Mặc dù được tạo điều kiện để bung ra toàn bộ sức lực, nhưng thực tế là chiến lực của hai bên chênh lệch quá lớn, bởi vậy hầu hết trận đấu chỉ vài cái hô hấp là đã kết thúc.
Kết quả đương nhiên là phe “học viên tiếp nhận khảo thí” bị thua không sao ngóc đầu lên nổi.
Tuy nhiên, xét về mặt điểm số dựa trên một vài phương diện, có một trăm lẻ hai học viên được học viện Dạ Tuyết thu nhận, trong đó có hai người tới từ Cửu Dương Thành.
Một là Tư Đồ Hạo Nam, còn người thứ hai là kẻ mà Cao Cường chưa từng giao lưu lần nào.
Chỉ là không như học viên nơi khác hiện đang rất mong chờ nhập học, Tư Đồ Hạo Nam và người này quyết định sẽ cùng đám bạn nối khố quay trở về Cửu Dương Thành.
Việc làm có phần theo cảm tính, cơ mà muốn dở hơi dở hồn thế nào là quyền của người ta.
Dù gì cũng là chỗ quen biết, Cao Cường với Trương Mẫn liền cùng họ ra phố dùng bữa cơm chia tay, sau đó mới quay trở lại học viện Dạ Tuyết để mà tiếp nhận biệt viện.
Theo lời Trương Mẫn giảng giải..
Lương Siêu Quần muốn tạo điều kiện để hắn nhanh chóng đề thăng tu vi, nên mới lạm quyền sắp xếp cho căn biệt viện ở khu vực dành riêng học viên năm thứ ba thế này.
Nhưng nào có thấy biệt viện kiến trúc cổ xưa, đều là biệt thự hiện đại sang chảnh đấy chứ?
Nhìn chung phong cảnh nơi đây có nhiều điểm tương đồng khu nhà giàu dưới Hạ Giới, với toàn là những căn biệt thự sa hoa nằm lẻ loi tại mảnh đất rộng lớn bạt ngàn hoa cỏ.
Khác biệt là mỗi mảnh đất đều có trận pháp phòng hộ bao trùm kín kẽ, tuyệt nhiên không thể làm phiền lẫn nhau, trừ khi dám vi phạm nội quy dùng tới cường lực công phá.
Theo chân nhân viên phục vụ, chẳng mấy chốc đã đi đến căn biệt thự đánh số hiệu A50.
Người này liền trao tay hộp đựng ngọc phù khống chế trận pháp, rồi xin phép cáo từ và rời khỏi.
Dưới những ánh mắt ngập tràn hiếu kỳ của đám học viên ở gần đây, Cao Cường cùng với Trương Mẫn mau chóng tiến nhập biệt thự, hệt như cặp đôi mới cưới đi xem nhà.
Đúng là nơi ở dành cho tầng thứ Thượng Tiên có khác, sớm đã lắp đặt đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, mấu chốt là tại bên trong biệt thự có tiên khí nồng đậm gấp mười lần.
Đáng nói là tiên khí ở mật thất dưới tầng hầm còn nồng đậm hơn nhiều.
Nhưng theo lời Tiểu Long Linh nói thì đây là do học viện dùng trận pháp đem tiên khí từ tiên mạch trong lòng đất dẫn dắt lên từng căn biệt thự, Cao Cường lập tức mất hứng.
Bởi vì nếu như hắn xuống đó ngồi vận công tu luyện, sợ rằng sẽ hút khô tiên mạch của người ta.
Làm vậy quá ác, thôi thì cứ coi như mật thất đã bị “niêm phong” đi vậy.
Dò xét thấy có đủ phòng ở dành cho mười người, Cao Cường liền nghĩ tới việc đón đám Phạm lão đầu bọn họ về đây cùng nhau sinh sống cho nó vui nhà vui cửa một chút.
Nghĩ là làm, hắn dứt khoát yêu cầu Tiểu Long Linh đi Long Đảo đón người.
“Aizzz..” – Tiểu Long Linh nghe xong thở dài nói:
“Hiện tại đón về chỉ khiến bọn họ chậm chễ tu hành, đó là chưa kể tới ngươi khí vận chuyên hại người. Tốt nhất là chờ đợi bổn tọa luyện chế Hoàng Long Đan xong rồi tính”
“Chẹp..” – Cao Cường buồn bực chép miệng hỏi:
“Ban chiều khoe khoang thấy gớm, giờ lại đổi giọng nghe có vẻ sẽ mất rất nhiều thời gian là sao?”
“Aizzz..” – Tiểu Long Linh lần nữa thở dài rồi nói:
“Bổn tọa cũng là bần cùng bất đắc dĩ, căn bản Ngũ Hành Hồ Lô hiện đang bế quan đột phá, phải đợi nó xuất quan đưa cho hồ lô quả thì mới đầy đủ tài liệu để mà luyện chế”
Thánh họ, con giun thối tha này rõ ràng đang nói dối.
