– À, ta sơ ý chút thôi, không có gì đâu.
Y vội vàng che lại vết thương bằng một cái vòng ôm sát cổ như thường ngày sau khi đã phủ phấn lên nơi đó.
Vết thương lúc nãy còn đỏ, bây giờ đã được che lại sao cho cùng với màu da.
Tuy vậy nhưng hắn vẫn thấy lo lo.
Nhìn nó, hắn thầm nghĩ, chắc hẳn y đã đau lắm.
Vùng da thịt ở cổ khá mỏng manh, vậy mà lại sơ suất để bị cứa dài như vậy.
Hắn đứng dậy, tiến về phía y, rồi nhẹ nhàng ôm đối phương từ đằng sau.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà hắn chủ động dụi đầu vào hõm vai người ta, hít lấy hít để cái mùi hương mà hắn cho là tuyệt phẩm nhân gian chẳng ai có thể sở hữu được ngoài y.
– Sao lúc nào ngươi cũng trang điểm vậy?
“Sợ xấu.” – Y đáp lại một cách ngắn gọn.
– “Nhiều người muốn gả con gái cho ngươi kìa.
Lỡ đâu một ngày ngươi thấy ta xấu quá, đùng một cái đem một bà vợ ở đâu về làm chính thê thì sao?”
– Ngươi cũng biết ta đâu có thích phụ nữ….!
Mấy cành hoa ly đặt cạnh bàn trang điểm toả hương dịu nhẹ, làm nền cho màn ân ân ái ái của đôi phu phu nào đó.
Hắn vẫn cứ ôm chặt lấy người ta, thoải mái nũng nịu như một đứa trẻ, cơ mà nói như vậy cũng không sai là mấy.
Tuy Mẫn Hi đã 20 tuổi rồi nhưng vẫn chưa làm lễ cập quan, vậy nên vẫn tính hắn là trẻ con.
– À đúng rồi, ban nãy ta có ghé sang thư phòng, thấy ngươi để quên đồ ở đó nè.
Lúc này hắn mới chịu bỏ y ra, với tay lấy bức thêu rồi lại ôm tiếp.
Hắn cố tình kéo y dựa vào người mình, đoạn đặt bức thêu lên đùi y rồi lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn, không quá to nhưng cũng không quá nhỏ.
Phàm thì loại kích cỡ này khiến tay của người đeo nó trông thon gọn hơn, y cũng không phải ngoại lệ.
Hắn cầm lấy tay trái của người kia, từ từ đeo vào ngón áp út.
Động tác chứa cả sự dịu dàng, trìu mến như lúc hắn với y vừa bắt đầu yêu.
Chiếc nhẫn này là một trong cặp nhẫn hắn đặt từ mấy tháng trước, bây giờ mới có.
Nó được làm theo kích cỡ ngón tay của cả hai người, lại còn là hàng chế tác theo bản vẽ hắn tự mình thiết kế nên là đôi nhẫn độc nhất vô nhị, cả nước tuyệt nhiên không có cặp thứ hai.
Ban nãy bệ hạ cho về sớm, hắn tiện đường tạt ngang lấy hàng luôn.
Định là tới sinh nhật mình hay Thất Tịch mới đem ra tặng, ai mà ngờ được chuyện hắn nôn nóng quá nên tặng bây giờ luôn đâu.
– Ngươi bắt ta đeo cái vòng tay này, vĩnh viễn không được tháo, bây giờ ta bắt ngươi đeo nhẫn, nhất định phải là đeo ở chỗ này, không được cởi ra.
Chúng ta huề nhau nhé!
Dứt lời, hắn nâng tay y lên hôn, tâm trí sẵn sàng một điều gì đó.
– Được.
Điều hắn trông chờ rốt cuộc cũng đã đến.
Người ta đồng ý nhận nhẫn của hắn rồi.
Kế đến có nên làm luôn bước tiếp theo không nhỉ? Hay chờ một thời gian rồi nói tiếp?
Chần chờ cái gì.
Nam tử hán, đại trượng phu, có cái gì là phải giải quyết ngay!
– Ngươi bên cạnh ta lâu như vậy mà vẫn không có danh phận, ta thật sự thấy áy náy quá.
“Ý ngươi là sao?” – Mặc kệ cho cái tay người kia vẫn đang đặt trên eo mình, Hoàng Ngự Vũ tiếp tục với việc thêu cho xong bức tranh.
