Mùng một Tết nhà đầy khách, hàng xóm xung quanh đều qua chúc Tết, nói chuyện rôm rả.
Hơn chín giờ Hạ Mạn Thư bị tiếng con nít chạy ầm ầm đùa giỡn nhau phía ngoài đánh thức.
Chúng nói cười la hét, chạy lên chạy xuống, chạy qua chạy lại trước phòng cô.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay quần áo trang điểm xinh đẹp chuẩn bị ra ngoài thì Hạ Mạn Tuyết gõ cửa, giọng uất ức gọi:
– Chị hai, chị hai.
Cô vừa búi tóc vừa ra mở cửa, thấy Hạ Mạn Tuyết đang nước mắt giàn dụa, cô hỏi:
– Sao thế? Mới năm mới mà.
Hạ Mạn Tuyết đưa một đống sách ra, à không, là Album nhóm nhạc yêu thích của nó, nhàu nát te tua, Hạ Mạn Thư cầm lấy:
– Ai làm?
Em gái lau nước mắt, thút thít:
– Mấy đứa nhỏ kia, em đang phụ mẹ giọn bánh kẹo, chúng nó vào phòng em xé hết Album rồi.
Hạ Mạn Thư với cái khăn ở tủ đưa em gái:
– Mách bố mẹ chúng nó chưa
Hạ Mạn Tuyết tội nghiệp ngồi xuống sàn, vuốt vuốt từng trang giấy không lành lặn ra.
Những tấm hình xinh đẹp giờ méo mó khó coi:
– Bố mẹ chúng nó bảo con nít không biết gì.
Đừng chấp.
Hạ Mạn Thư kéo em gái đứng dậy, tức giận:
– Con ai?
– Con của cô Trương với hai đứa nhà chú Hùng.
Hạ Mạn Thư lau mặt cho Mạn Tuyết rồi dẫn nó xuống nhà.
Phòng khách rôm rả tiếng nói cười, bố Thịnh và mẹ Uyển đang ngồi tiếp khách.
Xung quanh là bốn năm người coi như cũng quen biết.
Mẹ Uyển thấy Hạ Mạn Thư xuống thì bảo:
– Con không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?
Hạ Mạn Thư gật đầu chào mọi người rồi ngồi xuống ghế:
– Có đám quỷ làm con thức giậy.
Từ đâu một đứa nhóc mập mạp đi lại đá đá vào chân cô:
– Bà dì kia, tránh ra, chỗ tôi ngồi.
Hạ Mạn Thư cầm cây đũa đo rượu trên bàn đánh nó một cái thật mạnh, nghiêm giọng:
– Hỗn xược.
Thằng nhíc bị đánh lăn ra tại chỗ ăn vạ, khóc toáng lên, cô Trương thấy vậy thì đi lại dỗ dành nó rồi trách móc cô:
– Ấy ấy, thằng bé còn nhỏ, sao con đánh nó thế? Con lớn rồi đừng chấp trẻ nhỏ.
Hạ Mạn Tuyết đặt mấy album xuống bàn, mếu máo:
– Còn cái này, nó vào phòng xé hết album của con, còn nghịch bẩn chăn nữa.
Cô cũng bảo đừng chấp, cô có biết con phải dành dụm bao nhiêu lâu mới mua được nó không?
Chú Hùng và vợ ngồi bên cạnh cũng nói vào:
– Chỉ là mấy tấm ảnh thôi mà, ngày mai chú đi in cho con nhiều hơn.
Hạ Mạn Thư quay qua cười:
– Chú không biết đấy thôi, cái đống album này không phải cứ in ra là có đâu.
Với lại, bố mẹ có thể dạy con là không nên tự tiện xài đồ của người khác.
Bố Thịnh ngồi bên cạnh biết tính cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, liền hắng giọng một cái rồi nói:
– Năm mới năm me, đợi sau Tết rồi nói.
Hạ Mạn Tuyết giậm chân:
– Qua Tết ai biết có nhớ hay không.
Cái này là tiền dành dụm bao năm của con đó.
Mẹ Uyển ngồi bên ăn dưa hấu, bình thản hỏi:
– Bao nhiêu tiền?
Hạ Mạn Thư trả lời:
– Hàng order Hàn Quốc, một quyển một triệu hai trăm năm mươi nghìn, tiền ship hai mươi phần trăm.
Con sẽ không lấy tiền ship, ở đây tổng cộng bảy quyển là tám triệu bốn trăm nghìn.
Cô muốn order về trả hay chuyển khoản? Còn tiền mặt thì con cũng không ngại.
Cô Trương nghe thế liền thất thần, có mấy quyển ảnh rách vậy mà đắt tiền.
Liền cười trừ:
– Bé nó còn nhỏ, nó không cố ý.