Biết là thế nhưng không tiện bóc mẽ, Cao Cường liền nói sang chuyện khác:
“Ngươi xem mấy nàng phản ứng thế nào, nếu thấy muốn tới đây thì tìm đại cái cớ ngăn cản giúp ta”
“Được, tạm thời đừng kêu gọi bổn tọa” – Tiểu Long Linh nhanh chóng trả lời.
Hiểu rằng con giun cần phải thông qua máy game với điện thoại để tới gặp các nàng, Cao Cường không làm phiền nó thêm nữa, nhếch miệng mỉm cười nhìn sang bên cạnh.
Chỉ là nụ cười gọi đòn ngay lập tức bị thay thế hoàn toàn bởi vẻ mặt đần thối.
Đang sánh vai đi cùng nhau mà thế quỷ nào bà cô Trương Mẫn chạy đâu mất hút rồi?
Với chút ít kinh nghiệm đồng hành cùng mỹ nữ, thay vì dùng thần thức dò xét, Cao Cường liền tập trung lắng nghe, nhờ đó nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trên tầng hai.
Xen lẫn còn có tiếng ngâm nga khẽ hát, hiển nhiên Trương Mẫn đang tranh thủ tắm rửa.
Thoáng chút suy nghĩ, hắn dứt khoát chọn bừa lấy gian phòng ở tầng một. Tuy là loại phòng dành cho người giúp việc, nhưng quan trọng là tránh được tình huống bất tiện.
Chọn phòng ngủ xong, Cao Cường lững thững đi ra sân sau của biệt thự, nơi có cái bể bơi trong mắt hắn là thứ vô dụng, đem nó cải tạo thành sân lò rèn thì sẽ thiết thực hơn.
Thanh niên nghĩ là làm.
Ngặt một nỗi chưa kịp xuất ra vật liệu thì âm thanh xé gió truyền tới bên tai, và rồi Trương Mẫn với chiếc khăn lông trắng tinh quấn tạm trên người xuất hiện tại trước mặt hắn.
Cao Cường nhanh tay vuốt mũi, cười khổ nói:
“Ngươi cũng thật là, vội vã giây lát chả giải quyết được vấn đề gì đâu, mặc quần áo cho tử tế đi đã”
Trương Mẫn không nói không rằng đưa tay tóm lấy vai hắn, thân ảnh hai người liền cứ thế biến mất.
Đến khi xuất hiện trở lại thì cả hai đã đang ở tít trên mây, lúc này Trương Mẫn phóng xuất tiên nguyên bao bọc nâng đỡ lấy hắn, rồi nhanh tay “kháp kháp” thủ ấn triệu hồi.
Sau đó từ tay nàng bắn ra một vòng tròn đồ án, thứ này bay tới khoảng cách xa hơn trăm mét thì dừng lại và mau chóng biến lớn, nháy mắt đường kính đã đạt năm mươi mét.
“Kiuuuu..”
Bất chợt, một tiếng hót trong veo lanh lảnh vang vọng khắp trên bầu trời, tiếp theo đó liền thấy một đầu chim hạc to lớn có bộ lông màu trắng muốt từ đồ án bay vọt ra ngoài.
Trương Mẫn lập tức tóm lấy Cao Cường nhảy lên đầu chim hạc, khẽ hô một câu:
“Nhu nhi, bay theo hướng đông”
“Kiuuuu..”
Chim hạc lần nữa hót vang một tiếng lanh lảnh, rồi mới vỗ cánh bay vọt đi nhanh như chớp.
Mặt hàng này tốc độ có thể nói là nhanh khủng khiếp, nếu Cao Cường không kịp thời tóm lấy một chiếc lông vũ của nó thì sợ rằng đã bị gió tạt cho bay mất tích luôn rồi đấy.
Hắn có chút hâm mộ quay sang nhìn Trương Mẫn, tặc lưỡi nói:
“Phong Hạc xinh đẹp này ở đâu ra vậy? Chả bù cho ta gặp gỡ hết mèo đến chuột rồi lại lợn”
“Ta không thể tiết lộ” – Trương Mẫn nhún vai, mỉm cười trả lời:
“Đây là thông tin nội bộ của Thiên Môn nghiêm cấm lan truyền. Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi biết Phong Hạc chỉ bình thường thôi, đại lão còn triệu hồi tới Chân Long”
Cưỡi rồng thì oai như cóc luôn rồi.
Cơ mà Cao Cường hâm mộ chút thôi, chứ không có nửa điểm ao ước.
Nói chung oai hơn nữa cũng không ăn thua, căn bản cưỡi rồng cưỡi hổ hay cưỡi dị thú đi chăng nữa thì vẫn chỉ là phong cách cổ lỗ sĩ, chẳng có nửa tia đặc biệt hơn người.
Tóm lại là không bao giờ chất chơi bằng cưỡi chuột Hamster mập ú nu.
– —
Phong Hạc bay nhanh đến nỗi như muốn xé rách hư không, nhưng vẫn mất tới hơn một giờ đồng hồ thì mới đến địa điểm do Trương Mẫn chỉ định.
Theo lời nàng ta nói trước đó, mục tiêu là dãy núi đá khô cằn trong sa mạc hoang vu rộng lớn.
