Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 91: 91: Mẹ Chồng Ra Tay



Bốn người nhà họ Hạ trên đường đi về.

Bố Thịnh cũng âm trầm không như bình thường, lâu lâu còn liếc nhìn con gái lớn vài cái.

Hạ Mạn Thư và em gái đi phía trước cầm táo gặm nói chuyện trên trời dưới đất.

Mẹ Uyển không chịu được nữa liền kéo cô lại:
– Mạn Thư, mẹ hỏi chút.
Mạn Thư cắn quả táo một miếng thật to rồi hất cằm:
– Dạ?
Mẹ Uyển nhìn cô:
– Cái đội trưởng Dương đó, mẹ thấy con nên tránh xa anh ta ra.
Hạ Mạn Thư nhìn mẹ cô rồi nhìn bố, giả vờ bình thản:
– Ơ! Con có làm gì đâu, chỉ quen biết sơ sơ thôi mà.
Bố Thịnh đi lại trấn an vợ:
– Tôi thấy cậu đó cũng lớn tuổi rồi, bao nhiêu? Nghe anh Mã nói là bao nhiêu? Ba mươi ba tuổi, gần ba mươi bốn tuổi rồi.

Có khi con lớn bằng Mạn Tuyết rồi không chừng.
Hạ Mạn Thư gật gật đầu:
– Đúng rồi đó mẹ.
Mẹ Uyển cũng bớt lo lắng đôi chút, ngày hôm đó tiếp thêm vài vị khách nữa là đến tận khuya.

Hạ Mạn Thư trở về phòng tắm rửa năm lên giường bấm điện thoại.
Tiếng bố Thịnh ở ngoài:
– Bố vô nhé Mạn Thư.
Mạn Thư nói:
– Bố vào đi.
Ông mở cửa đi vào, trên tay còn bưng bát gừng mật ong:
– Có gừng mật ong, uống đi.
Cô cầm lấy bát uống sạch sẽ, ông lấy lại bát đặt lên bàn, ngồi xuống ghế cạnh giường:
– Bố hỏi con nhé!
Mạn Thư gật đầu, ông nói tiếp:
– Cái cậu Dương đấy, có phải hai đứa có tình ý với nhau không?
Hạ Mạn Thư cứng mặt, lúng túng:
– Không có, sao có thể thế được.
Ông Thịnh thở dài:
– Bố biết! Bố thấy thái độ của con chắc chắn là có.

Hai đứa như thế nào?
Hạ Mạn Thư lắc cánh tay ông, nũng nịu:
– Bố, người ta là đội trưởng đội phòng chống tội phạm, con chỉ quen biết sơ sơ thôi.

Làm thế nào mà tiến triển được cơ chứ.
Bố Thịnh vỗ vỗ tay cô:
– Bố biết, bố với mẹ định bụng cuối năm cho con với Mã Thiên ừm..

làm đính hôn.

Dù gì nó cũng hai bảy hai tám tuổi rồi, biết là con còn nhỏ.

Nhưng mà bố tin tưởng thằng nhóc đó.
Hạ Mạn Thư lùng bùng lỗ tai, nhíu mày:
– Bố, bố nói gì cơ? Không được, không được.

Tuyệt đối không được.
Dương Lâm Bảo mà biết chắc chắn giết cô chết mất.
Bố Thịnh cầm bát rỗng đứng dậy:

– Con xem, thằng nhóc Mã Thiên tốt như thế, con rõ biết nó đang chờ con mà.
Hạ Mạn Thư đẩy đẩy ông ra ngoài, nói:
– Con không đồng ý.
Coi đóng cửa lại, tức mình dậm chân xuống sàn, lao lên giường lăn qua lăn lại.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bực dọc nghe máy:
– Alo.
Bên kia im lặng.

