giận nói, “Không có giáo dưỡng! Cậu cút ra ngoài cho tôi!”

Âm thanh của Chu Thăng vang lên: “Ơ, giáo sư đừng kích động nha. Để tôi giúp ngài nhấn chuông gọi bác sĩ nhé!”

Nhìn thấy Lâm Tầm bị chọc tức giận, mà Chu Thăng lại nở nụ cười thương hiệu đầy ý tứ hàm xúc của hắn, Dư Hạo thiếu chút nữa liền phun cà phê trong miệng ra ngoài.

“Sau đó lão ta cứ như người điên vậy đó.” Chu Thăng nhún vai khiến cho áo giáp trên người ma sát tạo lên vài âm thanh nhỏ vụn, hắn cầm tách cà phê lên uống vài hớp, nói: “Cà phê trong mơ của cậu có mùi vị ngon hơn ngoài hiện thực nhỉ… Lão già đó mắng to nói tôi bịa đặt, lại còn gọi điện thông báo Khải Khải mau chóng quay lại, tôi sau đó… bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, hết chuyện.”

Cuối cùng, thừa dịp lúc Dư Hạo còn đang mải suy nghĩ, Chu Thăng lại bổ sung một câu: “Vốn là không muốn quản chuyện vô bổ của vợ chồng nhà người ta nhưng tôi không đứng yên nhìn được nữa. Sau đó tôi cứ vậy nói toạc ra, nên lão ấy hẳn sẽ có chút kiêng kị tôi mà hạ thủ nhẹ một chút đối với vợ mình.” Nói xong lại thở dài, nói: “Trên đời này, tại sao lại có thể xuất hiện loại người thối nát như vậy?”

Dư Hạo trầm ngâm, nói: “Thầy Trần nhất định là biết rõ chuyện Lâm Tầm bạo hành gia đình, cậu có cảm thấy đấy là động cơ để anh ấy giết người không?

Chu Thăng đáp: “Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, nhất định là còn vấn đề khác nữa.”

Dư Hạo đáp: “Còn có thể có vấn đề gì?”

Chu Thăng nói: “Cậu xác định muốn nghe hả?”

Dư Hạo: “Đương nhiên rồi, không phải cậu tới đây vì muốn nói cho tôi biết sao?”

Chu Thăng: “Cũng không hẳn là thế… Thôi, được rồi, đây chỉ là chút suy đoán của tôi thôi. Tôi cảm thấy vụ tai nạn xe hơi trước đấy là vụ tai nạn do con người cố tình gây ra.”

“Không thể nào!” Trong nháy mắt Dư Hạo nói, “Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn như vậy!”

Chu Thăng có chút cáu kỉnh nói: “Nhìn đi! Tôi nói ra thì cậu lại mắng tôi.”

Dư Hạo nhanh chóng sửa lời nói: “Chỉ là tôi cảm thấy lão ta không cần thiết phải làm như vậy.”

Chu Thăng nói: “Tự mình lái xe, vợ lại ngồi trên ghế phụ, lại còn không cài dây an toàn, lại còn vừa vặn xảy ra tai nạn vào đầu năm. Tôi cũng không các định đây là một vụ mưu sát nhưng tôi lại cảm giác được người này chắc chắn hy vọng vợ mình chết. Cậu đã nghe qua ba chuyện vui của người đã qua tuổi trung niên chưa, chưa từng nghe tới sao? Đó là thăng quan tiến chức, phát tài và vợ chết. Với loại cặn bã bạo lực gia đình này, có khi còn đang ước vợ mình chết nhanh nhanh một chút đi ấy chứ.”

Chớp mắt Dư Hạo liền có cảm giác phát tởm, Chu Thăng nói: “Cậu cẩn thận suy nghĩ lại xem, cặp vợ chồng bình thường nếu xảy ra tai nạn giao thông, vợ mình lại bị chấn động não mạnh như thế thì tại sao ngày hôm sau lão không chăm vợ mình? Lại còn gọi Trần Diệp Khải đến chăm sóc bản thân mình? Liên hệ với vết bầm tím do bạo hành lưu lại, quan hệ vợ chồng của hai người này nhất định đã….”

Lời Chu Thăng nói, Dư Hạo nghe không vào được tai, tâm tư y như vừa xẹt qua một tia chớp, một chi tiết nhỏ nhặt nào đó đột nhiên trở nên cực kỳ rõ ràng….

