Thời gian nhanh chóng trôi qua và chẳng mấy chốc đồng hồ đã điểm một giờ đêm, lúc này hai nàng Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt bắt đầu có dấu hiệu hết kiên nhẫn.
Đặc biệt là hỏa hệ tu sĩ như Đường Phi Nguyệt tính cách vốn luôn vô cùng táo bạo. Bởi vậy hoàn toàn có khả năng ngồi chờ thêm nửa giờ sẽ khiến bà cô này máu điên sôi sục.
Nàng ta sống hay chết đối với Cao Cường không có nửa xu quan trọng.
Mấu chốt là đang ấp ủ mưu đồ cá nhân, hiển nhiên không thể để bất kỳ ai phá bĩnh.
Mà thuyết phục bằng mồm chắc chắn không có tác dụng gì, thôi thì tụng niệm Độ Tâm Kinh thử xem sao, hi vọng có thể khiến cả hai bà cô này lăn ra ngủ say cho đỡ phiền toái.
Thanh niên nghĩ là làm, hắn lập tức ngồi khoanh chân ngay ngắn, miệng khẽ lẩm bẩm:
“@#$%.. @#$%.. @#$%..”
Câu kinh tối nghĩa khó hiểu, lại thêm hai nàng không một chút đề phòng, dần dà cả Trương Mẫn lẫn Đường Phi Nguyệt đều bị Độ Tâm Kinh dẫn dắt chìm vào giấc ngủ say.
Ngặt một nỗi hắn đã lâu rồi chưa ngủ, liền cũng gục xuống không còn biết trời đất là gì.
– —
“Bộp.. Bộp.. Bộp..”
Không rõ đã trải qua bao lâu, Cao Cường chợt cảm giác bị người vỗ mặt nên giật mình ngồi bật dậy.
Vừa mở mắt ra liền thấy Đường Phi Nguyệt sắc mặt giận dữ hằn học nhìn mình, còn Trương Mẫn đang đứng tại đằng sau cùng một gã trung niên hình thể khá là vai u thịt bắp.
Mặc kệ Đường Phi Nguyệt ngồi đó gầm gừ, Cao Cường đứng dậy nhìn về hướng dãy núi, xác định vẫn còn nguyên trạng, mới có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm lấy một hơi.
Cúi xuống xem đồng hồ thì thấy chuẩn bị bước sang ba giờ đêm, hắn tặc lưỡi nói:
“Tế đàn này tùy thuộc thời gian vận hành mà triệu hồi tới loài Ma Thú khác nhau. Ta nghĩ hung thủ đang canh me ba giờ gọi Ma Hổ, hoặc sẽ chờ đến năm giờ để gọi Ma Long”
Vừa nói dứt lời, Đường Phi Nguyệt liền đưa tay tóm lấy cổ áo hắn, lạnh giọng hỏi:
“Tiểu tử ngươi làm ra việc xấu mà không giải thích gì à? Lỡ hung thủ gọi Ma Thú tới rồi thì sao hả?”
“Đứng qua một bên chơi đùa đi” – Cao Cường dứt khoát gạt phắt tay nàng ta ra, không chút khách khí nhíu mày quát. Chỉ là khi nhìn sang gã trung niên, hắn lập tức hóa đá.
Ban nãy ngồi bệt ở dưới đất thấy vai u thịt bắp đến khiếp người luôn ý chứ, hiện giờ đứng nhìn sang thì mới biết gã Võ Đế đầu óc lỗi nhịp này chiều cao cũng quá là khiêm tốn.
Nói chung cao chưa tới mét rưỡi, thân hình dày cộp cơ bắp cuồn cuồn, bởi vậy chân tay trông lại càng ngắn ngủn. Kiểu như chín mười tuổi đã tập cử tạ nên không lớn được.
