Anh ôm cô vào lòng để hơi ấm của bản thân có thể làm cô phần nào an tâm hơn. Đối với anh cô là trách nghiệm nhưng chẳng hiểu sao cái trách nghiệm ấy của anh lại nặng đến mức anh không muốn để cô phải chịu bất kì thiệt thòi và uất ức nào. Cô đối với anh chính anh bây giờ cũng không xác nhận được có thực sự là chỉ trách nghiệm thôi không.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy đường đạn lao về phía cô tim anh như ngừng đập chỉ mong rằng viên đạn đó dừng giữa khoảng không để anh có thể ôm cô vào lòng mà bảo vệ người con gái nhỏ.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trong lồng kính của thủy cung anh đã nghĩ rằng phải chăng đối với anh cô không chỉ đơn giản là hai chữ ” trách nghiệm “.
Khoảnh khắc cô nói rằng cô khó chịu anh đã tức tốc chạy đôn chạy đáo giữa cái nơi nghỉ dưỡng hàng ngàn mét này để tìm về cho cô một bác sĩ.
Khoảnh khắc cô đứng lên đòi lại công bằng cho anh anh đã nghĩ rằng tại sao cô phải làm như vậy. Là để trả ơn?
Khoảnh khắc cô bám lấy tay áo anh mà kéo lại anh đã nghĩ rằng chỉ cần một đời không sóng gió phải chăng anh sẽ cùng cô mà sống yên ổn?
Những suy nghĩ trong anh ngày một lớn dần, ngày một kỳ lạ hơn và những cảm xúc bắt đầu len lỏi nơi đáy trái tim vốn đã không còn tình yêu. Nhưng rồi cô đến, một cô gái với sức khỏe không tốt nhưng nghị lực lại vô cùng dồi dào. Một cô gái sẵn sàng đứng lên vì anh, sẵn sàng cười vì anh, khóc vì anh.
Là em.
Là Lưu Sở Hạ đã mang lại cho anh những xúc cảm đó. Khi ôm cô vào lòng anh cảm nhận được nơi lồng ngực trái đang rạo rực không thôi. Anh có thể nghe thấy trái tim của bản thân đang đập vì người con gái đang ở trước mặt. Phải chăng lúc đầu là trách nghiệm nhưng bây giờ đã không đơn giản là vậy nữa.
Cô ở trong vòng tay anh, nhỏ bé trước người đàn ông cao lớn. Cô ôm lấy anh, bàn tay xiết chặt dường như không muốn anh rời xa. Mùi gỗ đàn hương ấy, cô không chỉ quen thuộc với nó mà nó còn trở thành mùi hương mà cô yêu thích.
Từ bao giờ trong lòng đã xuất hiện những xúc cảm lạ như vậy?
– Du Kinh, chúng ta đến bệnh viện thôi.
Cô ôm lấy anh rồi lại vội bỏ anh ra để Du Kinh lên xe đến bệnh viện. Suốt quãng đường đi ấy anh luôn an ủi cô, trấn an cô để cô bình tĩnh lại. Đối với cô mà nói sự xuất hiện của anh vốn dĩ chính là ánh sáng của cô, một tia sáng le lói suốt hơn hai mươi năm cô có mặt trên thế giới đầy rẫy những cạm bẫy này.
Chiếc xe vẫn lăn bánh đều đều, gương mặt cô ướt đẫm nước mắt gục vào lòng bàn tay to lớn của anh. Cô không biết là bản thân bị thương hay là anh bị thương, anh mạnh mẽ đến mức khiến cho cô yếu lòng. Cô biết anh đau chứ, một viên đạn sao mà không đau được. Nhưng anh vẫn ngồi ở đó, vẫn mỉm cười.
– Không sao đâu mà, Hạ Hạ em đừng khóc.
– Anh sẽ ổn thôi, không có gì có thể đánh gục Du Kinh này cả.
Suốt quãng đường đi anh vẫn luôn nói với cô những câu nói như vậy để cô thôi khóc nhưng cô biết anh đang đau lắm chứ. Mỗi lời nói là một lần anh gắng sức vậy nên cô chỉ đành thôi khóc và ngồi bên cạnh anh đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng của bệnh viện.
– Sở Hạ, chờ anh phẫu thuật xong chúng ta đi ăn nhé. Anh biết em đang rất đói mà.
Đó chính là câu nói cuối cùng của anh trước khi anh bước vào phòng bệnh. Anh quan tâm cô nhiều đến mức khiến cô thấy nghẹn lòng. Đến cuối cùng khi đèn phòng phẫu thuật tắt cô vẫn thẫn thờ nhìn vào bên trong.
– Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, viên đạn không bắn vào chỗ hiểm nên có lẽ rất nhanh cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi cô đừng lo lắng quá.
Cô đi theo anh đến phòng bệnh còn Hứa Kha đi làm thủ tục nhập viện cho anh. Cô bây giờ chẳng còn tâm trí đâu để làm những chuyện khác, giá mà anh tỉnh lại sớm thì tốt biết bao.
Nếu như cô biết rằng cô rời đi sẽ có chuyện vậy chẳng thà cô ở bên cạnh anh đến khi về phòng. Đêm nay gió lạnh lại thổi vào, cô đứng dậy lặng lẽ bước ra ngoài đóng cửa sổ rồi trở về vị trí bên cạnh anh mà ngồi xuống.