“Chiếc xe BMW kia tôi đã từng ngồi lên rồi.” Dư Hạo lẩm bẩm nói.

“Hả?” Chu Thăng không hiểu gì nhìn Dư Hạo.

Dư Hạo tinh tường nhớ tới, sau khi y bị khách hàng mắng chửi lúc đi làm thêm ở cà phê nhà kính, Trần Diệp Khải đã lái xe đưa y trở về trường học. Ngày đó hình như ở trước ghế có một lọ nước hoa màu đỏ nhạt, trong xe vang lên âm thanh tích tích liên tục. Lúc đó Dư Hạo còn tưởng mình chạm hỏng đồ vật nào đó nên có chút luống cuống tay chân.

“Dây an toàn.”

Lúc Dư Hạo đeo dây an toàn vào, âm thành liền ngừng lại.

Sắc mặt Trần Diệp Khải lúc ấy lại u ám đến đáng sợ rồi bẻ ngoặt vô lăng lái đến nhà hàng lẩu 24h, Dư Hạo sau đó đeo dây an toàn vào, còn nói: “Em không ăn, em đã ăn tối rồi, thầy.”

Dư Hạo kể cho Chu Thăng sự việc xảy ra ngày hôm đó, Chu Thăng hoài nghi nhìn Dư Hạo, nói: “Ha? Vậy là hôm đó anh ấy dùng xe của Lâm Tầm để đưa cậu về?”

“Nếu như bà ấy không đeo dây an toàn.” Dư Hạo lập tức nói, “Thì máy báo động trong xe sẽ vang lên!”

Chu Thăng: “Cậu chẳng lẽ lại không biết là trên thế giới này còn có cái gọi là dây an toàn hả?”

Dư Hạo rất ít khi ngồi xe riêng nên cũng không thể hiểu rõ được. Chu Thăng giải thích được một nửa, chợt hắn nhớ tới cái gì đó, nói: “Không đúng, ngày ấy cậu ngồi xe, không có đeo dây an toàn.”

Dư Hạo nói: “Lúc đó thầy Trần còn nhắc nhở tôi thắt dây an toàn vào.”

Chu Thăng cân nhắc một lúc, sau đó nói: “Nói cách khác thì phải sau đó ít nhất một ngày, Lâm Tầm mới đem dây an toàn móc vào.”

Cái này cũng không chứng minh được nhiều lắm, nhưng Dư Hạo lại có chút tin tưởng vào suy đoán của Chu Thăng, tuy rằng những việc này khi ngẫm nghĩ lên thì phi thường khủng bố….

“Lương Kim Mẫn ngồi xe không thắt dây an toàn.” Chu Thăng cầm khối bánh tráng miệng lên ăn, nói, “Cùng là nhân tài như nhau, mà bên nước ngoài nếu không thắt dây an toàn thì sẽ bị phạt tiền, hai vợ chồng nhà này còn ở bên nước ngoài lâu như vậy, việc thắt dây an toàn hắn là phải thành thói quen rồi chứ?”

Dư Hạo nói: “Tôi cảm thấy thầy Trần chắc chắn biết rõ nội tình hơn.”

Chu Thăng: “Thông tin không đủ, không có cách nào để phán đoán.”

“Ăn ngon không?” Dư Hạo bị động tác của Chu Thăng thu hút sự chú ý.

“Cũng được.” Chu Thăng nhai nhai món tráng miệng, nói, “Ngoài thực tế cậu đã ăn đồ ăn ngon nào thì nó sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ, là ký ức tượng trưng tốt đẹp. Kỳ thực thì chúng ta đều không thể cảm nhận được mùi vị đâu, tín hiệu do ý thức truyền đến chỉ có ‘ăn ngon’, nó cũng không phải là thật.”

Trong chốc lát Dư Hạo lại nghĩ ra nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhiều vấn đề như vậy thì lại không biết nên hỏi bắt đầu từ đâu.

Chu Thăng đề nghị: “Hôm nay vào cũng không kịp nữa rồi, hoặc là để tối mai tiến vào giấc mơ của anh ấy nhìn chút.”

Dư Hạo: “Có thể không?”

Chu Thăng: “Đương nhiên có thể. Bình thường anh ấy giúp đỡ chúng ta không ít, coi như là trả lại ân tình đi.”