Vừa nãy chiếc nhẫn khiến y vô cùng hài lòng, không có điểm nào chê được.
Nhẫn ôm sát ngón tay, đeo vào khiến tay y có phần thanh lịch hơn, mà hơn nữa thanh lịch chính là phong cách Hoàng Ngự Vũ tìm kiếm.
Mấy ngày trước ra phố tìm không thấy chiếc đẹp như vậy, y nghĩ chắc hắn đã phải mua ở nơi khác, hoặc đặt riêng.
– Thì là ta thấy sao sao nếu cứ để ngươi thế này.
Hay giờ ta tính vậy đi, gia phả nhà ta còn trống một chỗ, ngươi nhập vào với ta cho vui!
“Chỗ nào trống?”
– Chính thê của ta.
Hắn nhìn y cười cười, lại quay sang hôn nhẹ lên má y một cái.
Chuyện cầu thân này hắn tính lâu rồi, ngay lúc hắn bắt đầu lên ý tưởng bản vẽ của chiếc nhẫn kìa.
Hắn nghĩ mấy năm qua y ở bên cạnh hắn, giúp hắn bao nhiêu chuyện, vì hắn mà tiêu tốn cũng không ít.
Y giúp hắn có tiền tài, địa vị, còn bản thân mình thì lui về trong hậu viện.
Hầu như những chuyện y làm đều là cho hắn, đến một toan tính riêng để lấy chút lợi lộc về phía bản thân cũng không có.
Người ta chịu thiệt vì hắn như vậy mà hắn không có gì để đền đáp cả.
Hồi đó còn nghèo thì không nói, bây giờ có tiền rồi, đến lúc cho người ta ngẩng mặt với cả thiên hạ thôi.
– Thành thân đi! Chỉ cần ngươi đồng ý, hôn lễ của chúng ta sẽ to nhất cái Trúc An này luôn.
Những lời này của hắn y nghe xong cũng chỉ cười một tiếng nhẹ nhàng: “Nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi thì đọc hết cuốn Quân Triều Hình Luật trước đi.”
– Đang nói kết hôn mà, đừng có chuyện này chọt sang chuyện kia.
“Ngươi quên mất luật lệ đại thần không cho phép quan lại cưới nam sủng làm chính thất à?” – Y rất bình thản buông ra những câu chữ đó.
Ở chung bấy lâu khiến y thừa biết là hắn không đọc hết quyển luật của cả nước, siêng lắm thì đọc được vài ba trang lại bỏ.
Định bụng sẽ ép hắn đọc tiếp cho hết, cơ mà thấy hắn năn nỉ lại thương, không nỡ.
Thấy hắn cũng không cần dùng hết toàn bộ nội dung nên y cũng chả nhắc nữa, hắn học hay không tuỳ hắn.
Vừa nãy hắn cầu thân, trong lòng y phải thừa nhận là tim nó nhảy lên cây ngô đồng ngồi.
Vui có, hạnh phúc có, thiếu điều muốn đồng ý ngay lập tức.
Giây phút y định gật đầu, đột nhiên một tia lí trí cản y lại.
Hắn không đọc luật thì thôi đi, mình đọc rồi thì không được nhắm mắt làm sai.
Hiện nay Đại Hưng có thái độ khắt khe, không mấy chào đón các cuộc hôn nhân đồng giới, đặc biệt là tầng lớp có tiền của.
Trong bộ luật ghi rõ cấm tuyệt đối quan lại cưới nam sủng chứ đừng nói là cưới làm chính thất, nếu lần này thành thân, mọi chuyện bại lộ ra, đường công danh của hắn sẽ thế nào đây?
– Thì bây giờ ta từ quan rồi cưới ngươi, dễ mà.
Trái ngược với thái độ của y, hắn nói với cái giọng rất chi là “không có chuyện gì quan trọng cả.” Mẫn Hi của y xem nhẹ chức tước, kệ luôn cả công danh, bây giờ hắn chỉ muốn làm một điều duy nhất: cưới y, công nhận danh phận cho y, mấy chuyện khác là tầm phào.
“Không được!” – Y nói.
– “Leo lên được tới đây rồi, đừng để vì một chuyện hôn nhân mà đánh đổ tất cả.”
