Ngày hôm đó, tôi đã đi chơi với lũ bạn một cách nhiệt tình và “hết mình”. Khi trở về, Sasuke báo cáo là nó đã tốt nghiệp khiến tôi rất vui mừng.
Buổi tối, tôi mở cánh cửa sổ trên phòng ra, thấy làng có chút loạn làm tôi rất tò mò. Bỗng, tôi nhớ ra một việc, hay đúng hơn là một phương trình như sau :
Sasuke tốt nghiệp = Naruto trượt = Naruto ăn trộm bí thuật = Đỗ lớp ninja
Thật là, cuộc sống bắt đầu rối rắm rồi đây!
Hôm sau, sau khi Sasuke đến lớp nhận thầy giáo thì tôi cũng tới học viện luôn. Đúng như nguyên tác Sasuke vào đội 7 cùng với Uzumaki Naruto và Haruno Sakura. Ài, vào đội nào không vào lại vào nhóm của cái tên tóc trắng “biến thái” đó cơ chứ!
– Kakashi – senpai, mấy đứa nhóc đang đợi kia kìa! – Vừa nói tôi vừa bước chân tới chỗ anh ta
– À, cứ để chúng chờ thêm đi!
Tôi liếc xéo anh ta một cái rồi thở dài :
– Làm phiền anh rồi!
– À, không có vấn đề gì đâu! – Anh ta nheo mắt, hình như đang cười
Tôi quay người lại và bước ra khỏi đó
– Em làm gì thế? – Một ai đấy vỗ vai tôi, tôi quay đầu lại thì thấy Shisui
Chúng tôi đi ra cánh rừng như mọi khi, gió thổi xào xạc làm tóc tôi bay theo từng làn mát lạnh, cảm giác thật sảng khoái!
– Những năm qua, em cảm thấy thế nào sau chuyến đi? – Bỗng, Shisui lên tiếng
– Có lẽ, em hiểu được đúng sai trên đời này chỉ đơn giản là tương đối! – Đúng thế, ở mỗi lập trường khác nhau, người ta sẽ có cách suy nghĩ khác nhau, cách hành động khác nhau. Ngừng lại một chút, tôi hỏi :
– Còn anh thì sao?
Bỗng anh ta cười, đi đến gần tôi, vòng tay qua ôm lấy tôi từ phía sau và nói :
– À thì …thấy nhớ em hơn!
Mặt tôi hơi ửng, có cảm giác ngại nhưng cũng không phản đối. Tôi cứ để vòng tay anh ấy ôm mình như vậy, trong lòng thầm nghĩ : “Da mặt dày thật!”
Tôi cốc đầu anh ta một cái rồi chạy ra chỗ khác. Cái tên này…miệng lưỡi vẫn trơn tru như lúc trước!
– Này, anh nói thật đấy, đừng có coi là trò đùa! – Shisui đuổi theo
Mặt tôi càng đỏ hơn nữa, tưởng chừng có thể ngang bằng trái cà chua, tôi càng chạy nhanh hơn nữa!
…
– Ai da, chủ nhân, ngươi có nghe ta nói không vậy? – Hozuki mặt ấm ức lên tiếng
– Ơ hả ? – Tôi sực tỉnh, trở về với hiện tại sau dòng hồi tưởng
– Chủ nhân, ngươi chẳng nghe ta nói gì cả, hu hu…- Hozuki giả khóc
– Ờ ờ, thì bây giờ ta đang nghe đây, có chuyện gì?
– Chủ nhân, ta lại béo lên rồi, phải làm sao đây? – Tôi sặc, nhìn qua con chồn kia một lượt, xác nhận rằng vòng hai của nó có tăng lên đôi chút, bèn nói :
– Miễn không giảm chất lượng thì có béo lên “chút” cũng không sao!
Hozuki cạn lời nhìn chủ nhân mình đang cười vui như Tết, một nửa biểu hiện đồng cảm cũng không có.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy đánh răng, rửa mặt rồi xuống nhà. Với tác phong như thế này, 100% sẽ không ai ngờ được đây là jonin tài năng của làng Lá – Quỷ diện Konoha!