Hai người đối diện nhau trầm mặc, Dư Hạo vẫn đang còn chìm đắm trong những suy luận của Chu Thăng.

“Làm sao lại có thể như vậy?” Dư Hạo đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, nhìn về phía ánh tà dương phía tây đang chiếu rọi khiến cho gạch ngói cung điện lập lòe trong ánh vàng, y nói, “Giấc mơ so với hiện thực tốt đẹp hơn rất nhiều.”

“Nếu không thì sao có thể gọi là ‘mộng đẹp’ hả?” Chu Thăng nói, “Có điều tuyệt đối không được bị giấc mơ mê hoặc. Tướng Quân đã có một quãng thời gian chỉ muốn ngủ, bởi vì trong mộng tôi muốn gì thì sẽ có cái đấy nhưng ngược lại thì khi ra ngoài hiện thực lại thấy chán nản bấy nhiêu. Cuối cùng thì ‘oành’ một tiếng, giấc mơ vỡ tan ra nhưng bong bóng xà phòng, vỡ mộng.”

Dư Hạo không thể tùy ý bước vào cung điện trong giấc mơ của mình, có thể là cũng đã từng vào nhưng sau khi tỉnh thì cũng không nhớ được gì. Chỉ có thể dựa vào khả năng của Chu Thăng mới có thể tạo nên một giấc mơ đẹp, mà nghe Chu Thăng nói, khi tỉnh mộng, có khả năng sẽ còn cảm thấy mất mát gấp đôi.

“Tôi hiểu.” Dư Hạo nói, “Có điều, để tôi nhớ kỹ giấc mơ đêm nay đi.”

Nghe vậy Chu Thăng cũng không cố chấp nữa, hắn giơ một tay lên, ánh tà dương mềm mại chiếu xuống trên người y.

Dư Hạo nhắm mắt lại, Chu Thăng đưa tay đặt lên trên trán của y.

“Cậu nói rất đúng, Tướng Quân.” Cuối cùng Dư Hạo nói, “Cho dù là ở trong mơ, tôi cũng không phải là đối thủ của cậu.”

“Đừng có nói mấy lời buồn nôn!” Chu Thăng nói, “Ngủ ngon!”

Dư Hạo tỉnh dậy, y vẫn còn chút buồn ngủ mở điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn thời gian, mới có bốn giờ sáng, vẫn có thể ngủ tiếp. Chu Thăng lại từ bên cạnh đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa. Dư Hạo nghịch điện thoại di động một chút, ngáp một cái, chờ Chu Thăng mặc xong quần lót rồi quay lại giường vén chăn lên chui vào.

“Chu Thăng.” Dư Hạo nói.

“Ừ.” Chu Thăng nhìn chằm chằm điện thoại di động.

“Xin lỗi.” Dư Hạo nói, “Tôi không muốn liên lụy đến cậu.”

“Đừng có để ý bọn họ nói gì cả.” Chu Thăng thuận miệng đáp, “Tôi cũng đâu có để ý.”

Dư Hạo nói: “Bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng, làm sao có thể mặc kệ được? Mà cho dù có thực sự như thế thì cũng thôi, nhưng như thế cũng khiến cậu chịu oan…”

Chu Thăng: “Lại muốn cãi nhau à?”

Dư Hạo đành phải day dứt không nói, Chu Thăng bất đắc dĩ nói: “Tổ tông! Cậu việc gì phải quan tâm người khác đánh giá như nào? Bọn họ có thể quản lý việc cậu tốt nghiệp? Quản lý việc cậu kiếm tiền? Quản lý cả việc ăn cơm hay sao? Bị người ta nói vài câu thì cậu bị mất miếng thịt nào à?”

Dư Hạo nói: “Có thể là vì bà nội quá quan tâm tôi. Vì lẽ đó mà từ nhỏ tôi cũng đặc biệt quan tâm đến việc người khác bàn tán về ba mẹ tôi. Hơn nữa, người khác có nói tôi thế nào cũng được, nhưng người ta nói xấu về cậu, tôi không chịu được.”

Chu Thăng: “Sau lưng người khác nói cái gì cũng coi như không nghe thấy là được. Đứa nào dám nói ấy hả, bắt được một người thì đánh một người, là đánh thật, đánh cho đến khi không nói được nữa, để xem ai dám nói tiếp, toàn lũ chỉ biết lo chuyện bao đồng. Trong nhóm lớp đang nói cái gì rồi hả? Cho tôi vào, tôi sẽ cho bọn này biết tay ngay.”

