Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 12: Chương 12



*ting ting ting ting* – tiếng đồng hồ báo thức reo lên khiến nó choàng tỉnh, nó ngồi bật dậy, My đã ngồi ở cái giường đôi diện nhìn nó chằm chặp tự bao giờ.
– đêm qua đi đâu vậy hả?-My hỏi nó với bộ mặt đang lại.
– ….. – nó ngơ ngác, thật ra nó cũng chả nhớ rõ, chỉ là đêm qua nó đã đi dạo đâu đó rồi…. rồi…. dòng hồi tưởng khựng lại, nó không nhớ thêm được gì.
– hừ! đi lung tung ở đâu rồi ngất xỉu! may là có Nam đưa về phòng không thì mày thành ma chơi rồi!-My đã nhận ra khuôn mặt có in 3 chữ “KHÔNG-NHỚ-NỔI” của nó nên trách móc.
– Nam? xỉu? mà sao tao xỉu?- nó ngơ..
*cốp*- My đã đáp ngay vào đầu cái cốc không thương tiếc.
– yếu mà khoái ra gió, bị cảm nên xỉu chứ sao!- My trừng mắt với nó.
– à ờ… – nó nhe răng rồi ôm thụp lấy đầu để tránh cái cốc thứ hai của My.
*cộc cộc cộc* – tiếng gõ cửa vang lên, My nhanh chóng nhào ra mở cửa, nó vẫn không để ý lắm cho đến khi cả ba đứa con gái kia hét toáng lên “AH ANH TUẤN ANH!!!!!!”. Nó giật nãy mình, mắt lại hơi cay, mũi nó đỏ ửng lên như sắp khóc.
– Ăn mau đi kẻo lại đau dạ dày!mặt sao lại đỏ bừng lên thế kia?- hắn bưng một tô cháo còn nghi ngút khói tiến về phía nó.
– hôm qua con hâm này đi lung tung bên ngoài đến nỗi ngất đi đó anh!- My hếch mũi lên kể tội nó.
– mày… – nó dứ nắm đấm về phía My.
– bộ bị ngốc hả? sao lại đi lung tung như vậy?- hắn cáu gắt với nó nhưng tay vẫn cứ chìa muỗng cháo vừa được thôi nguội về phía nó.

– ưm… – nó cố nặn ra nụ cười mà ăn hết tô cháo được hắn đút cho từng muỗng, nó vẫn đau lắm khi thấy hắn chứ, nhưng nó tự nhủ một chút nữa thôi, cho nó bên hắn một chút nữa thôi…. nó sẽ cố rời xa hắn sau…
– đi nhé! lát gặp!- Hắn giơ tay tươi cười với nó sau khi ép nó ăn hết tô cháo trong tiếng trầm trồ của ba đứa con gái kia.
– sướng quá nhá! được hot boy để ý! – ba đứa con gái trụm lại nó trầm trồ, nhưng ánh mắt nó chỉ luyến tiếc nhìn theo hắn không rời cho đến lúc hắn đã ra khỏi phòng.
Sau khi thăm đồi cát và ăn trưa, trường tụi nó sẽ khởi hành về Thành phố HCM. Đây cũng là lúc nó trở nên hoang mang, nó không muốn giáp mặt với Chi hay hắn, nhưng ngồi chung một xe thì phải làm sao? nó đâu thể trèo lên nóc xe mà ngồi?
– dán thuốc say xe đi nè!- anh nó từ đâu đi tới khiến nó giật nảy và bay ra khỏi sự trằn trọc.
– xe lớp anh hai chỉ có hơn 30 người thôi hả hai?- nó chụp lấy tay anh nó hỏi dồn.
– ờ! nhưng mà sao?- anh nó nhìn nó khó hiểu.
– cho em đi chung xe với lớp hai được không? xe lớp em tận 44 người ngộp ngạt lắm!- nó chau mày ra bộ đáng thương làm anh nó mềm lòng, với sự xã giao rộng và có uy tín nên anh nó ngay lập tức nhận được sự đồng ý của giáo viên chủ nhiệm lớp nó.
Nó đã thấy có chút an lòng nhưng sao vẫn thấy khó chịu ở tim? xe lớp anh nó chuẩn bị xong trước nên khởi hành trước, trên xe của nó cả hắn, My và Nam đã sớm nhận ra sự vắng mặt của nó mà thắc mắc.
