Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cổng bệnh viện, Hứa Kha xuống xe trước để mở cửa cho hai người ngồi phía sau. Hân Nghi lật đật mãi mới cầm được hết đồ ăn của bản thân trong xe hắn mang ra còn cô cũng phải tay xách nách mang nào là đồ ăn nào là tài liệu rồi máy tính cho anh vào bệnh viện.
Ba người nhanh chóng lên phòng anh để đưa đồ cũng là để thăm người bệnh hậu phẫu thuật lấy đạn. Cô cũng vì chuyện anh nhập viện mà chẳng còn tâm trí đâu đi chơi rốt cuộc vẫn là canh trực ở bên phòng bệnh anh mãi.
– Du Kinh.
Cô mở cửa ra rồi bước vào bên trong. Anh ngồi trên chiếc giường bệnh trắng, gương mặt tinh xảo hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ nơi cuộc sống vẫn đang vận hành. Trên tay cầm một quyển sách, ánh nhìn vô cùng đăm chiêu.
– Anh đang đọc sách sao?
Cô có chút ngạc nhiên nhìn quyển sách trên tay anh. Theo như cô biết thì Du Kinh không có thói quen đọc sách bởi lẽ thường ngày anh đã quá bận bịu với công việc ở tổ chức cũng như việc sắp xếp cuộc sống ở Du gia. Vậy nên thời gian rảnh của anh hầu như là không có mà nếu như là có anh cũng dùng nó cho công việc.
Du Kinh quay sang nhìn cô cuốn sách trên tay cũng tiện mà gấp lại.
– Đúng vậy, rảnh rỗi nên ngồi đọc thôi.
Ánh mắt cô chú ý vào quyển sách anh đang đọc bất giác có phần khó hiểu. Bởi lẽ cuốn sách anh đang cầm trên tay chính là cuốn sách mà cô đang đọc dở.
– Anh cũng thích thể loại đấy sao?
Cô nghiêng đầu hỏi anh rồi đặt bát súp lên bàn. Sở Hạ từ trước tới nay ít khi được ra ngoài nên thế giới xung quanh được cô tìm hiểu qua sách, đối với cô mà nói thì sách chính là một người bạn.
Anh đặt cuốn sách sang một bên sau đó ngồi gần lại phía cô.
– Chỉ là muốn tìm hiểu xem những cuốn sách mà em thích như nào mà thôi.
Nghe được câu trả lời trong lòng cô khẽ rung động, Sở Hạ nhíu mày nhìn anh rồi liếc mắt sang hai con người đang ngồi ở bàn uống nước. Hiểu ý anh liền quay sang nhìn Hứa Kha còn Hân Nghi từ nãy đến giờ vẫn ôm khư khư túi khoai tây chiên mà cô đã đưa.
– Hứa Kha chuyện của Oản Đông sao rồi?
Hứa Kha đang ngồi xem điện thoại thấy anh gọi cũng ngẩng đẩu quay lên.
– Anh Châu nói Oản Đông sẽ xử theo quy định của tổ chức ngoài ra người bị hại có thể thêm hoặc bớt hình phạt.
Anh gật đầu rồi quay sang nhìn cô. Dù gì thì lần này người hắn ta nhắm đến cũng là Sở Hạ anh cũng chỉ là vì cứu cô nên mới bị thương. Lần này Từ Á Đông cho anh cái quyền đấy nhất định phải để xem tâm trạng của cô như nào.
– Sở Hạ em có muốn thêm hay bớt hình phạt gì không?
Sở Hạ đang dọn súp cho anh liền quay lên rồi suy nghĩ một lúc. Hắn ta bắn anh bị thương nhưng vết thương cũng không quá nặng hơn nữa cô cũng là chưa bị gì nên cứ coi như lần này là chẳng ai nợ ai. Chỉ sợ rằng nếu xin thuyên giảm phạt cho hắn về sau hắn lại mang ơn thành oán gây khó dễ cho anh.
– Cũng không cần thêm gì đâu. Dù gì ông ta bị phạt theo quy định của tổ chức cũng là xứng đáng với việc ông ta làm ra rồi.
Anh gật đầu rồi cầm lấy bát súp cô đưa. Đồ ăn Sở Hạ nấu đến nay là lần đầu anh được thưởng thức nên trong lòng có chút chờ mong. Từ khi cưới đến bây giờ anh hầu như không hay ở nhà để dùng bữa mà thường sẽ mua đồ ăn ngoài dùng ở tổ chức hoặc về nhà hâm nóng lại đồ ăn gia nhân làm.
– Sao hả? Có ngon không?
Cô ngồi bên cạnh nhìn anh mà trong lòng không khỏi mong đợi. Sở Hạ cũng là lần đầu nấu cho người khác ăn cô cho dù có nếm qua cũng không thể chắc chắn rằng khẩu vị của anh cũng giống cô. Vậy nên trong lòng vô cùng lo lắng, cô ngồi chờ câu trả lời của anh mà nôn nao đến mức không thể ngồi yên.
– Ngon lắm. Từ trước tới nay đây là lần đầu anh được ăn đồ ăn người khác làm cho mà ngon như vậy đấy.
Du Kinh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc.
– Này, này hai người ơi ở đây còn có bóng đèn đấy.
Hân Nghi nhìn thấy hành động của anh liền lên tiếng, cô theo đó cũng vội vàng kéo tay anh ra. Gương mặt ngại ngùng đỏ ửng, cô quay đi rồi nhanh tay mang tiếp những món khác ra cho anh.
