Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 205: Kết cục



“Báo cáo lão đại, đã bắt được ông ta rồi ạ.”

Tư Duệ truyền đạt lại.

Cố Thâm không nói gì.

Sau chuyện ở Tam giác Vàng hôm đó, bọn họ trở về Cố gia, Tư Duệ theo lệnh hắn đã bí mật điều tra và tìm ra Vệ Hoằng. Sau tất cả mọi chuyện, kẻ thù lại chính là người có chung dòng máu với hắn.

Ông trời đúng thật là thích trêu ngươi người khác.

Cố Thâm tìm ông ta hơn hai mươi năm, hóa ra lại là kẻ ở ngay trước mắt hắn.

Chính trị gia Vệ Hoằng, lí lịch trong sạch, còn đang tham gia tranh cử trở thành Tổng thống, ai ngờ được dưới vỏ bọc kia lại là một con người đầy dã tâm và độc ác, thực hiện hàng loạt thí nghiệm mất nhân tính. Lại còn âm mưu nhúng tay cả vào thế giới ngầm, đối đầu với hắn.

Cố Thâm đứng trước mặt ông ta, ánh mắt lạnh băng không chút hơi ấm. Vệ Hoằng nhìn vào gương mặt của hắn, trong đôi mắt chỉ có âm mưu thâm độc kia cuối cùng cũng xuất hiện tia ngờ vực hoảng loạn, hắn cũng không giấu, hỏi thẳng ông ta

“Ông có còn nhớ người phụ nữ tên Cố Lâm Giai năm đó đã chết như thế nào hay không?”

Vừa nghe thấy cái tên đó, Vệ Hoằng đã kích động mở to mắt, lồng ngực phập phồng.

Cố Thâm tiếp tục lạnh lùng nói

“Tôi chính là con trai của bà ấy.”

Chỉ bằng một câu nói đã khiến ông ta phải bám vào chấn song.

Vết sẹo trên cánh tay ông ta dường như lại trở nên nhức nhối, đó chính là vết thương mà năm xưa Cố Lâm Giai đâm con dao vào tay ông, đau khổ hét lên

“Vệ Hoằng! Anh là kẻ tồi tệ! Là kẻ bội bạc! Tôi ước gì tôi chưa bao giờ gặp anh, cũng chưa bao giờ yêu anh!”

Sau hôm đó Vệ Hoằng đi tìm Cố Lâm Giai nhưng không tìm thấy, ai ngờ cô lại mang thai, bởi vì ông phải kết hôn với Cao Nhất Hà vì lợi ích của mình lúc đó. Nên giữa tình yêu và lợi ích, Vệ Hoằng đã chọn rời bỏ tình yêu của mình.

Trên đời này còn có sự thật nào đau đớn bằng người cha ra tay sát hại với chính đứa con của mình?

Nhưng Cố Thâm từ lâu đã coi người cha đó chết rồi, trong lòng hắn chỉ coi một mình Cố Lâm Giai là mẹ.

Vệ Hoằng đứng không vững nữa, ngã khuỵu xuống. Sau khi Cố Lâm Giai rời đi ông mới hối hận đến nhường nào, lấy Cao Nhất Hà nhưng lại không hề yêu bà ta, sau đó hai người lại ly hôn, không còn chút quan hệ gì.

Gương mặt Cố Thâm lạnh tanh không chút cảm xúc, lát sau hắn không muốn nhìn ông ta thêm nữa, quay người rời đi. Có lẽ sự thật này chính là sự trừng phạt dày vò nhất đối với ông ta.

“Ba xin lỗi…”

Ông ta nói với hắn, Cố Thâm không thèm nhìn ông ta, cũng không quay người lại, chỉ lạnh lùng nói

“Tôi không có ba. Ông ta đã chết rồi.”

Vệ Hoằng nhắm mắt, cơn đau từ ngực trái dội lên. Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của ông ta, mọi chuyện giống như là trò đùa của số phận, ông ta âm mưu, toán tính cả đời, nhưng chưa có lúc nào cảm thấy bình yên và sống thực sự.

Cuộc sống đó cũng chấm dứt từ khi Cố Lâm Giai bỏ đi. Vệ Hoằng bây giờ chỉ đang tồn tại mà thôi.

Hắn vừa đi ra khỏi cửa chưa được bao lâu thì có thuộc hạ chạy theo báo lại Vệ Hoằng đã bị đột quỵ, chết rồi.

Cố Thâm dừng lại, hắn chưa kịp làm gì thì ông ta đã chết rồi. Còn chưa bắt ông ta đền tội, cái chết nhẹ nhàng thế này giải thoát cho ông ta.

“Dọn dẹp đi.”

Hắn nói.

“Vâng.”

*

*

*

Hàn Kỳ Âm đang ngồi trong phòng, vừa nãy xử lí tài liệu cho Cố Thâm nên hơi mệt nên vừa lên giường nằm một chút. Đang chuẩn bị thiu thiu ngủ thì hắn đi vào, Cố Thâm nằm lên giường ôm lấy cô vào lòng. Chuyện về Vệ Hoằng cô cũng đã biết, chuyện tổ chức của ông ta giết hại ba mẹ cô nữa, không hiểu sao đã trả thù được rồi nhưng cô lại không thấy thoải mái chút nào.

Cố Thâm có lẽ còn khó chịu hơn, vậy mà hắn chẳng thể hiện ra chút nào. Hàn Kỳ Âm nghĩ lúc này nên im lặng thì hơn, để hắn tự bình ổn lại tâm trạng.