Hạ Mạn Thư đanh mặt lại:
– Tiền nhà con cũng không phải lá mít.
Mẹ Uyển cắn hạt dưa, nói vào:
– Con nít cần dạy dỗ.
Vợ của chú Hùng đang bế một bé gái chừng hai tuổi, nhẹ nhàng mỉm cười:
– Được rồi, Tuyết nó để dành được nhiêu đó cũng không dễ dàng gì, chị mau chuyển qua trả con bé đi.
Bị chị thúc vào tay, Hạ Mạn Tuyết giơ điện thoại ra quẹt mã, nhận được tám triệu bốn trăm nghìn, cô kéo chị mình đứng dậy:
– Mẹ, con qua nhà bác Mã phụ cơm trưa.
Mẹ Uyển xua xua tay:
– Đi đi, đừng làm phiền bác Mã nhé, trưa bố mẹ qua.
Hạ Mạn Thư giọn đống album trên bàn bỏ lên kệ tv, xong xuôi rồi đi lại chỗ thằng nhóc mũm mĩm kia, cô đưa tay véo má nó một cái:
– Con nít cần dạy dỗ, mẹ cưng không dạy dỗ được thì để chị dạy.
Cô và em gái đi trên con phố quen thuộc, Hạ Mạn Tuyết nhìn số tiền thích thú:
– Chị, ăn gì em mời.
Hạ Mạn Thư đung đưa hai tay:
– Nay mùng một, ai bán cho em ăn.
Con phố tràn ngập hoa, nhà ai cũng trưng hoa, mùi đồ ăn thơm nức.
Tiếng ồn ào náo nhiệt vui vẻ.
Hai người nhanh chóng đến một căn nhà lớn ở đầu phố, cánh cửa lớn mở toang, trong sân rộng đầy xe.
Hạ Mạn Tuyết thắc mắc:
– Nhà anh Thiên có khách đến thăm hả?
Hạ Mạn Thư nhún vai tỏ ý không biết:
– Đi vào đi.
Em gái kêu lên, chỉ vào một chiếc xe:
– Chị, biển đỏ, của nhà nước.
Nhà anh Thiên có quen với quân đội hả? Sao mình không biết ta?
Khoảng bảy tám chiếc xe đậu trong sân, ngăn nắp.
Hạ Mạn Thư khẽ nhíu mày, một chiếc xe Jeep màu đen, đậu trong sân, chiễm chệ, bóng lưỡng.
Hạ Mạn Thư khẽ nhíu mày, chiếc xe này có chút quen mắt.
Bác trai Mã đi ra thấy thì liền gọi:
– Hai con đến à? Mau vào nhà đi sao lại đứng đó, nắng lắm.
Hai chị em cúi chào:
– Con chào bác ạ.
Bác trai Mã mở cửa to ra, nói:
– Hôm qua nghe bố Thịnh nói Mạn Thư bị bệnh à?
Hạ Mạn Thư tháo giày, vào nhà:
– Dạ con đỡ rồi, bị trúng gió một chút.
Mã Thiên đang bưng một đĩa quả, thấy liền nói:
– Mạn Thư, Mạn Tuyết, bố mẹ đâu.
Hạ Mạn Thư tung tăng chạy vào, lấy một quả dâu bỏ miệng:
– Bố mẹ đang mắc khách, chị em em qua đây trốn.
Cô nhăn mặt, đánh anh một cái:
– Thiên, quả này chua.
Hạ Mạn Tuyết đi sau cũng tò mò lấy một quả cắn một miếng:
– Chị, ngọt mà, quả này ngọt.
Cô đưa quả ăn dở cho chị mình, Mạn Thư ăn vào, gật đầu:
– Ừ quả này ngọt.
Cô ngó tới ngó lui:
– Nhà anh có khách hả?
Mã Thiên gật đầu:
– Bạn cấp ba anh đến chơi.
Em gái rụt cổ lại:
– Èo, bạn anh Thiên toàn Rick không à ha.
Đi xe xịn, còn người trong quân đội nữa
Mã Thiên cười nói:
– Có một người thôi, tụi em muốn ra chơi không? Ở vườn sau ấy.
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Không, em đến phụ bác gái nấu ăn mà.
Mã Thiên ngó vào một phòng, nói lớn:
– Mẹ, hai bé nhà bác Hạ đến nấu cơm.
Giọng của mẹ Mã vọng ra:
– Không cần đâu, mẹ nấu hết rồi.
Anh hỏi tiếp:
– Mẹ đang làm gì đó?
Có tiếng trả lời:
– Đang đánh mạt chược với các cô.
Mạn Tuyết ngạc nhiên:
– Đánh mạt chược?
Mã Thiên Vũ đi ra phòng khách, mở cánh cửa dẫn ra vườn:
– Đi thôi.
