Tại vườn sau trường…
– đừng hướng về anh ta nữa! hãy thử nhìn về phía mình một lần. – Nam nắm lấy tay nó làm nó bất ngờ nhìn qua phía Nam, Nam đang cúi đầu nhìn bâng quơ một khóm cây nào đó, lông mày nhíu lại, có lẽ cậu sợ phải nghe câu trả lời của nó, cậu vốn đã sớm nhận ra ánh mắt mà nó dành cho hắn không phải là một ánh mắt bình thường, giống hệt ánh mắt mà cậu dành cho nó, cho đến cái hôm ở buổi party Tại Phan Thiết, cậu đã chứng kiến tất cả để rồi bất lực đứng nhìn nó và hắn hạnh phúc, nhìn hắn đeo cho nó sợi dây chuyền đó, nhìn hắn khoắc cho nó chiếc áo khoác đó, nhìn hắn đưa nó về phòng mà dòng chất lỏng kia tuôn trào ra không hẹn điểm dừng, cậu chờ hắn đi khuất, thẫn thờ đứng trước cửa phòng nó, cố ép cho những giọt nước mắt cay đắng đó chảy ngược vào trong nhưng lại không thể, cái việc mà cậu muốn làm cho nó thì hắn đã làm hết, cậu nắm chặt chiếc kẹp đính đá màu hồng trong tay mà loạng choạng rời đi vô hồn…
– …. – nó ngỡ ngàng nhìn Nam nà khồn thốt nên lời, nó biết việc bị tổn thương sẽ đau đớn nhường nào, nó sợ cậu sẽ đau như nó bây giờ, sợ cậu sẽ bị tổn thương vì nó…
– đừng! đừng trả lời! – Nam như lo sợ mà mau chóng nhìn nó với đôi mắt lia tia những vệt run sợ, cậu sợ sẽ mất nó, cứ như bây giờ thôi cũng được, cậu sẽ lặng lẽ ở bên chăm sóc cho nó, sẽ không ngại ngần đáp vào mắt bất cứ ai làm nó đau buồn, sẽ làm tất cả cho nó.
– cậu là đồ ngốc!- nó oà khóc khi nhận ra đôi mắt kia của Nam, nó chợt cảm thấy tội lỗi, nó thấy nó thật xấu xa, nó đã biến một cậu nhóc luôn kiêu hãnh như Nam thành một tên nhóc đang sợ sệt trước mặt, nó cứ như thế mà oà khóc, Nam khẽ ôm nó vào lòng, nó càng khóc to hơn như trút hết mọi đau buồn. Ngày hôm đó sẽ cứ trôi qua như vậy nếu My không dắt đến một người, là hắn!
– đi theo anh!- Hắn đi tới giựt tay nó ra khỏi vòng tay của Nam rồi đấm một cú thật mạnh vào má trái của Nam, khoé miệng Nam từ từ rỉ ra chất lỏng màu đỏ, Nam quệt nhẹ vệt máu trên khoé môi rồi nắm lấy cổ áo hắn mà lia tới một cú đáp trả.
– DỪNG LẠI!!!! – nó hét lên đầy phẫn nộ.
Nam chợt khựng lại nhìn qua nó, nó đã ôm lấy tai mà nhắm chặt mắt lại.
*huỵch* – hắn ngay lập tức đẩy Nam ra xa, Nam ngồi phịch xuống đất, bất lực nhìn theo nó đã bị hắn dắt đi, ánh mắt cay đắng đầy tuyệt vọng, Nam mong nó quay đầu lại nhìn mình dù một lần thôi nhưng cũng là quá đủ, cái bóng nhỏ bé của nó vẫn tiếp tục xa dần, nó không quay mặt lại….
*******
Tại sân thượng….
– tại sao em trốn tránh anh? sợi dây chuyền? sợi dây chuyền đâu?- hắn nhìn nó đầy tức giận.
– ….. – nó vẫn lặng thinh cúi mặt xuống đất ngăn không cho những giọt nước nơi khoé mi rơi ra.
– em nói đi! là anh đã làm gì sai? tại sao ngay cả điện thoại cũng không nghe?-hắn sợ sệt lay vai cúi xuống nhìn vào khuôn mặt nó.
– chúng ta chia tay nhé! – nó hít một hơi thật sâu để lấy can đảm rồi bình thản ngước mặt lên.