Nhưng bàn tay Cố Thâm đặt ở eo cô lại chậm rãi di chuyển vào bên trong áo, đặt lên hai trái đào mềm mại rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Hàn Kỳ Âm vừa xoay người lại đã bị nụ hôn của hắn áp xuống, mạnh mẽ dồn dập. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của hắn thì không nói gì thêm mà vòng tay qua cổ hắn ôm lấy, dịu dàng đáp lại.

Cố Thâm lật người đè lên người cô, hai thân ảnh lại quấn quýt lấy nhau, hai trái tim và linh hồn ở bên cạnh cùng sưởi ấm cho nhau, trong mắt hai người bọn họ chỉ có đối phương, không cần bận tâm đến chuyện gì nữa…

*

*

*

Bảy tháng sau.

“Lão đại, hay là đợi sinh xong rồi tổ chức lễ cưới? Bụng em giờ to lắm rồi…”

Cô ngồi trong lòng hắn, Cố Thâm cưng chiều nhéo lấy mũi nhỏ của cô

“Lúc thì em lại bảo do chưa chuẩn bị tâm lý, bây giờ bụng to thì lại muốn trì hoãn.”

“Em thật sự rất hồi hộp…”

Thời gian vừa qua Hàn Kỳ Âm ở Cố gia đã được đám Mạc Tư Huyền công nhận, lại còn việc khoáng thạch Z cô cũng góp công vào nghiên cứu thành công. Hàn Kỳ Âm là người duy nhất nắm trong tay việc nghiên cứu vũ khí này nên vị trí ở Cố gia của cô càng được củng cố chắc chắn thêm.

Cố Thâm đút cho cô một quả nho vào miệng, vuốt ve gương mặt hồng hào mềm mại. Bây giờ cô đã có da có thịt hơn, sờ chỗ nào cũng là thịt, mềm mại vô cùng.

“Anh muốn tổ chức luôn, váy cưới sẽ do Mạc Tư Huyền lo liệu.”

Sau khi sinh lại còn rềnh ràng, tổ chức luôn bây giờ là được nhất.

Vừa mới biết tin mình mang song thai, Hàn Kỳ Âm lại càng vui mừng, Cố Thâm thì ngược lại càng lo lắng, nâng cô như nâng bảo bối sợ vỡ.

Hàn Kỳ Âm biết mình không cách nào trì hoãn thêm nữa, mấy hôm nay Cố Thâm đã sốt sắng đến phát điên rồi, lại còn các gia tộc ở dưới biết tin đã quà cáp đến cho cô rất nhiều, muốn lấy lòng cô hơn cả hắn.

“Vậy…được rồi…”

Hàn Kỳ Âm đồng ý, Cố Thâm vui vẻ lại hôn vào đôi môi đỏ mọng thơm mềm của cô, đang dấy lên lửa tình thì bụng cô lại nhói lên một cái. Hàn Kỳ Âm liền cau mày đẩy nhẹ Cố Thâm ra

“A..”

“Sao vậy?”

Hắn lo lắng.

“Không sao…con đạp thôi anh.”

Lại là nó..cứ đúng lúc quan trọng là phá hắn.

Hàn Kỳ Âm vừa nhìn mặt hắn đã đọc được suy nghĩ của hắn, cười ngọt ngào ôm lấy hắn nũng nịu. Ở bên hắn lâu ngày cô mới phát hiện Cố Thâm đôi lúc thật trẻ con, vậy mà cô lại yêu hắn đến thế.

Vừa thông báo tổ chức lễ cưới một cái. cả Cố gia đều nháo nhào cả lên để lo, đặc biệt là Mạc Tư Huyền lo hết từ đông sang tây.

Hàn Kỳ Âm muốn nó đơn giản thôi, nhưng Cố Thâm thì không, đám cưới của hắn thì sao có thể tuềnh toàng. Ngày vui diễn ra, Hàn Kỳ Âm mặc váy ngồi trong phòng chờ hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, còn Cố Thâm thì vô cùng điển trai ôm lấy cô từ đằng sau âu yếm

“Đừng lo lắng.”

Giọng hắn mê hoặc.

“Vâng…”

Hàn Kỳ Âm cảm nhận đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trên đời, có Cố Thâm, có con của cô sắp chào đời. Cố Thâm cũng thế, hắn lúc nào cũng ở bên cạnh cô, mỗi ngày đều yêu cô nhiều hơn.

Trong lúc tưởng chừng như đã chạm đến bến bờ của hạnh phúc thì bọn họ lại phải rời xa nhau, khoảnh khắc mà một bóng hình như điên dại lao đến đâm thẳng con dao trong tay vào bụng cô, Ella ăn trọn viên đạn của Tư Duệ, còn thân thể của cô ngã xuống trong vòng tay của Cố Thâm, máu chậm rãi chảy ra thấm ướt chiếc váy cưới trắng tinh càng thêm nhức mắt. Vành mắt Cố Thâm đỏ ngầu giống như nhuộm cả máu trên người cô, Hàn Kỳ Âm lúc đó chỉ nắm chặt lấy tay hắn rồi nói

“Lão đại…con…”

Câu cuối cùng mà cô nói với hắn là cầu mong hắn cứu lấy đứa con còn chưa chào đời, còn tình yêu của cô đối với hắn hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.

Bàn tay hắn nhuộm đỏ máu, đứng bên ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng của hắn rất hỗn loạn, rất bi thương, cũng rất sợ hãi. Lần đầu tiên hắn lại cảm thấy sợ hãi, sau cả một quãng thời gian tưởng chường dài như vô tận, hắn đã mất kiểm soát nắm lấy cổ áo bác sĩ, lồng lộn như một con thú suýt nữa giết hết tất cả những người ở đó. Chỉ biết rằng ngày hôm đó có hai đứa trẻ đã chào đời, còn cô thì lại không bao giờ mở mắt ra nữa…

p/s Ngoại tr sẽ lên sàn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.