Hai chị em dắt tay nhau đi phía sau anh, đi qua con đường đá, hai bên là cây cảnh và hoa.
Con đường dẫn đến một cái sân, trong cái sân có cái nhà kính lớn.
Ở đây có khoảng mười người, nam nữ đều có, nhìn ai cũng đã trưởng thành, thanh lịch.
Một người đàn ông mặc áo len cao cổ màu rượu vang đang pha chế rượu ở cửa vào nhà kính liền hỏi:
– Mã Thiên, ai đó?
Mã Thiên đi vào đặt đĩa trái cây lên bàn dài, trả lời:
– Thanh mai trúc mã.
Một cô gái mặc váy dài lụa màu đỏ đứng gần đó liền ồ lên:
– Thanh mai trúc mã của học trưởng? Anh giấu kĩ quá nha.
Hạ Mạn Thư nhíu mày, em gái nép sau lưng cô nói nhỏ:
– Chị hai, họ đáng sợ.
Một người đô con ngồi đầu bàn bên kia liền nói:
– Mã Thiên, cả lớp chỉ còn mỗi cậu và đội trưởng Dương chưa có vợ đấy.
Một cô gái mặc váy baby doll trắng ngồi bên cạnh, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu:
– Ừ nhỉ, đội trưởng Dương đi đâu rồi?
Một người đang xếp đĩa xung quanh bàn để chuẩn bị ăn trả lời:
– Anh ấy đi nghe điện thoại.
Đôi mày lá liễu của Hạ Mạn Thư như dính vào với nhau.
Đội trưởng Dương? Ai cơ?
Trên bàn giờ đã đầy đồ ăn, Mã Thuên kéo ghế cho hai chị em ngồi rồi nói:
– Mọi người vào bàn đi.
Người đứng ở quầy pha chế liền hỏi:
– Mọi người uống gì?
Cả bàn đồng thanh:
– Rượu.
Hạ Mạn Thư ngập ngừng:
– Em lấy trà trái cây được rồi.
Cô gái mặc váy trắng bó sát ngồi chếch một ghế đối diện cô mở chai sâm panh ra rồi nói:
– Em gái, mọi người đều uống rượu.
Mã Thiên lấy hai lon trà trái cây mở ra đặt trước mặt Mạn Thư và Mạn Tuyết:
– Chưa đủ tuổi.
Hạ Mạn Tuyết cự lại:
– Chị em đủ tuổi từ tháng trước rồi anh ạ.
Cả bàn ồ lên, ai cũng nhao nhao:
– Trời ơi, Mã Thiên, cậu bao nhiêu tuổi? Hai mươi bảy rồi.
– Cậu trâu già gặm cỏ non à?
– Cậu đang làm gì thế?
– Tình yêu chú cháu sao?
Hạ Mạn Thư lên tiếng:
– Anh em họ ạ.
Cả bàn im bặt, Mã Thuên và Mạn Tuyết tròn mắt nhìn cô.
– Xin lỗi mọi người phải chờ.
Một người đàn ông bước vào, giọng nói trầm thấp.
Mã Thiên nói:
– Không sao, mọi người chưa ăn mà.
Em gái Hạ Mạn Tuyết quay lại, mồm A mắt O, điên cuồng đánh tay chị:
– Chị chị, nhìn xem ai kìa.
Hạ Mạn Thư đang uống nước bị em gái vỗ, sặc nước, cô cúi người ho, Mã Thiên vội vàng vỗ lưng cho cô.
Đợi cơn ho nguôi ngoai rồi Mạn Thư mới trách:
– Tuyết, em làm gì đấy?
Hạ Mạn Thư ngước lên nhìn, người ngồi trước mặt coi đang âm trầm không nói gì, đang nhìn mình.
Hạ Mạn Thư giậy nảy mình “a” một tiếng.
Cả bàn thấy thái độ của cô thì liền nhìn.
– Em gái sao thế?
– Em gái yên tâm đi.
– Ông chú này không ăn thịt em đâu.
Hạ Mạn Tuyết đơ người, nhìn chằm chằm nhìn người đối diện:
– Ông chú quân nhân ác ma kìa.
Mã Thiên liền hỏi:
– Tụi em quen sao?
Hạ Mạn Tuyết nhanh miệng:
– Ông chú này là người giúp em..
– Mạn Tuyết.
Mạn Thư sốt sắng kêu lên, ánh mắt mọi người nhìn vào mình, một đống nghi ngờ liền căng thẳng đứng dậy cúi đầu chào:
– Đội trưởng Dương, lâu rồi không gặp.
Cô gái ngồi cạnh Dương Lâm Bảo ngạc nhiên:
– Anh quen cô bé này hả?
Dương Lâm Bảo nhếch miệng cười:
– Ừm, có..
– Đi thực tập.