– Nhưng hôn nhân là chuyện chung thân đại sự, so với công danh còn quan trọng hơn.
Công danh có thể kiếm lại bằng cách khác nhưng đã cưới thì không thể cưới thêm người thứ hai nữa.
“Ngươi không vì bản thân mình thì vì ta đi.
Đừng để công sức phụ đạo cho ngươi của ta trở nên vô nghĩa chứ.” – Y quay lại, đối mặt với hắn.
– Nhưng ta không thể để người ta nói ngươi là nam sủng được!
Mẫn Hi chưa bao giờ kiên quyết với y như lúc này.
Dường như đối diện với y bây giờ không phải Phác Mẫn Hi vui vẻ, hay bám lấy y pha trò thường ngày mà là Phác Thục Xuyên, kẻ huỷ diệt ngôn từ, ông hoàng thao túng tâm lý, chiến thần tranh luận triều chính khi đi làm.
Chuyện cưới xin này y đã quyết rồi, không thể là không thể, có điều với biểu tình này của hắn, y nghĩ mình sẽ xuống nước một chút, dù sao một điều nhịn là chín sự lành mà.
– Thực ra ta không ra khỏi nhà thường xuyên, với cả chúng ta cũng không thân mật nơi đông người, mọi người sẽ không nghĩ ngươi nuôi nam sủng, càng không có hoài nghi gì về chúng ta.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp.
– Danh phận đối với ta không là gì cả, hơn hết là chúng ta thoải mái.
Muốn báo đáp ta thì còn nhiều cách lắm, không chỉ mỗi việc dùng chức tước đâu.
“Được rồi, vậy tuỳ theo ý ngươi vậy.” – Hắn hết cách, đành phải thuận theo ý ngươi.
Cưới xin là chuyện cả đời, y không chịu thì hắn cũng chả có quyền ép uổng.
Thôi thì cứ đợi một thời gian nữa, biết đâu bệ hạ nổi hứng sửa luật, cho phép đại thần cưới chính thê là nam.
Đến lúc đó, hắn với y sẽ đường đường chính chính về một nhà, tên nằm chung một gia phả mà không một ai có quyền đàm tiếu hay ý kiến gì hết.
– “Ngươi thêu gì thế?”
– À, ta thấy quán xá thiếu thốn đồ trang trí quá nên làm ấy mà.
“Sao không ra ngoài mua cho nhanh?” – Cử chỉ âu yếm của những người yêu nhau liên tục được hắn sử dụng.
Hết dụi, hít, sờ soạn vòng eo đến cắn nhẹ lên cổ đối phương.
Hắn cảm thấy thích thú với những hành động như vậy, như một phương thức đánh dấu chủ quyền.
Nói gì thì nói y cũng thuộc dạng có nhan sắc, lại biết chăm chút bản thân, sểnh ra đường một cái thì thiếu gì đứa bâu lại? Rồi lỡ tự nhiên một ngày nào đó hắn mất chồng luôn thì sao? Ai đền cho hắn? Vì vậy nên hắn phải có cách nào đó nói cho người ta biết mà không cần dùng lời, rằng y có vợ rồi, né xa xa y ra một chút.
– Có tham khảo, cơ mà đắt quá, thôi tự làm cho rẻ.
Vài ngày nữa xong rồi đem treo ngoài quán, chắc là sẽ ổn.
“Không được!” – Hắn bĩu môi, nói trắng ra là không đồng ý.
-“Của ai khác thêu thì có thể đem cho bàn dân thiên hạ xem được, riêng hàng của phu nhân nhà ta thì không.”
– Như nhau cả thôi, khác gì đâu mà phân biệt?
“Sao lại không khác! Nghệ nhân tú phường nó tầm thường lắm, gần như là đại trà, còn của ngươi nó độc quyền, chỉ để riêng cho ta ngắm thôi, không được mang đi đâu hết.” – Tại nơi đặt bàn trang điểm có lót một tấm đệm lớn, thêm cả mấy cái gối nên hắn tuỳ ý ôm lấy một cái mà lăn ra nằm bên cạnh y.
– “Ngươi mà đem nó đi, ta không chơi ngươi nữa đâu.”
Riết rồi y thấy hắn càng ngày càng nói chuyện đầy ám muội.
Cái gì mà không chơi y nữa? Cho hắn nói lại, ai mới là người bị chơi?.