Tôi đến chỗ văn phòng Hokage tiếp tục công việc làm nhiệm vụ của mình, thật nhàm chán mà! Tôi hàn huyên với một số người khác rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở cánh cửa văn phòng…Oài! Trước mắt tôi là ngài đệ Tam đang ngồi “chơi” với đống giấy tờ. Hô hô hô…Ngài đệ Tam xem ra cũng có thời khắc “huy hoàng” nhỉ?
– Xin chào, Hokage – sama, hôm nay có nhiệm vụ gì không ạ?
Soạt…
Gần như ngay lập tức, một đống giấy tờ đã xuất hiện trên tay tôi và kèm theo đó là lời nói của ông già đệ Tam :
– Làm phiền cháu xử lí giúp ta mấy cái này!
Tôi nhìn vào cái đống “mấy” ở trên tay mình, xem nào :
Chiều cao : khoảng 2m
Chiều rộng : khoảng 30cm
Chiều dài : cỡ 32cm
Thôi rồi, vậy là ngày hôm nay tôi sẽ được làm bạn với lũ giấy tờ “xinh xinh, bé bé” này sao?
Ước chừng khoảng 5 tiếng trôi qua, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi đó! Tôi nhảy lên trên một mái nhà ở gần đấy, dùng ống nhòm quan sát tình hình ở trại luyện tập. Ồ, xem nào, những gì tôi thấy là 3 thầy trò Kakashi, Sasuke, Sakura đang cất bước rời khỏi đó, đằng sau là thằng nhóc Naruto đang bị trói trên cột la hét om sòm! Tôi khẽ nhếch miệng, lũ này cũng qua nhanh ghê a ~
Tôi lẳng lặng đi đến một tiệm dango nhỏ ngồi ăn uống bình thản. Nhóm Naruto thì ăn mì ở quán Ichikaru cách tôi 3 nhà. Thật sự thì tôi muốn thầy trò họ tìm hiểu nhau thật tốt nên hoàn toàn không muốn xen vào, cứ kệ đi!
Trước mắt tôi bây giờ là một quyển trục cấm thuật mà tôi đã cố tìm kiếm suốt mấy năm qua.
– Chủ nhân, bây giờ ngươi thành thục nó rồi à? – Hozuki hỏi
– Ờ !
Tôi nhếch miệng cười, cấm thuật này sẽ giúp tôi rất nhiều đây, ít nhất là trong một tương lai gần nào đó! Tôi bước xuống nhà, đúng lúc ấy thì nghe thấy tiếng gọi cửa:
– Karuki, em có ở nhà không?
Giọng điệu này, hình như là… Tôi bước nhanh ra mở cánh cửa. Trước mắt tôi là Shisui đang cười hề hề :
– Đi chơi với anh không?
– Hẹn hò ? – Chống cằm suy tư một lúc, tôi nhả ra hai chữ
– Ờ, cứ xem là như thế đi!
Tôi đi ra ngoài chơi cùng Shisui. Bấy giờ tôi mới để ý là làng thay đổi nhiều. Mọi thứ đều trở nên hiện đại hơn. Tôi đứng trên ngọn đồi nhìn xuống, mọi thứ thật thanh bình và yên ả, cũng không khác so với thế kỉ 19, 20 là bao. Tôi mỉm cười!
Shisui nhìn thấy thế thì tiến lại gần, tiếng bước chân xào xạc cứ vang lên, tôi quay đầu qua, anh ta đang đứng trước mặt tôi :
– Mệt không ?
– Cũng bình thường, em không phải là thể loại nữ nhi yếu đuối – Tôi đáp
Shisui cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán tôi. Anh ta cười, tôi cũng cười. Dường như đã lâu rồi tôi không có cảm giác thoải mái như vậy. Ở bên Shisui, tôi luôn có cảm giác thật an nhàn và thư thả, một cảm giác luyến tiếc mà tôi không nỡ rời khỏi. Ở bên anh ấy…thật yên bình!
– Em rất nhớ anh đấy…