– Được rồi, ngươi muốn thì cứ giữ nhưng phải để ta làm xong đã.
“Vẫn là ngươi thương ta nhất mà!” – Bản tính của Mẫn Hi khi bên cạnh y vẫn luôn là một đứa trẻ, trưởng thành được một chút lại quay về làm con nít.
Đó cũng là điểm y thích ở hắn.
Tuy lâu lâu hay ghen bóng ghen gió nhưng vẫn rất đáng yêu, khiến y không thể không bảo bọc hắn.
– “Cơ mà chuyện hôn sự ta vẫn mong ngươi suy nghĩ lại.
Lần trước từ chối ta rồi, lần này đừng từ chối nữa.”
Lần trước của hắn là cách đó 5 năm.
Lúc đấy hình như hắn vừa thi Hội xong, đề khá ổn nhưng hắn vì muốn trêu y mà về bảo y thành thân đi.
Lúc đó hết nửa câu của hắn là bông đùa, biết chắc y không tin, song lần này lại thật sự chân thành.
Hắn muốn giữ đồ của y làm cho riêng mình là thật, muốn cưới y, muốn y làm chủ nhân chân chính của Huỳnh phủ cũng là thật.
Y là một mảnh ghép không thể thiếu của hắn, nếu vụt mất người này, hẳn là hắn sẽ không chịu nổi.
– Nếu không cưới được trên danh nghĩa vậy chúng ta làm phu thê trên tinh thần đi.
Ta không muốn làm ái nhân của ngươi nữa, ta muốn làm bạn đời!
Thấy y không trả lời, hắn bồi thêm câu nữa.
Lập trường của y đó giờ vẫn là vậy, vẫn giữ vững cái quan điểm ban đầu.
Nếu đã như thế, hắn có hứa cho y thêm 1000 cái lễ thành hôn cũng không thể lay chuyển.
Tuy nhiên, 4 năm qua lăn lộn trên quan trường đã cho hắn biết rõ về việc dùng từ đồng nghĩa và xoay chuyển vấn đề sao cho thuyết phục.
Không có lễ thì thôi, trong lòng mình, người ta là chồng mình, vậy đủ rồi.
Nếu y thật sự yêu hắn, chắc chắn sẽ đồng ý mà, phải không?
Thoáng nhìn qua, hắn thấy y gật đầu.
Vậy là y đã đồng ý lời cầu hôn của hắn, trở thành một đôi hắn, cùng hắn đi tiếp quãng đường trước mắt.
Cơ mà vẫn phải xác định cho chắc đã!
– Ngưoi đồng ý?
Y vẫn tiếp tục gật đầu, vài sợi tóc khẽ rơi xuống, che mất một nửa gương mặt nhưng vẫn không giấu được nụ cười dịu dàng trên mặt.
Vừa nãy ngâm bồn làm tâm trạng của y đã thoải mái rồi, bây giờ lại đón thêm một tin vui nữa khiến y vạn phần hạnh phúc hơn.
Nói thật thì đến bây giờ, chuyện Mẫn Hi cầu hôn y sau kì thi đình vẫn chưa có phần nào phai nhạt trong tâm trí Hoàng Ngự Vũ.
Lần đó tuy biết hắn đùa nhưng y vẫn thấy có gì đó là lạ bên trong mình, như thể một ngày nào đó hắn sẽ lại nói câu này với y, bằng một giọng điệu nghiêm túc về chuyện của hai đứa.
Bây giờ, sau 4 năm, y đã thật sự đợi được rồi.
– Nhưng mà không thể để người khác biết trong nhà ta có chính phu được.
Vậy đổi lại nhé, ta gọi ngươi là nương tử, ngươi gọi ta là tướng công, chịu không?
Lại gật đầu.
Kì thực thì y cảm thấy xưng hô thế nào cũng không quan trọng bằng cảm giác của bản thân khi ở cạnh hắn và ngược lại, cho nên hắn muốn thế nào cũng được.
Làm vợ hắn không sao, thứ tự trên giường cũng chả là vấn đề gì hết, hơn hết phải là y được nhìn thấy hắn mỗi ngày.
Hai người yêu nhau thì việc quái gì phải quan tâm đến ai nằm dưới, ai nằm trên?