“Hừ..” – Võ Đế hừ lạnh một tiếng, gằn giọng quát:
“Tiểu tử, mau thu hồi ánh mắt bẩn thỉu của ngươi, kẻo bản Đế đập cho một trận nhừ tử bây giờ”
Nhìn gã mặt thộn này hung hăng đe dọa, Cao Cường thiếu chút bật cười ra thành tiếng, thú thật hắn không sao ngờ tới Võ Đế khiến Trương Mẫn sợ hãi lại đặc thù vậy đâu.
Nhưng tuyệt đối không được phép coi thường, nhìn mặt mà bắt hình dong là rất dễ ăn thiệt thòi.
Cao Cường liền rải bản đồ ra đất, chỉ tay tới vị trí nằm ở giữa chín khu tế đàn và nói:
“Nếu đúng như ta phán đoán thì hung thủ hẳn là đang túc trực ở đây, chính là địa điểm triệu hồi Ma Thú. Cái khó là rất có thể bọn chúng còn dở trò tại nơi hoang vu khác nữa, bởi vậy ngoài việc phá hủy tế đàn, cần bắt sống hung thủ đem về tra hỏi. Cái này xin Võ Đế tiền bối lưu ý”
Võ Đế đưa tay lên xoa đầu, ngại ngùng nói:
“Tiểu tử, ban nãy bản Đế dò xét huyễn cảnh khủng bố kia phát hiện thấy khí tức của Hoàng Cấp Dị Tộc, mà tầng thứ này thì ngay cả đám lão Tiên Tôn cũng không ép cung nổi. Điểm mấu chốt là bọn chúng luôn sẵn sàng tự bạo, bắt sống đem về chỉ sợ dưỡng thành tai họa hết cứu”
“Ta biết rõ” – Cao Cường gật đầu cười nhạt:
“Dị Tộc đáng sợ nằm ở chỗ linh hồn quỷ dị, nhưng chỉ cần tiền bối làm theo hướng dẫn của ta, cam đoan có thể nhẹ nhõm phong ấn thức hải của bọn chúng. Còn lại việc ép cung cứ giao cho ta là xong ngay, đảm bảo sau vài hơi thở là sẽ móc ra hết toàn bộ ký ức từ nhỏ đến lớn”
“Vậy được” – Võ Đế lập tức vẫy tay cười nói:
“Đưa biện pháp phong ấn cho ta, báo trước khóa không xong thì tiểu tử ngươi chờ ăn đòn là vừa”
“Không vội” – Cao Cường dứt khoát lắc đầu:
“Mỗi loài tương ứng với cách thức phong ấn khác nhau, giờ đến đó xem là loài Dị Tộc nào cái đã”
Đứng một bên nhìn hai người bàn chuyện, Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt tức ngứa răng ngứa lợi, các nàng không ngờ sẽ có ngày rơi vào cảnh bị coi như vô hình thế này.
– —
Võ Đế đích thân mang theo cả đám xuyên toa hư không, thành ra chỉ sau có một phút là đã đến bầu trời phía trên dãy núi mà Cao Cường cho rằng là nơi hung thủ dở trò mờ ám.
Tuy nhiên lúc này không cần phải hoài nghi nữa rồi.
Bởi vì lọt hỏm bên trong dãy núi có bãi đất trống do cường lực san phẳng, hiện đang có thân ảnh cao lớn dùng máu tươi họa vẽ quỷ văn đầy mặt đất, làm việc chăm chú vô cùng.
Chứng tỏ kẻ này trình độ thua kém quá xa Võ Đế, không hề phát giác có người ẩn nấp trên bầu trời.
Võ Đế cẩn thận dò xét xung quanh một phen, xác định không còn kẻ nào khác ẩn nấp, liền dứt khoát mang theo cả đám đáp xuống đỉnh ngọn núi ở ngay gần kề bãi đất trống.
Nhìn mặt mũi ngu ngu thế mà tạo nghệ không gian pháp tắc cao siêu ra phết đấy chứ.