– Linh đâu?- Nam quay sang My
– không biết nữa! rõ ràng là ăn trưa xong nó chạy qua phòng vệ sinh chút nhưng lúc sau My kím mãi mà không thấy! cứ tưởng nó lên xe trước rồi!- My lắc đầu lo lắng.
– chị ơi! xe thiếu một bạn nữ tên Trần Gia Linh! – tiếng hắn dõng dạc từ đằng sau khiến mọi con mắt đổ dồn về.
– à bạn Gia Linh hiện đã trên xe số 09 rồi các bạn ạ! do tình hình sức khoẻ không tốt nên bạn Linh được điều qua bên xe ấy vì xe bên ấy chỉ có 36 bạn thôi vậy nên các bạn cứ yên tâm nhé, nào chúng ta bắt đầu khởi hành về trường nào! – chị hoạt náo viên nhanh nhẹn giải thích.

– chết tiệt!- hắn đấm tay vào ghế bởi nếu hắn nhớ không lầm thì xe số 09 là của lớp anh nó.
Suốt quảng đường ngày hôm đó có hai tên con trai cứ thẩn thờ mà nhìn ra cửa sổ, cũng suốt ngày hôm đó nó đã tựa lên vai anh nó ngủ thật yên bình, lúc nào cũng vậy, anh nó luôn mang đến cho nó cảm giác an toàn, nhưng nó cũng vô tình gây ra sự khó chịu đến nghẹt thở ột cô gái khác- Yến! Tình yêu thật vô cùng phức tạp đến nỗi nó khiến cho con người ta không bao giờ có thể hiểu hết được, con người ta thường yêu bằng não đầu tiên, khi họ bắt đầu cảm thấy thú vị và yêu thích tính cách hay vẻ bề ngoài của một ai đó thì họ đã bắt đầu yêu bằng não, khi họ đã đạt đến sự rung động ở trái tim, họ bắt đầu yêu bằng tim, và đây cũng là giai đoạn rất đẹp nhưng đôi khi lại vô cùng đau đớn, nó sẽ lấy đi nước mắt, niềm vui của một người đang yêu thật sự, và đôi khi là máu…..
*******
– Linh… Linh.. – nó nhẹ lay nó dậy.
– ưm.. tới nơi rồi hả hai?- nó dụi mắt mệt mỏi.
-ừm! tới trường rồi! xuống thôi!- anh nó lôi nó đi.
– ưm…- nó mệt mỏi bước theo trong vô thức.
* vụt * – xe của hắn và nó vụt qua nhau như trò đùa của định mệnh, xe lớp anh nó đến trường trước, 10ph sau thì xe lớp nó mới đến nơi, nhưng trước lúc đó nó đã ngoan ngoan leo lên chiếc taxi mà anh nó gọi sẵn, trong tích tắc, xe taxi mà nó ngồi vụt qua xe hắn, hai chiếc xe chạy ngược hướng nhau, hai con người nhìn về cùng một hướng nhưng lại không thấy nhau, trò đùa của số phận thật kì lạ…..
Về đến nhà nó thả phịch mình xuống giường không con chút sức sống, nó lại nhớ hắn, nhớ đến cái lí do mà hắn để ý đến nó, nhớ đến việc cô gái tên Chi là mối tình đầu của hắn, mắt nó lại cay xè, sống mũi dợn lên từng đợt thổn thức, cổ nó cố nghẹn lại để ngăn những tiếng nấc, nó lại khóc, cứ khóc… nó cảm thấy rất đau, hoá ra cảm giác nhói đau ở tim là có thật, vậy mà trước giờ nó cứ nghĩ đó chỉ là sự cường điệu hoá của thơ văn và âm nhạc… Tay nó nhẹ nắm lấy mặt dây chuyền hình khoá son đó khóc nấc lên từng đợt, nó tháo sợi dây chuyền ra trong sự cay đắng tột độ, nó cảm thấy mình thật quá ngây thơ, chỉ được hắn tặng ột sợi dây chuyền mà đã vội tin hắn yêu nó, yêu chính bản thân nó! để rồi được một người con gái cho biết nó đã lầm tưởng, nó thật quá ngu ngốc!
” I am run run run to you… and i keep you safe forever…” (Run to you-Angel Eyes Ost) – Tiếng chuông điện thoại nó vang lên.