– Xuất giá tòng phu, với tư cách là chồng của ngươi, ta lệnh ngươi không được tự ý nói bản thân là nam sủng nữa.
Ngươi không phải nam sủng, ngươi là nguyên phối phu nhân của ta!
Hai người mải mê cười đùa, giỡn hớt mà không hề để ý đến phía sau cánh cửa gần đó, Ngọc Trúc đang đứng nhìn.
Một tay nàng che miệng, cười thật tươi.
Ngay cả bản thân nàng cũng chẳng hiểu vì sao lại cười, chỉ biết rằng lúc này nàng rất vui, không một lí do gì cả.
Nàng cầm con rối gỗ đứng nhìn một lát, sau lại tiếp tục bỏ đi.
Biệt phủ rộng lớn, không ai kiểm soát nổi chuyện nàng đi đâu, chỉ thấy nàng vừa đi vừa cười nói với con rối như thể nó là một người bạn của nàng vậy.
Mặt khác, Thục Xuyên vẫn không để cho y có thể tiếp tục thêu.
Hắn cứ thi thoảng lại chọc cười, hỏi chuyện, có khi lăn qua lăn lại trên người y.
Chuyện ban sáng khiến hắn suy nghĩ rất nhiều, từ trên triều đến cả đoạn đường về nhà.
Thái độ của Văn Đức Vương như vậy chắc chắn y muốn đánh.
Tính khí của Quân Bất Hận ai trong 4 người bọn hắn lại không biết? Y nói muốn có là sẽ lấy cho bằng được, muốn làm thì chắc chắn sẽ làm.
Huống chi Bất Hận còn là cục cưng của Biện Chương đế, chuyện thuyết phục bệ hạ cho dẫn quân chinh phạt là chuyện nay mai, một sớm một chiều.
Bất Hận mà đi thì 2 người kia sẽ đi cùng, hắn ở lại nhà coi sao được? Cho nên, hắn đang tìm cớ để nói với y: có thể hắn sẽ phải đi xa một chuyến, hai người ở nhà tự lo.
– À phải rồi.
Ngươi đọc nhiều sách như vậy, có biết vị nào là Thiên Hoàng Trục Doanh không?
Sắc mặt của Hoàng Ngự Vũ đột nhiên trở nên khó coi.
Dường như vị đó có một mối quan hệ gì đó với y hoặc liên can tới đời tư gia đình y nên mới phản ứng như vậy.
Y vén một bên tóc của mình ra sau tai, hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
– Tại ta nghe người ta nói cái năm ta thi là lấy đề từ chiếu chỉ của vị đó nên tò mò ấy mà.
Ngươi biết không? Nói ta nghe đi!
Dù cho hắn có làm đủ trò thì y vẫn ấp úng không chịu nói.
Thái độ này của y không chỉ không khiến hắn mất hứng mà ngược lại, hắn càng muốn tìm hiểu.
Chắc chắn người này phải là gì đó của y nên y mới ngại nói như vậy.
Kể cũng ngộ, nếu là vậy thì cứ nói đi chứ, hắn cũng có làm gì được đâu mà sợ.
– Người yêu cũ của ngươi hay sao mà không chịu nói thế?
“Không phải.” – Y đặt cây cọ trên tay xuống.
– “Chỉ là ngươi có thật sự muốn nghe không?”
– Không thì hỏi làm gì?
“Được rồi.” – Đến lúc này y mới chịu nói cho hắn.
– “Ngươi biết Đại Thịnh chứ?”
Hắn gật đầu.
Đại Thịnh là một nước bên cạnh, không quá rộng cũng không quá nhỏ, bù lại nghe nói nét văn hoá nơi đó rất độc đáo và pha chút thần bí trong những câu chuyện dân gian.
Hắn được mọi người kể lại rằng, cung thất Đại Thịnh là nơi nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Ở Đại Thịnh, Hoàng Gia là tuyệt mật, không ai được phép biết và cũng không ai dám biết.
Trừ những việc cần giao thương, buôn bán hay chiến lược quan trọng, Hoàng Đế cũng chẳng bao giờ lộ mặt ra bên ngoài.
– Ở Đại Thịnh có truyền thống cha truyền con nối, cũng giống bên ta.