Cao Cường không chút tiếc rẻ đối với Võ Đế bật lên ngón tay cái, cười nhạt:
“Hắc hắc, ngươi ngồi chờ thế này là muốn đánh với Ma Thú một trận hay gì đây?”
“Chính là có ý này” – Võ Đế gật đầu thành thật trả lời, sau đó nghiêm túc hỏi:
“Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ thử xem mặt hàng này gọi đến Ma Thú cấp bậc nào vậy?”
“Tùy thuộc hên xui” – Cao Cường không nửa điểm che giấu, nhún vai nói ra:
“Ăn may chó ngáp phải ruồi thì có thể triệu hồi tới Thần Đế Ma Thú, còn đen đủi thì gọi trúng thứ yếu ớt như con giun đất chẳng hạn. Cơ mà tuyệt đối không đánh động được Chí Tôn Ma Thú, bởi vì đám này cũng giống Chí Tôn Tiên Tôn đã thoát ly khỏi một vài pháp tắc trói buộc”
“Hắc, vậy thì tốt rồi” – Võ Đế mười phần kiêu ngạo vặn bẻ khớp tay cười nói:
“Không phải tự hào chứ bản Đế vô địch phía dưới Tôn Cấp, Thần Đế Ma Thú còn chưa đủ tuổi gọi nhịp, cho dù là Chí Tôn Tiên Tôn phổ thông cũng có thể đánh kêu cha gọi mẹ”
Thánh họ, mặt thộn này đang ra oai với bản thiếu gia có phải không?
“Xùy..” – Cao Cường bĩu môi khinh bỉ ra mặt, hất hàm chất vấn:
“Thế lúc tu vi chỉ là Đế Thể trung kỳ, ngươi có thể một ngón tay giết chết Huyền Tiên hay không?”
“Nha..” – Võ Đế nghe vậy không khỏi tặc lưỡi, cười híp mắt nói:
“Hiện giờ có thể khẳng định ngươi cùng với bản Đế là đồng đạo, việc này rất đáng để mở tiệc ăn mừng. Chỉ là Trương nha đầu còn nói ngươi đứng im một chỗ cũng đánh thắng Địa Tiên viên mãn, nghe hơi khó tin một xíu, liệu có thể tiết lộ đã đạt tới bao nhiêu tiên lực rồi hay không?”
“Được” – Cao Cường sảng khoát gật đầu trả lời, nói xong liền nhấc tay đánh ra một quyền mang theo toàn bộ lực lượng, dù là Thượng Tiên cũng không thể nuốt trôi đâu này.
“ĐÙNG..”
Một quyền cứ thế nện thẳng vào giữa mặt Võ Đế, nhưng ngoại trừ vang lên âm thanh va chạm khô khốc thì không còn gì khác nữa, thậm chí một tia dư ba khí lãng cũng không.
Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ thiếu chút lăn đùng ngất xỉu.
Tiểu tử này quá là biết cách tìm chết, kiểu gì cũng bị đánh một trận nhừ tử cho mà coi.
Hai nàng vừa định nhắm mắt bịt tai thì thấy Võ Đế vẻ mặt kinh hãi tấm tắc nói:
“Chậc chậc, tiểu tử ngươi quái dị không hợp thói chút nào, rõ ràng vẫn chưa đột phá Đế Thể hậu kỳ mà lực đạo đã xấp xỉ bốn trăm tiên lực. Nếu không phải đích thân trải nghiệm thì có bị đánh chết cũng chẳng tin nổi. Ngươi tu luyện như thế nào vậy? Chỉ điểm bản Đế được không?”
Cái gì?
Võ Đế kiêu ngạo luôn mở mồm mắng chửi các vị đại lão là cái đám bàng môn tà đạo, vậy mà lúc này lại ném sạch mặt mũi để nài nỉ một tiểu tử chưa ráo máu đầu chỉ điểm cho?