Cô nhíu mày lên tiếng:
– Tôi cúp máy đấy.
– Vợ nhỏ xù lông rồi?
Tiếng nói vang lên làm Hạ Mạn Thư giật mình, cô nhìn vào điện thoại, cái tên thiêng liêng kia hiện trên màn hình, cô hoảng hồn:
– Ờ chú, làm sao ấy?
Dương Lâm Bảo bên kia trả lời:
– Mùng năm đến đón em về Hương An.
Hạ Mạn Thư ngồi bật dậy, ngạc nhiên:
– Không phải nói mùng mười sao? Hương An? Đi Hương An làm gì?
– Về nhà bố mẹ.
Hạ Mạn Thư cắn môi:
– Tại sao đi sớm thế chứ?
Dương Lâm Bảo không nói gì, cô nói thêm:
– Được rồi, sáng mùng năm tôi trở về.
Dương Lâm Bảo giọng vẫn lạnh tanh như cũ:
– Được, lúc đó đến đón em.
Cô cúp máy, nằm dài ra giường nghĩ ngợi.

Không biết lúv đó kiếm lí do gì đây.

Tiếng tin nhắn tinh tinh tinh lên từng đợt.
Trần Ngọc Linh “Chúc Thư Thư của chúng ta năm mới vui vẻ, nhận lù xì đi.” bạn đã nhận được một trăm mười một triệu.
Hai tiếng trước là của Hoắc Cố Lăng Thành “Em gái Hạ Mạn Thư năm mới vui vẻ, anh lì xì nè!” Bạn nhận được một trăm mười triệu.
Hạ Mạn Thư bật cười, cái đôi này thật là, không ai chịu nhường ai.
Còn một cái nữa là vào hai mươi tiếng trước, cô nhíu mày, của Dương Lâm Bảo, hai mươi tiếng trước? Cô thử nhẩm, hai mươi tiếng trước là vào lúc hai giờ sáng, cô mở ra xem, chỉ vỏn vẹn “bảo bối nhận hồng bao” bạn đã nhận được chín tỷ chín trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng (9.999.999.999)
Cô hừ một tiếng:
– Ấu trĩ, không cho một đồng nữa là đủ mười tỷ rồi.

Mười tỷ..

mười tỷ?
Cô hốt hoảng nhìn vào điện thoại, Dương Lâm Bảo thế mà gửi lì xì cho cô hẳn mười tỷ? Ba đại gia này, chỉ cần tiền mừng tuổi năm nay thôi cô đã có thể mua nhà mua xe rồi, thật là..

gút chóp.
Mấy ngày sau nhà họ Hạ bận bịu đủ đường, Hạ Mạn Thư cũng gọi bảo anh không cần đón, cô sẽ đi cùng bố lên.
Nhưng hôm đó bố Thịnh phải đưa mẹ về quê ngoại nên cô đành lên thành phố một mình.

Sáng ra khoảng tám giờ hơn chuẩn bị đồ đạc đi ra bắt xe đến Tuý Lâm Viên.
Khoảng gần trưa cô kéo vali vào cổng, chiếc sân lớn đậu đầy xe, có những người ăn mặc lộng lẫy, lịch sự đứng nói chuyện với nhau.
Cô đi nép qua con đường nhỏ, vòng qua vườn hoa rồi vào cửa nhà bếp.

Dì Hà đang rửa trái cây thấy cô vội chào:
– Tiểu phu nhân, cô về rồi sao? Sao không gọi Thượng tướng đi đón?
Hạ Mạn Thư nhìn ở ngoài nhiều khách thì liền hỏi:
– Sao hôm nay đông người thế dì Hà?
Dì Hà lau khô tay rồi nhận lấy vali, trả lời:
– Lão gia cùng lão phu nhân đến, nên họ mời bạn bè thân quen tới dự tiệc năm mới.
Hạ Mạn Thư gật gật đầu rồi bảo:
– Dì mang vali lên phòng hộ con.

Dì Hà kéo vali của cô đi, Hạ Mạn Thư đứng ở cửa bếp nhìn ra ngoài một chút rồi quay lại rửa quả bỏ lên rổ.

Cô đứng dựa lưng vào tủ lạnh, với tay lấy một quả quýt bóc vỏ ăn, lấy điện thoại ra gọi cho Dương Lâm Bảo, nhưng anh không nghe máy.
– Hạ Mạn Thư phải không?
Một dáng người thon thả đi vào, trên người mặc bộ váy màu vàng rất thời thượng, nhìn là biết đắt tiền.

