“Hàn Thước, lão đại ra lệnh đốt hết. Tọa độ tôi đã gửi cho cậu.”
“Được.”
Hàn Thước nhận lệnh, cho đốt đám cần sa bên dưới, hướng về nơi mà đám người biến dị chạy trốn. Cố Thâm một khi đa xả tay là triệt tận gốc, không chừa lại đường sống.
Thuộc hạ của hắn đã đến cứu viện, mọi người chuẩn bị lên trực thăng thì từ bốn phía đã nổ lên tiếng súng, người của Nam Huyền Dạ đã bao vây bọn họ, anh ta thoải mái bước ra nhưng gương mặt đã tràn đầy sát khí
“Cố lão đại…làm người mà hành động lén lút sau lưng người khác như vậy thì thật không đẹp chút nào đâu.”
“Nam Huyền Dạ… “
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Nam Huyền Dạ, khí thế tỏa ra từ anh ta lạnh lùng và đáng sợ không kém Cố Thâm là bao, nhưng ở Nam Huyền Dạ lại có gì đó ma mị hơn.
Vừa nhìn anh ta cô đã cảm thấy sởn gai ốc, ánh mắt Nam Huyền Dạ vừa vặn liếc đến cô, nhếch môi cười một cái
“Cố lão đại, thì ra đây là người phụ nữ mà Cố lão đại lùng sục tất cả mọi nơi để tìm à?”
Ánh mắt Cố Thâm lạnh lùng ngắt lời
“Nam lão đại, đã đụng vào đồ của tôi thì tôi sẽ không để yên đâu..”
Nam Huyền Dạ bật cười
“Cố lão đại, ngài cũng quá tự tin rồi đấy. Tôi cũng không phải là người dễ đụng vào đâu.”
Cả hai người không ai chịu nhường ai, một người giống như hổ, người còn lại giống như sói, khí thế chỉ cần nhìn nhau đã tỏa ra hàn ý chết người.
Đúng lúc này bọn người biến dị bị Hàn Thước kinh động đến bèn lao ra, vung tay lên đã tóm được một thuộc hạ của Nam Huyền Dạ, hai tay nó xé người của anh ta thành hai mảnh, ném sang một bên.
Đám thuộc hạ của Nam Huyền Dạ liên tiếp xả súng vào sinh vật đó. Bên này người của Cố Thâm cũng đang chiến đấu với nó. Đám người biến dị càng ngày càng đông, đã lên tới năm tên, Hàn Thước ném lựu đạn vào chúng nổ tan xác, xung quanh cần sa bị đốt cháy rụi sáng rực lên cả một vùng.
Mùi máu tanh tưởi lại bao trùm lên cả bầu không khí. Tên bay đạn lạc, Mộ Dung Tuyết ở một bên nhìn thấy có một tên đang nhắm vào Mạc Tư Huyền thì vội lao ra chắn cho anh.
“Đoàng!”
Mạc Tư Huyền mở to mắt, hai tay đỡ lấy Mộ Dung Tuyết ngã xuống. Lần trước anh đã đỡ cho cô một mạng, lần này cô trả lạo cho anh.
“Mộ Dung Tuyết! Cô làm gì vậy?!”
Mạc Tư Huyền hét lên, tay ấn vào miệng vết thương trên bụng cho cô.
Mộ Dung Tuyết nhếch môi cười gượng, anh lúc nào cũng thế, luôn lạnh nhạt và không thèm nhìn cô lấy một lần, bây giờ khi cô bị bắn thì anh mới để ý đến cô.
“Không sao đâu…”
Mộ Dung Tuyết tựa người vào gốc cây, bị đạn bắn một lần nên cô quá quen cảm giác này rồi. Nhưng đổi lại được Mạc Tư Huyền để mắt tới thì cũng đáng.
Đáng lẽ giờ này ông anh bất tài vô dụng của cô phải đến rồi.
Vừa nhắc Tào tháo thì Tào tháo đã tới, Mộ Dung Nham đến nơi, nhìn thấy sinh vật biến dị kia thì thầm nuốt nước bọt. Anh hét to với đám người bên dưới
“Mau bịt mũi vào!”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy giọng anh trai, cũng hét lên
“Bịt mũi vào!”
Người của Cố Thâm phản ứng nhanh, nhanh chóng bịt mũi. Khí độc từ Mộ Dung Nham ném xuống lan ra khiến đám người biến dị kia quay cuồng ngã vật ra. Cố Thâm nắm tay Hàn Kỳ Âm chạy đi, cô nhìn thấy từ trong bụi cây có người đang nhắm vào Nam Huyền Dạ, lại không phải là thuộc hạ của Cố Thâm, cô nhanh tay cầm súng nhắm vào anh ta bắn một phát. Phát súng đó đã lọt vào mắt của Nam Huyền Dạ, anh ta nhìn cô không nói gì, sau đó Hàn Kỳ Âm theo Cố Thâm chạy đi.
Cô chỉ không muốn giữa hai người bọn họ cứ đấu đá lẫn nhau, trong khi có một thế lực khác đang muốn nhắm vào cả Cố Thâm và Nam Huyền Dạ.
Hàn Kỳ Âm đã cảm thấy chuyện này không đơn giản, bọn người biến dị, sự xuất hiện bất ngờ của Nam Huyền Dạ, khoáng thạch Z bị mất của Cố Thâm. Cô tin Cố Thâm cũng nhận ra điều này, nhưng mâu thuẫn giữa Nam Huyền Dạ và hắn cũng không thể bỏ qua.
Mộ Dung Nham lại ở đây, Cố Thâm bực bội. Hàn Thước đáp trực thăng đón hắn, Mộ Dung Tuyết lúc này lại đang ở cùng với Mộ Dung Nham.
Thuộc hạ của Mộ gia đang cầm máu cho cô, Mộ Dung Tuyết còn cười nói “Không chết được.”
Mộ Dung Nham gõ vào trán cô một cái nói
“Đúng là bây giờ cái gì em cũng có thể làm được…”
“Này..em báo cho anh không phải là để anh đánh em đâu.”
Đáy mắt Mộ Dung Nham thoáng qua chút buồn, vừa nãy nhìn thấy Hàn Kỳ Âm bên cạnh Cố Thâm không sao là tốt rồi. Anh ta nhìn bọn họ sát cánh chiến đấu bên nhau, cô vẫn như lần đầu tiên dũng cảm giết con rắn hổ mang trong kim tự tháp lần đó. Bây giờ Mộ Dung Nham mới nhận ra là cô và Cố Thâm quả thật rất giống nhau, đều liều mình không màng đến tính mạng.
Mộ Dung Tuyết cũng mệt mỏi không nói gì nữa, dựa người vào ghế.
Phía dưới cần sa bị cháy lan rộng cả một vùng, sự ra tay hôm nay của Cố Thâm đã khiến Nam Huyền Dạ một phen tổn thất lớn, đồng thời hắn cũng đã nhận được một tin tức mới.