Đường Phi Nguyệt không tài nào tin nổi vào những điều mắt vừa thấy tai vừa nghe, dứt khoát khua tay véo đại vài nhát, báo hại Trương Mẫn ngồi bên cạnh liền kêu la oai oái.
Không rảnh để ý hai nàng ngồi một bên nghịch ngợm, Cao Cường thu hồi tay, lắc đầu nói:
“Đúng là ta truy cầu nhục thân lực lượng, vấn đề là cách thức tu hành khác biệt, đừng nghĩ đến chuyện chỉ điểm, hơn nữa dù đưa công pháp ngươi cũng chẳng tu luyện được. Thế nhưng ta có một biện pháp giải quyết ám tật trong cơ thể ngươi, có điều sẽ mất rất nhiều thời gian”
“Chắc chứ?” – Võ Đế vẻ mặt biến đổi nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Cần phải biết bản Đế đã từng dùng Thánh Cấp đan dược nhưng hiệu quả gần như không có”
“Chắc chắn” – Cao Cường mười phần tự tin nhếch miệng cười nói:
“Chỉ là cái giá mà ta đưa ra hơi bị đắt đỏ một chút, ngươi có trả nổi hay không mới là vấn đề”
“Nói giá đi?” – Võ Đế dứt khoát phất tay hỏi thẳng, thần thái cực kỳ đại gia.
Cái gì chứ thiên tài địa bảo với kỳ hoa dị thảo các thứ các kiểu ở trong bảo khố Thiên Môn có mà đầy, cùng lắm chạy về rình rình trộm ra một mớ ném cho tiểu tử này là xong.
Cơ hội chặt chém đã tới.
“Hắc.. Hắc..” – Cao Cường cười cợt đầy xấu xa, xòe mở hai bàn tay và nói:
“Ta cần mười mỏ hạ phẩm tiên mạch trữ lượng bậc trung, ngươi đừng có vội chê đắt làm gì. Bởi ta dùng để nhanh chóng đề thăng tu vi, như thế chữa trị sẽ càng thêm hiệu quả”
Võ Đế có hơi khó tin nhìn hắn chằm chằm, rất lâu sau mới ngập ngừng hỏi:
“Tiểu tử ngươi xác định muốn mười mỏ hạ phẩm tiên mạch?”
Aizzzz, Võ Đế cái khỉ gió gì mà có chút xíu như vậy cũng không đưa ra nổi?
Thế mà không biết xấu hổ còn luôn mồm bản Đế này bản Đế nọ? Làm cứ tưởng là kẻ giàu có lắm.
Cao Cường trong lòng buồn bực khó tả, liền phất tay nói:
“Yên tâm đi, ta là kẻ thấu tình đạt lý, mười mỏ đúng thật là con số không hề nhỏ. Giờ ngươi đưa được bao nhiêu thì đưa, sau này liền ra sức giúp ta đào về cho đủ số là xong”
“Ách..” – Võ Đế thấy hắn hiểu lầm, khẽ lắc đầu cười khổ:
“Ý bản Đế không phải thế, kỳ thực mười mỏ hạ phẩm tiên mạch chả đáng là gì. Nói chung chỉ cần có chút xíu hiệu quả, bản Đế không ngại đưa tặng ngươi hẳn hai mươi mỏ”
Thánh họ.
Cao Cường trong lòng không khỏi điên cuồng gào thét, không ngờ lại bị mặt thộn này khinh bỉ một cách đầy nghệ thuật như thế, cái này nhục nhã biết nhét đâu cho hết bây giờ?
“È hèm..”
Đúng lúc này bên tai vang lên tiếng đằng hắng.
Cao Cường với Võ Đế quay sang liền thấy Trương Mẫn xoa xoa huyệt thái dương, nghiến răng nói:
“Hai ngươi định ngồi nói nhảm đến khi nào? Không thấy gã Quỷ kia bắt đầu thi pháp rồi ư?”