Hạ Mạn Thư nhận xui xẻo đầu tiên, gặp người quen ở đây.

Là Duyệt Hoa, cô gượng cười chào:
– Chào! Chúc mừng năm mới.
Duyệt Hoa hơn một tháng không gặp, cư xử rất giống người thượng lưu, liền nói:
– Cô làm gì ở đây? Trần Ngọc Linh hôm nay không tới, cô ta vê Úc rồi.

Hay cô bám đuôi ai?
Hạ Mạn Thư nhíu mày.

Trần Ngọc Linh về Úc cô là người biết đầu tiên, cần gì cô ta lên tiếng.

Hạ Mạn Thư tắt nụ cười, đứng thẳng dậy vứt vỏ cam vào thùng rác:
– Cô cũng bám đuôi ai mà đến được đây? Để tôi đoán xem nhé, ông chú bốn mươi tuổi chăng?
Duyệt Hoa hất cằm:
– Bạn trai tôi là con trai của bạn chủ nhân căn nhà này.

Được mời đến đây đàng hoàng.
Hạ Mạn Thư nhếch miệng cười, gật đầu:
– À, thế là cô bám đuôi bạn trai phải không?
Duyệt Hoa tức giận đi lại chắn đường cô:
– Vậy cô làm gì ở đây? Nhìn thế này..
Cô ta nhìn một lượt Hạ Mạn Thư, cô đi đến đây không mặc đồ cầu kì, một chiếc áo phông và quần ống rộng, mang dép sandal thôi.

Duyệt Hoa đưa tay che miệng cười khinh bỉ:
– Đừng nói cô đến đây làm part time ngày Tết nhé?
Hạ Mạn Thư nhún vai, đi ra ngoài.

Duyệt Hoa kêu lại:
– Này, tôi là khách đấy, lấy dùm tôi chai nước lạnh.
Hạ Mạn Thư quay lại, khó chịu:
– Chủ nhà để nước ở ngoài kia, mắc gì cô phải vô bếp lục? Đây đâu phải nhà cô thích làm gì thì làm.
Duyệt Hoa bị cô bật lại thì tức giận, đi lại trợn mắt:
– Cô tin tôi đuổi cô đi không?
– Duyệt Hoa.
Vương Thảo mặc một cái đầm đỏ dài chấm đất đi vào, xinh đẹp rạng ngời.

Duyệt Hoa thấy cô thì liền nói:
– Cô ta đến làm part time, mình kêu lấy nước thì bật lại.
Hạ Mạn Thư khoanh tay nhìn cô ta giở trò.
Vương Thảo bước từng bước trên đôi giày cao gót đen, lả lướt đi đến:
– Mạn Thư, em làm part time sao? Khó khăn như thế sao không nói chị?
Hạ Mạn Thư trả lời:
– Tôi nói tôi làm part time khi nào?
Vương Thảo vén tóc qua tai:
– Vậy em làm cả ngày sao? Chắc lần đầu tiên em đi làm phải không? Thân mình là phục vụ thì khách là thượng đế, đúng không?
Hạ Mạn Thư nhếch mày trả lời:
– Ô! Tôi cũng chẳng nói tôi làm phục vụ.

Duyệt Hoa đứng sau Vương Thảo bĩu môi:
– Chắc là bám đùi sĩ quan Trần và sĩ quan Dương đấy.
Vương Thảo che miệng cười:
– Mạn Thư, cái nam nhân em bảo em bao nuôi ấy, bây giờ ở quán bar nào thế?
Hạ Mạn Thư xua xua tay:
– Không liên quan đến chị, tôi phải đi đây.
Né qua hai người định đi ra thì cô bị Vương Thảo nắm tay lại:
– Mạn Thư, em là phục vụ mà đối xử như thế sao?
Hạ Mạn Thư ngồi cả mấy tiếng trên xe thực sự rất mệt mỏi, đến nơi còn bị hai con chó điên vặn hỏi thì không khỏi tức giận, cô gằn xuống:
– Tôi không có nghĩ vụ cho chị biết.