– chia… chia tay?- hắn lùi lại một bước, hắn ước mình vừa nghe nhầm, lồng ngực hắn thắt lại, tai hắn bắt đầu ù đi.
– đúng! tôi không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa! tôi không thích cũng không yêu anh! vậy nên tôi cũng muốn mau chóng rời bỏ anh! Chúng ta không gặp nhau nữa nhé! – mặt nó bình thản như mặt ao xuân, nó thực sự đang làm rất tốt vai diễn của nó mặc cho tim nó nhói lên từng đợt.
– nói dối! – hắn nắm lấy tay nó.
– buông ra! anh làm tôi ghê tởm!- nó vùng tay hắn ra bỏ đi. Hắn đứng chết trân ở đó, hắn muốn chạy theo nó nhưng đôi chân lại cứ cứng lại, hắn muốn ôm lấy nó để biết hắn không hề lầm tưởng khi nghĩ nó cũng yêu hắn nhưng lại không thể, xa xa có một bóng người con gái nhếch nụ cười sắc đến ghê người.
Nó rời đi, nước mắt cứ tự trào ra khiến nó muốn mau chóng chốn vào nhà vệ sinh, chốn vào nơi chắc chắn hắn không tìm tới mà khóc, nó ôm ngực, đau như vừa bị bắn một viên đạn vào tim, viên đó vẫn không giết chết nó nhưng làm nó đau đớn đến chết đi đc. Một bóng người con gái nhẹ ôm lấy nó.
– xin lỗi! tai thật không biết mọi chuyện nghiêm trọng như vậy.. – My ôm nhẹ lấy vai nó.
– hức hức hức.. – nó xà vào My khóc cho bằng hết, khóc cho hết đi nước mắt yếu mềm này.
******
2 ngày sau…
Hắn vẫn không hề tìm nó, nó cũng đau nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn, ít ra hắn cho nó cơ hội quên hắn đi, nó vẩn vơ dạo quanh sân trường buổi sáng với làn gió nhẹ nhàng vờn nhẹ mái tóc nó, tiếng nói cười rộn ràng của học sinh vang lên bên tai nó.
– Hot Couple kìa! – một đứa con trai ôm mặt hét lên.
– á á á!!! – một đám người la hét ầm ỹ bao quanh hai con người ưu tú đó.
Nó thoáng nhìn thấy hắn, thi thoảng hắn lại cười nói với Chi, xung quanh hắn là lũ học sinh loi choi ầm ỹ, mặc kệ, hắn và Chi vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện, nó đứng ngẩn ra đó, chỉ nó nhìn thấy hắn, hắn nào có thể thấy nó trong đám người ồn ào đó, nó vẫn đứng lặng nhìn theo hắn..
* huỵch* – đám học sinh kia chen lấn rồi một cậu con trai va vào nó, nó mất thăng bằng ngồi phịch xuống đất, chợt đám đông tản ra hai bên tránh đường cho hai con người ưu tu kia đi qua, hắn cùng Chi lướt qua nó hệt như nó không hề tồn tại, hai con người lướt qua nó thật thanh cao với đôi mắt chuyển lạnh, nó vẫn ngồi dưới đất, bất động, hắn đã lướt qua..
– bạn có sao không?-một cô bạn lại đỡ nó dậy.
– ưm.. mình không sao!-nó cố nặn ra nụ cười.
Hắn ngoái đầu lại rồi quay đi thật nhanh, ánh mắt như nói lên điều gì đó…
****
– anh hãy kiểm tra CCTV
(máy quay an ninh) trước hành lang phòng 406 cho tôi!
– Vâng! chúng tôi sẽ xác nhận ngay!
” phút thứ 36:05:11 có một chàng trai đang đứng trước cửa rồi bỏ đi, 39:01:02 có một cô gái đã vào phòng, bên ngoài có một chàng trai…”
Cuộn băng CCTV hiện ra một cách rõ ràng như chứng kiến tận mắt, hắn đã hiểu ra lí do khiến nó thay đổi đột ngột, chính là do Chi nhúng tay vào, cả thằng bạn chí cốt của nó còn có công đưa Chi đến phòng nó, chỉ tiếc là hắn không nghe được cuộc nói chuyện giữa Chi và nó do khách sạn không quyền đặt CCTV ở trong phòng để đảm bảo sự riêng tư của khách hàng.