Dư Hạo nào dám thêm Chu Thăng nào, vội vàng nói: “Không có gì đâu.”

Chu Thăng: “Vậy cậu đi theo lôi kéo tôi, lôi kéo đến tận nửa ngày làm gì? Đùa bỡn con khỉ này vui lắm à?”

Dư Hạo: “…”

Dáng vẻ cáu kỉnh này của Chu Thăng làm Dư Hạo liên tưởng tới Tề Thiên Đại Thánh không sợ trời không sợ đất vác theo Kim Cô Bổng, ai đến cản thì sẽ đập một gậy đến, lúc này y nở nụ cười.

“Cậu còn muốn chuyển phòng ngủ không?” Chu Thăng nói.

“Không chuyển nữa.” Dư Hạo đáp.

Chu Thăng tắt đèn rồi dể điện thoại di động xuống, Dư Hạo ở trong bóng tối nằm nghiêng, quay lưng về phía Chu Thăng.

Một lát sau, Chu Thăng đột nhiên lại nói: “Ngày ấy, cậu không nhìn thấy mặt sau của áp phích quảng cáo cuộc thi xe đạp đúng không?”

Dư Hạo không hiểu gì nói: “Không có, làm sao à?”

“Không có gì, ngủ ngon.” Chu Thăng nói.

Dư Hạo: “???”

Ngày hôm sau vẫn đến lớp như thường lệ, Dư Hạo và Chu Thăng vẫn ngồi cùng với nhau. Dư Hạo biết rằng ở trong giảng đường, tất cả mọi người đều đang lén nhìn về phía hai người, cảm giác như có gai ở sau lưng. Chu Thăng đang làm gì lúc này? Hắn gục đầu xuống bàn ngủ và không có một tí phản ứng nào cả.

Dư Hạo không ngừng củng cố lại tâm lí của mình, không nên để ý đến ánh mắt của người khác. Buổi chiều Chu Thăng có lớp học bóng chuyền, Dư Hạo liền ngồi ngủ gật trong thư viện, ánh sáng mùa xuân rực rỡ chiếu xuyên qua khung cửa sổ sát đất, khiến cho cậu thấy càng thêm buồn ngủ, cuối cùng y không nhịn được mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Dư Hạo cảm giác y đã bị lún sâu đến mức không thoát ra được nữa, y quá mức yêu thích Chu Thăng. Tại sao y lại cứ luôn đâm đầu vào thích thẳng nam? Tồi tệ hơn nữa là Chu Thăng lại còn luôn đối xử với y tốt đến mức như vậy. Điều này khiến cho Dư Hạo mỗi ngày đều lo được lo mất, một ngày trải qua rất mệt mỏi. Mà người vừa mới bắt đầu lo được lo mất kiểu này thường không nhịn được muốn chết luôn cho rồi, vừa dằn vặt người khác vừa dằn vặt chính mình.

Cứ như vậy tiếp, sớm hay muộn Chu Thăng cũng sẽ cảm thấy y phiền phức, rồi hắn sẽ đuổi y cút xéo. Khi Dư Hạo chợp mắt, vô số ý nghĩ tuôn ra trong đầu y dần dần lắng hạ xuống, bình lặng được một lúc thì lại có vô số ý nghĩ khác tuôn ra, lúc thì thấy ngọt ngào, lúc thì lại thấy khó chịu. Mãi đến tận khi bị một người khác lay tỉnh ——

“Dư Hạo, cậu không đến nhà thi đấu xem à?” Một nam sinh khoa thể dục nói, “Xảy ra chuyện rồi, đánh nhau, là đánh nhau đó!”

“Cái gì?” Dư Hạo vẫn còn chưa tỉnh ngủ, một mặt mờ mịt nói.

Chiều hôm đó, nhà thi đấu của học viện từ lúc thành lập cho đến nay, lần đầu tiên nghênh đón một trận chiến quy mô lớn, do hai lớp kéo bè kéo lũ đến đánh nhau. Lúc này, toàn trường triệt để bùng nổ rồi. Trong đó, Chu Thăng một mình vật ngã mười người, một trận thành danh, từ đây phong thần!