Tôi ở đâu là quyền của tôi.

Mấy chị cũng đâu phải chó săn đâu mà bám riết không buông như thế?
Duyệt Hoa ỷ mình có bạn trai là người máu mặt, liền đi lại tát cô một cái.

Hạ Mạn Thư ôm má, trừng trừng nhìn cô.

Duyệt Hoa hả hê nói Vương Thảo:
– Làm sao đây, cô ta nhìn mình kìa, sợ quá.
Vương Thảo nói với Duyệt Hoa:
– Cậu ra kêu bố tớ đến đây.
Duyệt Hoa đi ra ngoài, Vương Thảo không còn nét dịu dàng thảo mai nữa, không nói gì kéo một phần váy của mình xé ra.

Hạ Mạn Thư không hiểu chuyện gì thì thấy cô ta ngồi khuỵu xuống khóc nức nở.
Đúng lúc một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi và một người đàn bà có lẽ vợ ông ta đi cùng Duyệt Hoa đến.
Người đàn bà kia thấy con gái ngồi khóc thì tá hỏa hét lên:
– Bảo bối, con làm sao thế này? Con làm sao thế?
Vương Thảo ngước đôi mắt đỏ hoe ngập nước lên, yếu đuối nhìn mẹ:
– Con chỉ bảo em ấy lấy hộ con chai nước, không ngờ..
Người đàn bà kia có giọng nói chanh chua, nhùn người cũng biết là một mãnh bà.

Bà ta đi đến tát Hạ Mạn Thư một cái:
– Con tiện nhân, mày đánh con gái tao?
Hạ Mạn Thư bị tát cái thứ hai thì không nhịn được nữa, giữ chặt tay bà ta lại:
– Bà Vương à, bà chưa hiểu chuyện gì đã đánh tôi.

Bà làm tiền bối kiểu gì?
Bà Vương bị nắm chắc tay, la lên:
– Mày xem, mày còn nhỏ mà đã giang hồ như thế, đúng là con nhà không giáo dục.
Ông Vương là người mập mạp, đi lại đỡ con gái dậy rồi chỉ vào cô:
– Cô bé, cô biết đây là đâu không mà xử sự như thế? Cô là bạn học của con gái tôi đúng không? Cô tin cô phải nghỉ học không?
Hạ Mạn Thư hất tay bà ta ra, phủi phủi tay:
– Mấy người cũng đâu hỏi tôi là ai.
Duyệt Hoa đi lại đỡ bà Vương:
– Bác, bác không sao chứ?
Bà Vương nổi giận tăng xông, chỉ vào cô:
– Hỏi mày làm gì? Đánh con gái tao thì phải trả giá.

Nhìn mày là biết bố mẹ mày không biết dạy dỗ.
– Sao thế này?
Một đám đông đi đến, một lát đã chật kín cả căn bếp.

Tiếng nói đó là của một người phụ nữ, bà mặc một chiếc váy dài cổ điển màu trắng xẻ tà, trên người còn khoác chiếc áo lông vũ, có mù cũng biết là ai: Du Vũ Kỳ.
Bà Vương quay lại thấy bà thì nén giận nở nụ cười:
– Phu nhân.
Ông Vương cũng cúi đầu chào.

Du Vũ Kỳ bước đến nói:
– Nghe bảo dưới này xảy ra chuyện?
Lúc nãy dì Hà mang vali của Hạ Mạn Thư lên phòng xuống thì thấy có cãi cọ, đoán chắc là mấy người này gây khó dễ cho tiểu phu nhân hiền như cục đất (chắc bả hiền ngay) liền vội vội vàng vàng tìm phu nhân.
Ông Vương lên tiếng:
– Phục vụ này không phải phép, xé rách váy của Thảo Thảo nhà tôi rồi còn đánh nó.
Hạ Mạn Thư uất ức, đứng ở đó nhìn bà, đôi mắt đã ngập nước chực rớt ra.

Du Vũ Kỳ đi lại cạnh cô:
– Uất ức sao?