– cô được lắm Trịnh Mai Chi! đã đến mức này rồi cơ đấy! tôi đã không hề xua đuổi cô như đáng ra tôi phải làm, vậy mà cô còn cố cắn lén tôi nữa sao.- hắn nhếch mép, nụ cười không thể sắc hơn được nữa.
– đủ rồi! – hắn ra hiệu.
– một giọng nói quen thuộc phát ra từ cuộc băng CCTV làm hắn chợt khựng bước.
– khoan đã! tua lại đoạn vừa nãy đi! – hắn ra lệnh.
– vâng! – anh nhân viên an ninh mau chóng tua lại đoạn băng ghi hình.
**
– được lắm! thì ra là như vậy! – hắn đã dần hiểu ra câu chuyện, những câu nói phát ra từ miệng thằng bạn chí cốt của hắn thật sự quá đáng sợ, nó chắc bị đả kích rất lớn, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt tổn thương của nó khiến hắn lòng hắn quặn đau, mắt hắn vện lên những tia giận dữ.
Hắn đã lặng lẽ tự lái xe đi Phan Thiết để kiểm tra lại từng đoạn băng ghi hình trước sảnh, buổi party cho đến hành lang trước phòng khách sạn nó ở và đã phát hiện ra một bí mật to lớn, lòng hắn đau kinh khủng, hắn nhớ lại lúc hắn lướt qua nó, lẽ ra hắn phải đưa tay ra đỡ nó dậy nhưng con tim đau đớn của hắn không cho phép hắn tự vạch thêm bất kì một nỗi đau nào liên quan đến nó nữa, hắn sợ hắn sẽ đau đến hận nó, hắn sợ! Còn bây giờ hắn đang phóng xe với tốc độ 200km/h để trở về thành phố, hắn muốn biết Chi đã nói nhưng điều đáng sợ gì với nó lúc ở trong phòng, hắn biết đó mới là điểm mấu chốt, hắn biết Chi là một cô gái rất sắc sảo, sắc sảo đến đáng sợ, ai mà biết được sự sắc sảo như lưỡi dao lam đó đã cứa vào trái tim non nớt của nó bao nhiều vết cũng như Chi đã từng làm với hắn? hắn lái xe điên cuồng, chưa đầy 3 tiếng sau hắn đã về tới nhà, hắn đạp tung cổng bước vào trong sự sỡ hãi của đám người làm.
– anh về rồi! – Chi mừng rơn chạy ra đón hắn với vẻ mặt rạng rỡ, ba mẹ hắn coi Chi như con cái trong nhà nên Chi có thể ra vào nhà hắn rất tự nhiên.
– nói đi! là cô đã nói gì với Linh?- hắn nhanh như cắt áp Chi vào một bức tường, đôi mắt rực lửa đe doạ, vì nó hắn có thể trở thành một con mãnh thú dữ tợn bất cứ lúc nào.
– chuyện.. chuyện gì?- Chi run rẩy, với sự nhạy bén cô nhận ra chuyện này có mức độ nghiêm trọng đến nhường nào, cô cố tỏ ra vô tội.
– hôm ở Phan Thiết!- hắn nói như gầm gừ, đôi mắt như thiêu đốt người đối diện với những tia đỏ vện lên đáng sợ.
– hưm.. thì ra là vậy! – Chi cười nhạt, cô sớm nhận ra hắn đã biết tất cả, với bản tính của hắn thì không gì là không thể, cô đã sơ hở một bước khi quên đi một nhân chứng quan trọng nhất – CCTV!
– NÓI! – hắn ép sát cô vào tường hét lớn.
– là tôi nói với cô ấy rằng anh yêu thích cô ấy chỉ vì cô ấy có nụ cười hệt như cô em gái đã mất của anh! không phải sao? nụ cười như ánh dương đó đâu dễ nhầm lẫn! – Chi hét lên hằn học.
* chát * – hắn tát Chi một cú đau điếng.