Lúc Dư Hạo chạy tới nhà thi đấu, câu lạc bộ nhiếp ảnh đang có một học sinh tay cầm máy ảnh SLR, đang biểu diễn cho đám khóa dưới thấy kỹ thuật chụp ảnh tinh xảo của mình: chụp liên tục với tốc độ cao, mỗi giây 20 tấm, chiếu lại liên tục không khác gì ảnh phim. Trên ảnh chính là Chu Thăng trong bộ quần áo thể dục đang giơ nắm đấm, đấm cho lũ lớp thể dục 3 bò dài đầy đất.

Dư Hạo: “….”

Sảnh tập bóng chuyền trống không, trên tường văng không ít máu mũi, trên đất còn có giày của bảo vệ. Dư Hạo đứng nhìn một lúc, sau đó liền xoay người nhanh chóng chạy đến phòng hành chính của trường.

“Dư Hạo, đến rất đúng lúc.” Bí thư đoàn ủy thấy Dư Hạo đến liền quay ra vẫy tay với y, “Vừa vặn đang định tìm cậu.”

Dư Hạo vừa đến hành lang, nhìn thấy Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng với một đám nam sinh lớp thể dục 2 đang bị bắt đứng phạt dàn hàng trên hành lang. Và cả nam sinh lớp thể dục 3 đứng đầu vụ việc khiêu khích trên Kim Đỉnh nữa, máu mũi chảy tùm lum, có vẻ như là đánh nhau thua, cũng bị phạt đứng ở một bên khác.

Hai tay Chu Thăng nhét trong túi quần, vẻ mặt nhàm chán nhìn về phía đối diện, nhưng ngay khi nhìn thấy Dư Hạo đến thì Chu Thăng ngay lập tức nhíu mày.

“Cậu ấy đến rồi.” Bí thư đoàn ủy đẩy cửa phòng họp ra, dẫn Dư Hạo tiến vào. Ở bên trong có viện trưởng, Lâm Tầm, Tiết Long, thầy chủ nhiệm, cùng với giáo viên chủ nhiệm lớp 3 đều có mặt, còn có cả Diệp Tấn, chỉ có mỗi Trần Diệp Khải không thấy đâu.

Trong nháy mắt Chu Thăng cũng đẩy cửa đi vào, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Dư Hạo!”

“Chu Thăng! Em đi ra ngoài cho tôi.” Viện trưởng lạnh lùng nói, “Nơi này không cho phép em láo xược như vậy!”

Dư Hạo gấp rút quay lại gật đầu ra hiệu với Chu Thăng, ý bảo hắn đừng có kích động. Ban đầu tưởng rằng dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, vạn vạn không ngờ tới là cuối cùng hai bên vẫn đánh nhau. Trần Diệp Khải không có ở đây khiến cho y có cảm giác bất an.

Tiết Long nói: “Dư Hạo, em biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?”

Dư Hạo đáp: “Em không biết, trước đó em vẫn ở thư viện tự học.”

Nếu còn là trước đây thì Dư Hạo có lẽ sẽ phối hợp trả lời với Tiết Long, nhưng sau khi trải qua sự kiện của Thi Nê thì y cũng nhận ra được Tiết Long có thành kiến đối với y. Lần này đến viện trưởng cũng ở đây, nói vậy thì sự việc lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn.

“Em ngồi xuống rồi nói.” Giáo sư Lâm Tầm khách khí nói.

Viện trưởng thở dài một hơi. Đây là lần thứ ba Dư Hạo nhìn thấy Lâm Tầm, lần thứ nhất là ở trong buổi biểu diễn văn nghệ của trường, lần thứ hai là ở ký ức chiếu lại của Chu Thăng trong mơ.

“Chuyện này em muốn mọi người nói như nào cho phải?” Thầy chủ nhiệm nói, “Thật sự quá hoang đường! Thật không biết nên diễn đạt lại như thế nào!”

Tiết Long nói với mọi người: “Để tôi nói đi.”

“Ồ.” Dư Hạo dò xét nhìn Tiết Long, nói, “Thầy Tiết, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Theo bản năng, Tiết Long cảm nhận được rằng Dư Hạo bây giờ so với lúc trước dường như có sự thay đổi rất lớn. Lão đem phản ứng này lý giải đơn thuần thành… ranh con này trở nên không thành thật rồi.