Du Kinh nhìn biểu hiện của cô mà có chút vui lây, gương mặt cô khi bối rối ngại ngùng vô cùng đáng yêu. Vẻ mặt đó cho dù anh có nhìn cả trăm lần cũng không thể chán. Chỉ tiếc rằng không thể đem cô về nhà mà giấu đi, không cho người đàn ông khác được nhìn thấy vẻ mặt đó của cô.
Bữa tối của anh trôi qua trong sự tĩnh lặng cùng tiếng đánh phím máy tính của Hứa Kha. Mang tiếng là đến đây thăm anh nhưng lại mang theo laptop để làm việc rốt cuộc là từ đầu tới cuối cũng chẳng hỏi han gì.
Khoảng chừng tám giờ tối thì Hứa Kha đưa Hân Nghi về để lại không gian riêng tư cho anh và cô. Vì anh đang bệnh hơn nữa anh cũng không yên tâm để cô một mình ở khách sạn nên Sở Hạ cũng ở lại bệnh viện cùng anh.
– Sở Hạ, hôm nay anh có nhận được cuộc gọi của Lưu lão gia. Ông ấy có hỏi về em và nói em mau chóng về nhà.
Cô ngước lên nhìn anh, sớm vậy mà ông bà đã muốn cô về rồi sao? Có lẽ lo lắng cho cô nên muốn cô về sớm sợ rằng ở bên này lâu sức khỏe lại kém dễ bị bệnh.
– Ba còn nói gì không? Ông ấy không trách anh vì mang em qua đây chứ?
Cô ngồi ở bàn uống nước rồi quay lên nhìn Du Kinh mà hỏi. Anh nhẹ lắc đầu rồi trả lời cô.
– Không. Nhưng ông ấy nói rằng em mau về sớm đi, Lưu phu nhân đang bệnh.
Nghe đến đây ánh mắt cô chợt động. Mẹ cô bệnh sao? Rốt cuộc từ lúc đến Du gia cô không hề quay trở lại Lưu gia để thăm mẹ hơn nữa những cuộc điện thoại cũng ít dần và từ khi sang đây cô không còn nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của bà nữa. Ngỡ rằng chỉ là đang bận nên cô cũng không gọi lại hơn nữa thời gian ở đây có quá nhiều chuyện cô cũng chẳng để tâm đến điện thoại của bản thân.
– Ba có nói là mẹ em bị bệnh gì không?
Cô có chút lo lắng hỏi Du Kinh với một mong ước rằng mẹ cô chỉ là bị cảm nhẹ.
– Anh không biết Lưu phu nhân là bị gì chỉ biết là bà ấy đang bệnh thôi.
Cô lúc này mới tìm đến điện thoại còn đang trong túi xách của bản thân. Điện thoại chỉ còn vài phần trăm pin cuối cùng bởi lẽ mấy nay không dùng cô cũng chẳng sạc.
Bật điện thoại lên cô nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ ba cô và cuộc gọi nhỡ từ mẹ cô. Tổng cộng là hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ về số của cô. Sở Hạ có chút lo lắng, cô mở lên rồi nhấn vào hộp thư. Trong hộp thư chỉ có những lời nhắn của ba cô hỏi cô ở bên đó có giữ gìn sức khỏe không, hỏi cô có ăn uống đầy đủ không, hỏi cô có bệnh không. Và tin nhắn cuối cùng là vào khoảng năm ngày trước. Ông hỏi cô ở bên đó ra sao, Du Kinh có bắt nạt cô không và cuối cùng là thông báo Lưu phu nhân bị tai nạn giao thông đang trong phòng cấp cứu, tình trạng có vẻ rất nguy kich.
” Tai nạn giao thông. ? ”
Đọc đến đây cô liền giật mình mở to mắt. Sở Hạ dụi dụi mắt rồi nhìn lại dòng tin nhắn một lần nữa. Nhưng bốn chữ ” tai nạn giao thông ” vẫn không biến mất và chính xác đó chính là bệnh của mẹ cô.
Sở Hạ như đứng người, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất. Một cảm giác hụt hẫng lẫn sợ hãi, lo lắng bao trùm lấy cô.
– Sở Hạ, em không sao chứ?
Nhìn cô thẫn thờ ngồi nhìn vào khoảng không anh có chút lo lắng quay ra hỏi. Cô không trả lời anh vẫn ngồi ở đó mặc cho xung quanh có xảy ra chuyện gì. Những thứ đọng lại trong não cô lúc này chính là hình bóng của Lưu phu nhân và dòng tin nhắn cuối cùng mà ba cô gửi.
Có lẽ do ông không liên lạc được với cô nên mới liên lạc với anh để gọi cô về. Tai nạn giao thông? Trước giờ mẹ cô đi với tài xế Tô ông ấy vẫn rất cẩn thận tại sao lại có chuyện xảy ra tai nạn giao thông kia chứ? Khi cô rời khỏi Lưu gia mẹ cô vẫn còn rất ổn kia mà? Tại sao bây giờ cô lại nghe tin dữ ập đến vậy?
Những suy nghĩ trong lòng cứ vậy mà rối ren, cô tự huyễn hoặc bản thân rằng mẹ cô không sao nhưng rồi lại thất vọng khi nhìn vào dòng tin nhắn ba cô đã gửi đến. Cô phải làm sao đây?