” ông chủ đang gọi ” – dòng hiển thị trên điện thoại làm nó chợt nhói, phải! ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã coi nó là ôsin cho hắn chứ đâu có ngọt ngào gì, nó nắm chặt lấy điện thoại nhưng không bắt máy, nước mắt nó rơi lã chã, cuộc gọi vừa tắt cũng là lúc nó nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, nó sợ nếu hắn cứ tiếp tục gọi thì nó sẽ không cầm lòng mà bắt máy mất… nó không muốn như vậy, nếu tiếp tục chấp nhận bên hắn cũng chính là chấp nhận sống trong lớp vỏ bọc của em gái hắn chứ không phải là chính nó, như vậy nó sẽ chẳng thể chịu được dù là một phút, đau lắm, nhỡ đâu nó sẽ không chịu được mà trở nên xấu sa? Nó thực sự không muốn xuôi theo chiều hướng đó, nó sẽ rời xa hắn, nó sẽ đau nhưng chắc hắn sẽ không sao! hắn đã có mối tình đầu bên cạnh mà…
*******

Lại một ngày mới bắt đầu…..
“Hôm nay có nên đi học không? mình thật sự không muốn giáp mặt anh ta! đi, không đi, đi ,không đi….” – nó ngồi đếm từng hạt trên xâu chuỗi một cách thẫn thờ…
– Đi! – nó chợt thốt lên đầy hy vọng rồi nhanh chóng tắt ngấm… Nó đang mong chờ cái gì thế này? chẳng lẽ nó đã thích hắn thật? tình cảm thật khó chịu nó làm con người ta đau đớn như một cơn cảm cúm ,dù họ có cố gắng quên đi nhưng cơn cảm cúm vẫn còn đó! liều thuốc tốt nhất có lẽ là lãng quên! nhưng ngay cả thuốc cũng cần có thời gian để phát huy tác dụng, vậy nên nó sẽ cố mà quên đi, như vậy sẽ hay hơn vì nó đâu thể lảng tránh hắn cả đời….
Gió nhẹ và nắng sớm khẽ luồn qua làn tóc mai mềm mại của nó, có lẽ gió và nắng cũng đang an ủi nó, phải! nó còn My, còn anh nó, còn Nam, như vậy là đủ, nó sẽ cố gắng không cần hắn…
– hey! – Nam đã đứng dựa vào cổng trường từ bao giờ, vừa thấy nó cậu chàng đã chợt vui mừng.
– hôm qua đánh lẻ vui quá ha?- Nam giận dỗi nhìn nó.
– đâu có! tại xe anh tui đỡ ngộp hơn nên tui xin qua đó. – Nó mỉm cười.
– ừa! – không để nó nói thêm gì Nam khoác tay lên vai nó lôi đi.
Được chào đón nồng nhiệt cùng nắng và gió, sự quan tâm nhẹ nhành ấm áp của Nam làm nó vững dạ hơn rất nhiều!
– ê nhóc! lại đây lại đây!- My dí nấm đấm “chào đón” nó khi nó vừa bước vào lớp, không hiểu sao nó lại thấy vui, thấy bớt lạc lõng giữa dòng chảy vô tình của thời gian, thời gian nó còn được bên hắn đã chấm dứt!
Hai tiết học trôi qua, trái hẳn với dự tính của nó, nó không hề thẫn thờ mà ngược lại rất hăng hái, nó muốn tập trung vào việc học để không phải nhớ đến hắn và tập quên đi hắn để không còn phải đau, phải nhớ…
– hôm nay để tao đi mua đồ ăn cho, căn tin có loại bánh mới ngon lắm!- nó hăm hở đề nghị, nó tự muốn bản thân trở nên thật bận rộn.
– ok!ok!- My đồng ý hai tay.
– để Nam đi chung!- Nam nháy mắt.
– ừa! đi!- nó tươi cười.

Tại căn tin…
– cái này.. cái này…- nó nhón lên cố với đến trai nước ép dâu ở ngắn trên cùng của tủ lạnh.
– sh…. – Nam chỉ cành giơ tay lên là đã lấy xuốg ngon ơ.