Cô ngắt lời anh, cô giải thích thêm:
– Năm ngoái em đi thực tập, có gặp đội trưởng Dương ở quân khu.
Chú ấy..
áp giải tội phạm quốc tế.
Chỉ gặp qua vài lần.
Mã Thiên nhìn cô rồi nhìn Dương Lâm Bảo, cảm giác hai người này không đúng lắm.
Anh xua tay:
– Được rồi, chúng ta nâng ly lên đi.
Hạ Mạn Thư giả vờ lôi điện thoại ra nhìn rồi kéo em gái đứng dậy:
– Bố mẹ em đến rồi, em vào nhà trước.
Cô nhanh chóng kéo em gái đi.
Mọi người nhanh chóng nhập tiệc.
Hạ Mạn Tuyết đi vào trong nhà rồi gỡ tay cô ra:
– Chị, làm gì thế? Chị bị ngốc à, có gì đâu căng thẳng?
Hạ Mạn Thư đi vào phòng bếp:
– Căng thẳng cái gì?
Hạ Mạn Tuyết lân la lại bên cạnh dò xét:
– Hay chị với ông chú đó có cái gì? Nói mau.
Hạ Mạn Thư bịt miệng cô lại:
– Em quên vụ em đi Bar rồi phải không?
Hạ Mạn Tuyết rụt cổ lại, im miệng.
Bố mẹ Hạ đã ngồi trong bếp tám chuyện với bố mẹ Mã.
Bố Thịnh thấy cô thì liền hỏi:
– Không phải con ra vườn sau sao? Bố mẹ cũng định ra đó.
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Các anh chị nói chuyện con không hiểu, nên là vào nhà.
Bác trai Mã rửa tay đi ra:
– Chúng ta cũng ra ngoài với mấy đứa chúng nó chứ?
Mấy phụ huynh lại dẫn nhau ra vườn, Hạ Mạn Thư miễn cưỡng đi theo.
Nhà kính thấy thế liền chào:
– Chào các vị phụ huynh.
Người đàn ông to con kia cao hứng:
– Nhà gái tới kìa chú rể.
Bác trai Mã xua tay:
– Thế thì còn gì bằng phải không anh Thịnh?
Bố Thịnh cũng vỗ vai ông:
– Không cần vội, năm sau nhé!
Cả nhà kính cười rộ lên:
– Thế lại chuẩn bị ăn cưới Mã Thiên sao?
– Chuẩn bị bao đỏ thôi.
Hạ Mạn Thư lạnh run người, đứng phía sau liếc nhìn Dương Lâm Bảo.
Anh không vui rồi, chết rồi.
Mọi người đều ngồi xuống bàn, ăn uống vui vẻ.
Hạ Mạn Thư sợ sệt ngồi cạnh Mã Thiên, thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Mã Thiên nhớ ra liền nói:
– A phải rồi.
Đội trưởng Dương và Mạn Thư có quen biết nhau đó bác Thịnh.
Bố Thịnh đã có rượu vào, nghe thế liền ngạc nhiên:
– Sao cơ?
Mạn Thư giải thích:
– Hồi đi thực tập ấy, có gặp.
Nhưng không hẳn chú ấy nhớ được con.
Bố Thịnh ngồi bên cạnh Mạn Tuyết nhìn Dương Lâm Bảo hỏi:
– Cậu trai này, à không, đội trưởng Dương.
Anh là làm gì thế?
Dương Lâm Bảo lãnh đạm trả lời:
– Đội trưởng đội phòng chống tội phạm thành phố Y.
Mẹ Uyển nói vào:
– Thế cùng thành phố sao? Mạn Thư nhà tôi cũng ở thành phố Y.
Dương Lâm Bảo nhìn con thỏ nhỏ kia mỉm cười:
– Con biết.
Tụi con có quan hệ đặc biệt.
Cả nhà kính vốn ồn ào, bấy giờ im bặt.
Hạ Mạn Thư run rẩy, tay chân lạnh căm.
Dương Lâm Bảo muốn làm gì đây?
Mẹ Uyển nhìn cô rồi nhìn anh, tắt nụ cười:
– Sao con không nói mẹ?
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Con có mổ cho chú ấy một lần, lấy đạn ra.
Quan hệ ân nhân cứu mạng.
Dương Lâm Bảo cười, nâng ly rượu lên uống.
Bố mẹ Hạ thật sự muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng ở đây đông người nên cũng ngại.
Liền để đến lúc khách đi về hết.
* * *
Bắp: Thượng tướng vô sỉ.
Bảo: Ngươi làm gì?
Bắp: Không làm gì cả.
(cười nham hiểm)
Bảo: Cút!
Bắp: “…”
Thư! Ông chú nhà ngưoi đuổi ta.
Thư: Ta không quan tâm.
Bắp: Ta sẽ trả thù:).