“Nói tóm tắt.” Tiết Long nói, “Chính là do Chu Thăng vì một chút xích mích lúc đi chơi mà đánh nhau cùng với bạn học lớp 3 khoa thể dục. Hơn nữa sự việc này còn có liên quan đến em, vì thế nên mới gọi em đến đây để hỏi một chút chuyện.”

Tình hình giống như dự đoán của Dư Hạo. Ngày hôm nay cả lớp thể dục 2 và 3 đều có một buổi học bóng chuyền. Bên đối phương có một nam sinh tên Lôi Hồng Ba đã thực hiện một pha đập bóng tuyệt sát, đem bóng đập trúng đầu chuyền hai.

Câu chuyện thứ hai là Phó Lập Quần. Phó Lập Quần đang liếc mắt ra hiệu với mọi người, sau đó thì lại bị một quả bóng đập vào đầu. Sau năm phút, Phó Lập Quần nhảy lên và cản phá lưới, phối hợp cùng với một nam sinh cao to tên Hạ Dạ, cả hai ghi được hai bàn thắng vào mặt của Lôi Hồng Ba. Ngay sau đó hai bên cứ đẩy qua đẩy lại mấy lần, cuối cùng cũng được như mong muốn mà đánh nhau.

Sau một khắc, Lôi Hồng Ba kéo theo một nhóm người xông lên đánh nhau, lớp thể dục 2 nhanh chóng đi lên rồi tản ra nhường chỗ cho Chu Thăng vừa khởi động làm nóng người xong.

Dư Hạo chỉ hận rằng bản thân không kịp có mặt tại hiện trường để vây xem, muốn được nhìn trận chiến khiến cho Chu Thăng một bước phong Thần.

“Em nói cho mọi người nghe một chút về sự việc diễn ra trên Kim Đỉnh đi.” Tiết Long nói, “Theo như các bạn học khác kể lại, sau khi du xuân trở về, em liền xúi giục, kích động Chu Thăng hẹn Lôi Hồng Ba ra ngoài cổng trường đánh nhau. Chuyện này có phải thật không?”

Dư Hạo bình tĩnh chăm chú nhìn Tiết Long: “Em xúi giục Chu Thăng?”

“Lời này là người khác nói vậy.” Tiết Long có chút không tự nhiên nói.

Dư Hạo nghĩ thầm lão lại nghĩ đến mấy cái trò kiểu này? Vì vậy y nói: “Ai nói như vậy, gọi vào đây đối chất xem.”

Thầy chủ nhiệm gỡ mắt kính xuống, nói: “Dư Hạo, rốt cuộc là em làm sao vậy? Sao lúc nào cũng không an phận?”

Từ đầu đến cuối viện trưởng đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Dư Hạo chằm chằm, hai mắt sắc bén ấy dường như nhìn thấu được nội tâm Dư Hạo. Dư Hạo bị bà ấy nhìn đến nỗi lông tơ trên người đều dựng đứng lên hết. Nhưng y lại càng chú ý đến Lâm Tầm, vì sao ông ta lại có mặt ở đây? Chuyện này không hề liên quan một chút gì đến ông ta.

“Em không an phận chỗ nào?” Dư Hạo vô tội nói, “Ở trên Kim Đỉnh, Lôi Hồng Ba là người đe dọa bọn em đầu tiên, lúc ấy suýt chút nữa thì cậu ấy động thủ đánh Chu Thăng rồi.”

Giáo viên chủ nhiệm lớp thể dục 3 cao cao gầy gò, là nghiên cứu sinh bộ môn nhảy cao, nhất thời cũng không biết phải ứng phó như thế nào với tình huống này. Cũng không trách được, dù sao người ta cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, đột nhiên phải đối mặt với vụ đánh nhau quy mô lớn vượt qua năng lực xử lý nên hắn chỉ có thể cố gắng nói một câu: “Lúc đó tôi không có mặt, Hồng Ba trở về cũng bảo là không có chuyện gì, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

“Thầy Trần đâu?” Dư Hạo nói, “Thầy ấy có thể làm chứng, khi nào thầy ấy quay lại thì chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này.”

“Trần Diệp Khải đã từ chức.” Viện trưởng bình tĩnh nói, “Sáng sớm hôm nay đã nộp đơn từ chức, tôi đã phê chuẩn rồi.”

[25/5/2021]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.