Đúng thật là như thế, tuy nhiên bãi đất trống tại trung tâm dãy núi đá lúc này đã bị nhuốm đẫm một màu đỏ sẫm với mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc.
Cao Cường hai mắt híp lại, trầm giọng hỏi:
“Ngươi có đem thần thức thẩm thấu xuống lòng đất được không?”
Trương Mẫn hít sâu một hơi, lắc đầu trả lời:
“Ta dò xét thì lâm vào quỷ dị huyễn cảnh, không kịp thời cắt đứt chỉ sợ đã gặp phải phiền toái”
“Ừm” – Cao Cường gật đầu khẽ đáp, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:
“Bên dưới có tế đàn là cái chắc rồi, gọi nàng kia quay về đây, tiện thể gọi gã Võ Đế tới luôn đi”
“Hả?” – Trương Mẫn giật mình quay sang nhìn hắn, lắp bắp gặng hỏi:
“Ngươi vậy mà biết Võ Đế? Với cả ngươi muốn gọi người thần kinh không ổn định đó tới thật ư?”
Cao Cường lần nữa khẽ gật đầu, rồi chỉ tay xuống bên dưới giải thích:
“Có khả năng đây là một trong những mắt xích của nghi thức triệu hồi, cần cường giả mạnh mẽ phá hủy, tiện thể phòng tránh trường hợp có kẻ khủng bố ẩn nấp đâu đó quanh đây. Vả lại đằng nào cũng phải gọi Võ Đế gì gì đó tới Dạ Tuyết Vương Thành”
Trương Mẫn không hề ngốc, híp mắt nhìn hắn một lúc rồi xuất ra điện thoại.
Nhìn nàng ta ngồi bên cạnh gọi điện thoại, Cao Cường khóe mắt không khỏi giật giật.
Thánh họ, cứ như thế này bảo sao mặt hàng Tiểu Long Linh cái gì cũng biết, cái gì cũng hay.
– —
Nửa giờ sau.
Đường Phi Nguyệt ngồi trên đầu Hỏa Diễm Sư bay tới.
Cao Cường ngước mắt nhìn mà trong lòng không khỏi tấm tắc.
Hai tháng trước bà cô này chạy tới đưa Thăng Linh Đan, liền mơ hồ cảm thấy nàng ta là người tính cách bạo lực, hiện tại đã có thể khẳng định chắc chắn.
Cưỡi đầu Hỏa Diễm Sư trông hung tợn hết nấc thế kia cơ mà.
Không hề biết đang bị nghĩ xấu, vừa đáp xuống mặt đất, Đường Phi Nguyệt liền nhíu mày hỏi:
“Mẫn Mẫn, rốt cuộc gọi ta về đây làm gì? Ta đang bận đi tìm kiếm vị trí huyết tế khác nữa đây này”
Trương Mẫn chỉ tay vào tấm bản đồ đang bày trước mặt, tặc lưỡi nói:
“Tiểu Nguyệt, ngươi đánh dấu những vị trí đã phát hiện thử xem, có lẽ không cần tiếp tục tìm kiếm”
Đường Phi Nguyệt không mấy tin tưởng, nhưng vẫn nhấc bút điểm vài chỗ trên bản đồ rồi nói:
“Trước mắt phát hiện ra năm vị trí, đặc điểm na ná nơi đây đều có huyễn trận quỷ dị cản trở tra xét”
“Đã đủ rồi” – Cao Cường mở miệng xen lời, sau đó đoạt lấy bút điểm liên tiếp bốn chỗ và nói:
“Đây là chuỗi tế đàn liên kết có công dụng triệu hồi Ma Thú, có kẻ âm mưu gây ra bạo loạn đây mà”
Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt nghe vậy liền cúi xuống xem bản đồ, cũng là lúc Cao Cường múa bút họa vẽ xong đường nét kết nối chín tụ điểm tế đàn.
Cơ mà điểm mấu chốt nằm ở những tế đàn chôn sâu dưới lòng đất, bởi vậy khi nhìn vào hình đồ án do hắn vẽ ra sẽ không nhận thấy điều gì khác thường.
Thừa biết hai bà cô này nghi ngờ, Cao Cường nhún vai nói:
“Các ngươi không tin cứ việc làm gì mình muốn, chẳng may đánh rắn động cỏ để hắc thủ chạy mất thì đừng hối hận. Vả lại hoàn toàn có khả năng hung thủ còn bố trí tế đàn ở khu vực khác, tốt hơn hết là ngồi yên đợi Võ Đế đến rồi hẵng làm ra hành động”
Đã nhiều lần chém giết Dị Tộc, khổ nỗi không tích lũy được kiến thức liên quan tới tế đàn.
Sau cùng, ngay cả Đường Phi Nguyệt cũng đành tin tưởng chứ chẳng biết làm gì hơn.
Và thế là trong quãng thời gian chờ đợi vị Võ Đế đầu óc lỗi nhịp kia đến, hắn cùng hai nàng Tiên Vương xinh đẹp liền ngồi quây quần bên đống lửa ăn thịt nướng đốt thời gian.