– BIẾN! biến khuất mắt tôi! tôi đã lầm khi tha thứ cho cô! cô chẳng phải đã bỏ tôi đi theo cái đam mê chó chết đó sao? vậy sao còn quay về? chẳng phải vì đã thất bại nên mới trở về bên tôi sao? cô nghĩ tôi là con rối để cô lợi dụng sao? khi cần thì nâng niu, lúc chán ghét thì quẳng đi! đến khi thấy con rối đó trong tay người khác thì lại hằn học dành lại! trong mắt cô tôi chỉ là để lợi dụng sao? từ nay cô đừng mong lại gần tôi dù chỉ là một mét! Biến! Biến đi! – hắn hét lên đầy phẫn nộ chỉ tay ra phía cổng.
– anh… anh được lắm!- Chi ôm bên má đỏ lên vì cú tát vừa rồi mà nhìn hắn đầy căm giận, cô nhanh chóng bỏ đi trong sự căm hận tột độ, cô sẽ còn trở lại……. Tình yêu rất đẹp! nhưng một khi đã biến chất thì không còn đẹp nữa mà đôi khi trở nên đáng sợ! và điều quan trọng nhất là nó đã không còn được gọi là Tình-Yêu!
*******
** renggggggg**- tiếng chuông đồng cô reo lên một cách vô dụng! nó đâu có ngủ để mà đánh thức! suốt đêm hôm đó nó tỉnh táo đến lạ, nó đã ngồi lì ở bàn học để giải hết gần nửa cuốn bài tập toán! nó muốn thật bận rộn để quên đi!
Uể oải rời khỏi bàn học, nó nhìn lại mình trong gương, đôi mắt đã thâm quầng vì một đêm không ngủ.
– đây là lúc lọ kem che khuyết điểm My cho phát huy tác dụng đây!- nó cười nhạt, chỉ vài chấm kem đã che hết đi quầng thâm quanh mắt nó, nó uể oải bước xuống nhà đợi anh nó, sau đợt đi Phan Thiết nó đã nhận ra tình cảm mà anh nó dành cho nó là gì, không phải chỉ còn đơn thuần là anh em mà đã phức tạp hơn nhiều, đêm hôm đi Phan Thiết về, anh nó đã giải bày hết tình cảm anh dành cho nó, nó đã mong rằng tại sao anh nó không nói ra sớm hơn thì có lẽ nó đã không phải khổ sở như bây giờ! nó đã lỡ thích hắn rồi, trái tim nó đã sớm không còn hướng về anh nữa rồi, nó đã khóc, nó đã bộc bạch hết cho anh nó để rồi anh nó đau đớn mà ôm nó vào lòng, anh cũng như Nam! đã sớm nhận ra nó có cảm tình với hắn nhưng anh biết mình không có tư cách xen vào, anh sợ nó sẽ tổn thương, vậy nên anh chọn cách giữ lại tình cảm này, anh sẽ chỉ lặng lẽ bảo vệ nó, anh sẽ làm tất cả vì nó…
– ê nhóc!- tiếng anh nó gọi làm nó bừng tỉnh.
– hihi – nó cười tươi.
– ôm chặt nhé! – anh nó quàng tay nó qua hông mình.
– tuân lệnh! – nó ôm chặt lấy anh, ngã đầu vào tấm lưng vững chắc và an toàn kia.
Đường đến trường trở nên thanh thoát báo hiệu một mùa xuân đang tới….
****
– hưm… – nó hít thật sâu bầu không trong lành của thời tiết chớm xuân vào cănh tràn cuống phổi.
1 bước 2 bước 3 bước 4 bước…… Nó nhẹ đếm từng bước chân đi từ từ đến lớp…. 16-17-18-mười… nó chợt khựng việc đếm lại vì tiếng ồn ào như ong vở tổ phát ra từ lớp nó, khỉ thật! lần nào nó cũng không đếm hết được, hôm nay lớp nó ồn ào khác lạ, ồn hơn nhiều lần lúc trước, nó nhận ra có rất nhiều nữ sinh lớp khác đang bâu quanh trước cửa lớp nó, nó chật vật đến chết đi đc mà vẫn không chen qua được đám con gái lộn xộn đó…
* Ầm!!!* – tiếng đập cửa vang lên làm lũ con gái đang nhốn nháo cũng phải giật mình mà lui ra mở lối.
– Nam! may quá! không có ông chắc tui ở ngoài quá!- nó mừng húm khoác lấy tay Nam.
– hừm…- Nam cười xoà rồi xoa đầu nó trong ánh mắt ghen tị của lũ con gái.