Từ bao giờ người đàn ông này đối với cô đã có một ý nghĩa đặc biệt như vậy. Mẹ cô đã nói không sai, anh nhất định sẽ không làm cho cô phiền lòng. Chỉ có điều anh bảo bọc cô một cách quá mức khiến cô có cảm giác rằng cô đang thực sự được làm một người vợ.
” Du Kinh, anh có cảm giác giống em không? ”
Cô đưa tay lên vuốt ve gương mặt của người đàn ông mà cô gọi là chồng. Anh đẹp một cách quá đáng, từ mắt, mũi rồi tới miệng. Tất cả đều tạo nên một gương mặt như được điêu khắc, ngũ quan hài hòa lại vô cùng thanh tao nhã nhặn.
” Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn yên ổn mà sống cùng anh, chỉ muốn mỗi người một cuộc sống riêng. Không ngờ rằng bây giờ lại để anh vì em mà làm nhiều chuyện như vậy. ”
Sở Hạ nằm xuống bên cạnh anh, cô nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào bàn tay to lớn của anh. Những ngón tay thon dài đan vào tay anh, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đó rốt cuộc là những cảm xúc như nào?
Một chút mong chờ, một chút hạnh phúc, một chút ấm áp. Và hòa trong đó là một chút bất an, một chút lo lắng. Anh chính là người đầu tiên mà cô có những cảm xúc ấy. Nhưng suốt hai mươi sáu năm cô sống ở Lưu gia chỉ sợ rằng những cảm xúc ấy chỉ là huyễn hoặc của cô. Vì cô chưa từng được tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài anh nên cô mới cảm thấy như vậy sao?
Sở Hạ khẽ nhắm mắt lại, bàn tay vẫn đan vào tay anh mà thiếp đi lúc nào không hay.
Giữa đêm lạnh đến gai người có hai trái tim đang cùng đập trong một căn phòng nhỏ bé. Không có động tĩnh chỉ có tiếng thở đều của hai người.
Vì sức khỏe tốt và vết thương không quá nặng nên cô chẳng cần phải đợi lâu. Ngay trưa hôm sau anh đã tỉnh lại hơn nữa vết thương cũng không quá nghiêm trọng, anh vẫn có thể nhẹ cử động vai nhưng theo như lời khuyên của bác sĩ anh vẫn nên ít hoạt động phần đó lại.
– Sở Hạ, cô đang làm gì vậy?
Hân Nghi chạy vào trong phòng bếp rồi nhìn cô. Trưa nay khi anh tỉnh lại cô đã mua cho anh một ít cháo trong bệnh viện nhưng có vẻ như nó không được ngon miệng nên Du Kinh chỉ ăn rất ít. Vì vậy nên khi trở về khách sạn cô đã mượn phòng bếp ở đây để nấu cho anh một ít đồ ăn.
– Tôi đang nấu một ít súp gà, sushi, khoai tây hấp và một chút nước cam ép. Cô có muốn thử không tôi còn làm đồ ăn vặt nữa đó.
Nói rồi cô quay lại cầm lấy một bịch khoai tây chiên đưa cho Hân Nghi kèm theo đó là một ít cơm nắm còn thừa.
Hân Nghi nhận lấy đồ ăn từ cô liền thử một miếng, cô theo đó cũng nhìn biểu cảm của Hân Nghi để xem đồ ăn cô làm có vừa miệng hay không. Hân Nghi vừa cắn một miếng cơm nuốt xuống liền ăn nốt chỗ còn lại rồi quay sang nhìn cô.
– Sở Hạ à tôi nói cô nghe. Cô mà không đi làm đầu bếp đúng là uổng phí cả một tài năng.
Cô bật cười nghe Hân Nghi tâng bốc bản thân. Đúng là Hân Nghi tuy bên ngoài thì trầm tính trưởng thành nhưng bên trong lại là một con sâu ham ăn và một con sóc thích bay nhảy.
– Được rồi tôi đi đây. Cô ở lại ăn rồi dọn dẹp hộ tôi luôn nhé.
Cô cầm lấy cặp lồng rồi quay người bước ra cửa để đến bệnh viện thăm anh.
– Này, cô đợi tôi nữa chứ, tôi cũng muốn đến thăm Du Kinh.
Hân Nghi nhìn theo bóng cô xa dần rồi cầm luôn đĩa cơm nắm mà cô để trên bàn mang theo. Rốt cuộc cũng đuổi kịp cô, Hân Nghi bước lên trên xe một tay là gói khoai tây chiên một tay là đĩa cơm nắm.
– Hân Nghi à dạo này tôi thấy cậu mập lên rồi đó.
Hứa Kha nhìn thấy Hân Nghi ngang nhiên ngồi ăn trên xe hắn liền lên tiếng trêu chọc. Hân Nghi vừa ăn được một miếng cơm nắm liền nhíu mày bỏ đĩa cơm sang bên cạnh rồi vươn người đến cốc đầu Hứa Kha.
– A, cậu làm gì vậy.
Hưa Kha kêu oai oái quay sang hỏi Hân Nghi. Cô ấy ngồi lại vị trí sau đó vắt chéo chân mà nhàn nhạt trả lời.
– Tôi làm việc của mấy người mập hay làm.