Vương Thảo không nhịn được mà cười thầm.

Gây chuyện ở nhà Dương Lâm thì có nước chết.
Bà Vương hừ một tiếng khinh bỉ:
– Nhìn là biết không dạy dỗ.
Du Vũ Kỳ quay lại lạnh giọng:
– Bà Vương, bà là ma xó nhà tôi hay sao mà biết tôi không dạy dỗ con dâu?
Cả căn nhà im lặng.

Bà quay sang Hạ Mạn Thư, lau đi giọt nước mắt rơi xuống của cô, nhíu mày:
– Họ đánh con?
Hạ Mạn Thư gật đầu, nước mắt càng rơi ra nhiều hơn.
Bà Vương vỡ mộng, run lẩy bẩy hỏi nhỏ chồng mình:
– Cái gì? Con dâu? Nó là con dâu của Du phu nhân sao?
Ông Vương cũng không khấm khá gì, hai chân chực như rời ra:
– Tôi nào biết đâu.
Vương Thảo trắng bệch mặt, nhưng gượng nói:
– Du phu nhân, chuyện này..

cô ta đánh con, còn xé váy của con, mẹ con chỉ bảo vệ con thôi.
– Im miệng.
Du Phu nhân lên tiếng, đau lòng sờ lên má đã đỏ ửng của Hạ Mạn Thư, dịu dàng hỏi:
– Đau lắm phải không? Sao con về không nói mẹ biết?
Hạ Mạn Thư nấc lên một cái rồi trả lời:
– Con không biết bố mẹ ở đây, nên con..
Du Vũ Kỳ xoa xoa đầu cô rồi nói:
– Dì Hà, đưa tiểu phu nhân lên phòng bôi thuốc.
Dì Hà đến đưa Hạ Mạn Thư lên phòng.
Cả nhà họ Vương tưởng rằng được thoát nên mừng thầm, hòn đá trong lòng cũng được gỡ bỏ.

Nào ngơf bà lên tiếng:
– Vương tổng, tôi không cần biết đúng hay sai, con dâu tôi bị như thế ông giải quyết thế nào?
Vương tổng khúm na khúm núm:
– Du phu nhân xin giơ cao đánh khẽ, tôi không biết đó là tiểu phu nhân.

Nhưng mà cũng do cô ấy sai trước mà phải không?
Bà Vương cũng thêm vào:
– Đúng, là tiểu phu nhân gây chuyện trước, đâu phải do con gái chúng tôi đâu?
Du Vũ Kỳ ngồi trên ghế, chống cằm:
– Thế sao? Mấy người chắc là con dâu tôi sai trước?
– Có camera.
Giữa đám đông một người mặc vest đen đi ra, người này có nét với người nước ngoài, tóc đen, da vàng, nhưng đôi mắt lại màu xanh đen thâm tình rất đẹp.

Vai rộng chân dài, quan trọng là cao nổi bật luôn.
Anh ta đi ra chỉ vào hai góc trên trần nhà rồi nói thêm:
– Nhà này có camera.

Check lại là biết.
Ông Vương cũng đồng ý:
– Check lại đi, chúng ta cùng đi phòng máy.
Bấy giờ Vương Thảo không còn huyết sắc, nếu check camera chẳng khác nào cô vừa ăn cắp vừa la làng.

Cô ngồi thụp xuống đất.

Duyệt Hoa cũng sợ hãi, lúc đầu là cô đánh Hạ Mạn Thư để ra oai, nào ngờ xảy ra cớ sự như này.
Du Vũ Kỳ bình thản nói:
– Một cái tát là một nửa công ty.
Vương Thảo nghe thế hoảng sợ liền nói:
– Chỉ có một cái, mẹ tôi chỉ tát một cái.

Cái còn lại là Duyệt Hoa tát.
Du Vũ Kỳ mỉm cười, rõ rành đây là nữ cường đích thị:
– Tổn thất tinh thần, nửa cái công ty.
Nói xong bà đứng dậy, đi đến người đàn ông con lai kia:
– Mắt em cũng tinh lắm Du Nhất Thanh Dương..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.