Có điều, nếu ta nói Đại Thịnh từ lúc lập quốc tới giờ vẫn chưa có một lần chuyển giao triều đại thì ngươi có tin không?
“Sao lại vô lý như vậy?”
– Xuyên suốt hơn 3000 năm chiều dài lịch sử, Đại Thịnh được cai trị bởi 1 và chỉ 1 dòng họ hoàng gia duy nhất.
Người dân tin rằng họ là dòng dõi Nữ Thần Mặt Trời cao quý, vậy nên dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, hoàng gia vẫn như vậy, vẫn không đổi thay.
Đồng thời, ở Đại Thịnh, người ta không dùng từ Hoàng Đế, thay vào đó là Thiên Hoàng.
Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp.
– Người mà ngươi hỏi đến là vị thứ 17 – Thiên Hoàng Trục Doanh.
Hoàng gia Đại Thịnh không có họ, chỉ lấy tên và tên thật của hắn ta là Thành An.
Thời điểm hắn sinh ra là khi Đại Thịnh đã bước vào giai đoạn thịnh trị, không thiếu thứ gì.
Trong gia thất, hắn là đứa con thứ tư, từ nhỏ đã mang dung mạo thanh tú, đến lúc lớn lên lại càng đẹp hơn, nữ nhân nhìn chỉ muốn gả, nam nhân trót dại liếc một cái liền bị hắn hớp hồn đi mất.
Bỏ qua mấy cái giai đoạn tranh đấu đoạt ngôi thì giai đoạn trị vì của hắn là một trong những thời kì giàu có nhất của Đại Thịnh khi đất đai liên tục được mở rộng, đời sống nhân dân đi lên, đến mức tiền bạc từ đày đủ đến dư dả.
Nói chung đây là một thời đại cực kì đáng sống.
“Hắn có đẹp bằng ngươi không?” – Mẫn Hi chống cằm.
– Có lẽ hơn.
Hai người lại tiếp tục chủ đề cũ.
Cái đề thi năm đó của Mẫn Hi là lấy từ chiếu thư năm Trục Doanh thứ 4 của người đó.
Nội dung chiếu căn bản giống với những gì y dạy hắn, chép hết là phương án an toàn.
Ngoài ra đề thi không cấm thí sinh sáng tạo, vậy nên hắn viết thêm một số điều nữa, đỗ Trạng Nguyên là hợp lý.
Lúc đó hắn phục Hoàng lão sư nhà mình vô cùng, tới đề Điện thí mà cũng ôn trúng tủ được, có điều gặng hỏi y về cái chiếu đó lấy đâu ra thì y cứ cố tình đá sang chuyện khác, không muốn đáp hắn.
Thôi kệ, người ta không muốn nói thì hắn cũng không nên hỏi tiếp nữa.
Đậu thì cũng đậu rồi, giờ hỏi được cái tích sự gì đâu?
– Chủ nhân, bên ngoài có người tự xưng là Thuận Anh mời ngài đến Đằng phủ một chuyến ạ.
Nghi Thái đột nhiên bước vào thông báo.
Vừa nghe cái tên thôi hắn cũng đủ biết là ai đến rồi.
Thuận Anh là thư đồng của Đằng Trác Phù, chuyên chân sai vặt trong Hình Bộ, về nhà cũng không ngoại lệ.
Thủ hạ dưới trướng Đằng Trác Phù hôm nay chủ động tìm hắn sau giờ làm thì hẳn là Thượng Thư đại nhân lại có chuyện cho hắn làm nữa.
– Ta ra ngoài một chút.
Hắn quay sang hôn má y, đoạn đứng dậy cùng với Nghi Thái đến chỗ Thuận Anh đang đợi.
Ngóng đến khi bóng người khuất khỏi viện Thuận Hoa, y cũng đứng lên tiến về phía chiếc gương lớn phía sau bức bình phong.
Hoàng Ngự Vũ liếc ngang liếc dọc, sau khi xác định chính xác rằng không còn ai khác ở đó ngoài bản thân, y mới nâng váy bước thẳng vào bên trong gương.
Mặt kính là cánh cổng một chiều, để y thuận lợi đi qua xong xuôi rồi lại trở thành một chiếc gương bình thường như thể chưa có chuyện gì xảy ra..