– cảm ơn hí hí quên mất có siêu mẫu đi cùng!- nó tít mắt, xung quanh nó là hàng loạt ánh mắt ghen tị dán chằm chặp vào, họ ghen tị khi nó được đi với anh chàng đẹp như hoa với chiều cao 1m80 đáng ngưỡng mộ, nó không hề để ý tới sự may mắn của nó, nó vốn không phải đứa vô tâm nhưng có lẽ trái tim của nó dặn dò nó đừng quá quan tâm điều gì, cẩn thận sẽ đau…
Những lời xì xào bàn tán về nó và Nam tự nhiên ngớt đi và chuyển hướng.
– bộ ba kìa!!- tiếng cô gái nào đó hét lên, lập tức hàng chục con mắt chuyển hướng về phía cửa căn tin.
* cộp cộp cộp* – tiếng những chiếc giày nện vào sàn nhà nhanh chóng về phía ba con người ưu tú mang tên “bộ ba” kia,
*lách tách tách* – tiếng những chiếc điện thoại và máy ảnh vang lên đều đều biến những cô cậu học sinh thành tay săn ảnh thứ thiệt.
– woaa chị Chi về nước rồi!
– nghe nói chị Chi và anh Tuấn Anh là một cặp từ năm lớp 10 đó!
– anh chị ấy đẹp đôi thật, vẫn luôn là couple đẹp nhất trường mình.
Những lời tán thưởng rầm rộ khiến nó dù muốn giả điếc cũng không thể chối, nó khẽ nhói, mắt lại cay, tay chân tự nhiên run lên từng đợt.
– đi thôi!- Nam đã sớm nhận ra ánh mắt tổn thương của nó. Nam kéo nó chạy về phía cửa sau, nó chạy theo trong vô thức, nó không thể khóc, nó chỉ thấy nghẹn, nghẹn ứ ở cổ, mắt dù cay nhưng lại không thể rơi được nước mắt, tay dù run nhưng cứ cứng đờ ra thụ động để Nam kéo đi.
Đằng sau nó, hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhưng rõ ràng là ánh mắt đang lia ra xung quanh tìm nó, hắn đã đi qua lớp nó, không có, nhờ người lên sân thượng, không có, cả căn tin chẳng lẽ cũng không? điện thoại thì không bắt máy, hắn như muốn điên lên được, hắn muốn vùng chạy ra khỏi cái bộ ba đó mà đi tìm nó nhưng lại không thể, hắn nợ người con gái tên Chi đó nhiều lắm, hắn sợ sẽ làm Chi tổn thương, Chi từng ở bên hắn suốt khoảng thời gian hắn đau khổ mà tự hành hạ bản thân, mặc cho hắn xua đuổi thậm tệ mà vẫn ở bên hắn, mặc cho hắn cư xử cay nghiệt lạnh lùng mà vẫn quan tâm đến hắn, xoa dịu đi nỗi đau trong hắn để rồi thuần phục cái bản tính cứng rắn đến đáng sợ của hắn, khiến hắn trở thành người có thể chấp nhận để ột người con gái ở bên cạnh mình, hắn đã thích đã yêu cô nhưng chỉ là đã từng, cái ngày cô bỏ hắn đi du học biệt tăm mà không có lấy một lời từ biệt cũng là lúc cô cứa vào tim hắn thêm một vết đau điếng, sau khi hắn điều tra được lí do mà cô đột nhiên bỏ hắn đi du học thì hắn một lần nữa bị rơi vào tuyệt vọng, cô bỏ hắn đi chỉ vì có một công ty với công việc mà cô đam mê hứa sẽ nhận cô vào làm nếu cô đồng ý để họ đào tạo chuyên sâu, vì lí do đó mà cô nhẫn tâm bỏ hắn đi sao? cô coi hắn không quan trọng bằng niềm đam mê của cô? Suốt quãng thời gian đó hắn đã tự gồng mình trải qua nỗi đau đó để rồi bây giờ hắn trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn trước, hắn phải thật cứng rắn! hắn không được để cho bất cứ ai làm đau mình mà chỉ được phép làm đau người khác. Ấy vậy mà cái ngày cô trở về, nhìn thấy những giọt nước mắt yếu mềm của cô, những kí ức đẹp đẽ của cô và hắn lại hiện về khiến cho hắn không thể hận cô, không thể oán trách cô mà chỉ tiếp nhận cô một cách vô hồn, tiếp nhận cô bằng bộ não chứ không còn bằng trái tim như trước, dù sao hắn cũng nợ cô rất nhiều…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.